Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 84: Hai đánh một

Chương 84: Hai đánh một


Tên thuộc hạ kia vốn không nghĩ Diệu Linh sẽ thua một tên tiểu tử Thập Nhị Trùng Thiên, vì vậy mà hắn đã để nàng ta tự thân chiến đấu, nhưng khi thấy tình thế không ổn thì đã lập tức đánh Thu Phượng văng về phía Ngô Trung để giải vây. Lúc này ông ta đã nhận ra Ngô Trung không chỉ là một tên gia nhân đơn giản, đành phải tự tay xử lý cả hai.

Không nói một lời nào, lão này lập tức t·ấn c·ông, mục tiêu nhắm đến là Ngô Trung. Khi chiến đấu thì luôn có những nguyên tắc cơ bản, một trong số đó là triệt hạ kẻ yếu nhất đầu tiên.

Ngô Trung giật mình, tốc độ của đối phương thật sự nhanh. Tốc độ nhanh đến mức cả Thu Phượng và hắn đều không có phản ứng cho đến khi lão ta đã ở gần. Ngô Trung không kịp tránh né lập tức dùng hai thanh kiếm chống đỡ. Võ khí v·a c·hạm, dư chấn truyền từ lưỡi kiếm vào tay hắn. Với khác biệt sức mạnh như vậy thì hắn hiển nhiên không thể nào đứng vững, lập tức thế thủ của hắn bị phá, lộ ra thân thể không một chút phòng bị.

"Thập Cửu Trùng Thiên, Át Chủ Thiên Không".

Đối thủ đổi hướng kiếm lưỡi kiếm bất ngờ ngay trên đường chém, nhắm thẳng vào cổ của thiếu niên. Đường kiếm này vô cùng nhanh gọn và nằm ngoài tầm mắt của Ngô Trung, cho nên hắn không thấy lưỡi kiếm đang đến. Nhưng dù vậy, Ngô Trung đã luân chuyển Nguyên Khí vào chân và dùng Phong Tuyệt để giữ khoảng cách.

'Thập Thất Trùng Thiên, Bạo Liên Hoa'.

Ngay lúc đó, Thu Phượng sử dụng chiêu thức nhằm phá thế công của đối thủ. Hai lưỡi kiếm v·a c·hạm, chiêu thức của Thu Phượng khiến cho thanh kiếm của nàng biến ảo khôn lường. Hàng chục đường kiếm chiêu hiện ra trước mặt, không hiểu sao chúng lại có màu hồng của cánh sen, mũi kiếm chuyển động theo hướng bất định tựa cánh hoa bay theo gió.

Tên thuộc hạ phải đổi hướng để đỡ lấy đòn đánh của Thu Phượng, dù nàng ta yếu hơn hắn một chút nhưng không thể khinh thường. Hắn tạm thời bỏ Ngô Trung mà tập trung đối phó với chiêu thức Bạo Liên Hoa. Cậu thiếu niên tranh thủ lúc này, dùng toàn lực của Phong Tuyệt để tiếp cận và vung kiếm.

Ngô Trung và Thu Phượng dù đồng loạt t·ấn c·ông nhưng đều không thể áp đảo được đối phương và bị đẩy lùi. Thậm chí Ngô Trung thỉnh thoảng còn trúng đòn và rời khỏi giao tranh trong phút chốc. Sau mỗi lần như thế thì hắn cố gắng quay lại trận giao chiến, cho đến khi đến lần thứ năm thì hắn thật sự cảm thấy vô vọng. Những đòn đánh của hắn đều bị phá giải dễ dàng. Nếu coi khả năng công kích vừa rồi của hắn và Thu Phượng là mười, thì hắn chỉ đóng góp được một đến hai phần.

Điều này không khó hiểu. Ngô Trung không có kiếm kỹ nên những nhát chém loạn xạ đó không thể có quá nhiều tác dụng. Hắn biết rõ điều đó chứ. Hắn hiểu rõ bản thân hiện đang vô dụng như thế nào, nhưng không còn cách nào khác. Tên thiếu niên không có bất cứ lợi thế nào so với đối phương. Thực lực yếu hơn, công kích yếu hơn, thậm chí niềm tự hào của hắn là tốc độ của Phong Tuyệt cũng không có quá nhiều tác dụng. Ngô Trung cũng không dám dùng Hoả Tuyệt, với đường kiếm ảo diệu của đối phương thì đủ thấy đó là một cao thủ kiếm đạo. Hắn chỉ cần sơ xuất một chút là bay ngay cánh tay. Vì vậy hắn đều cẩn thận từng li từng tí.

Lúc này, Thu Phượng đã đưa đối thủ về thế giẳng co, hai lưỡi kiếm chạm vào nhau và cố đẩy về phía đối phương. Ngô Trung nhân cơ hội ấy để vòng ra phía sau, gồng toàn lực ở hai tay và chém vè gáy của kẻ thù. Thu Phượng đã rất vất cả để tạo ra tình huống có lợi như thế này nên hắn không được thất bại.

Nhưng hai lưỡi kiếm của hắn đã bị chặn lại trước khi chạm vào phần cổ, và thứ chặn chúng lại là tay của đối phương, hay cụ thể hơn là một ngón trỏ. Lão chẳng biết lúc nào đã đưa tay ra sau đầu luân chuyển Nguyên Khí vào ngón tay và để ở đường tiến của đòn t·ấn c·ông. Tên thuộc hạ liéc mắt nhìn Ngô Trung trong khi một tay vẫn đang nắm lấy thanh kiếm giữ chân Thu Phượng, cứ như dù hai người này có làm gì thì cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của lão ta.

"C·hết tiệt!". Ngô Trung chửi thầm, hắn không ngờ làm thế rồi mà vẫn không được.

Trong suốt trận đánh, hắn đã t·ấn c·ông vài lần thì phát hiện ra đối phương cũng mặc võ khí phòng ngự như cái tên Thập Tứ Trùng Thiên mà hắn vừa gặp. Do đó chỉ còn cổ là nơi yếu hại duy nhất để nhắm vào đầu.

Lão ta đạp mạnh vào bụng của Thu Phượng và đẩy nàng ta ra xa. Nữ gia nhân lúc này do choáng ngợp trước cảnh tượng đối phượng dùng một ngón tay chặn kiếm nên không để ý phía dưới, lập tức bị đẩy lùi. Lão xoay người lại và t·ấn c·ông Ngô Trung, đòn đánh như vũ bão vừa nhanh vừa mạnh. Ngô Trung chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, cứ mỗi lần kiếm của hai bên v·a c·hạm thì hắn lại cảm thấy một sự rùng mình truyền từ kiếm vào tay.

"Một kẻ chưa từng luyện kiếm mà dám múa kiếm trước mặt lão phu. Thật ngứa mắt!". Lần đầu tiên, kẻ này lên tiếng nói chuyện.

Lão ta không quen biết hắn, nhưng chỉ cần quan sát một chút sẽ lập tức nhận ra. Không có một kiếm sĩ nào lại có nhiều sự thô rát ở phần mu bàn tay như vậy, không có người luyện kiếm nào lại có những nhát chém nực cười và kém cỏi đến mức nhục nhã như thế.

Rắc

Âm thanh của sự vụn vỡ đã vang lên, hai thanh của Ngô Trung đã gãy thành từng mảnh. Thứ duy nhất giúp hắn t·ấn c·ông và phòng ngự đã mất. Điều này là dễ hiểu, vì hai thanh này là hắn nhặt từ nhóm ba người ở trước phòng tiểu thư Thanh Sam. Còn kiếm của đối phương thì có vẻ là bảo kiếm. Sau nhiều lần v·a c·hạm không cùng đẳng cấp thì võ khí bị hư hỏng là hết sức bình thường. Một cơn rùng mình truyền từ sống lưng lên đầu, linh tính mách bảo hắn không ngừng về một điều.

"Chạy!".

"Chạy!".

"Chạy!".

Đúng lúc này, lưỡi kiếm của lão ta chém thẳng vào người của Ngô Trung. Hắn không có võ khí phòng ngự, lập tức máu tuôn ra theo đường kiếm, v·ết t·hương này kéo dài từ vai phải xuống hông trái.

"Quá nông!". Lão ta thầm nghĩ, cái cảm giác vừa rồi cho lão biết được bản thân đã chém như thế nào.

Ý định ban đầu của ông ta là chém đôi người của gã thiếu niên bằng một đường kiếm. Nhưng Ngô Trung đã kịp thời dùng Phong Tuyệt để lùi lại và giảm thiểu thương tổn. Vết thương này nặng nhưng không tổn thương sâu đến gân cốt hay lục phủ ngũ tạng, thiếu niên này vẫn có thể chiến đấu tiếp.

Ngô Trung dùng tay che v·ết t·hương một cách vụng về, nhảy lùi về phía sau để giữ khoảng cách, nhưng khi chưa kịp xử lý thì hắn thấy một mũi kiếm đang lao đến, lưỡi kiếm của đối thủ nhắm vào phần thân hắn.

'Thập Nhị Trùng Thiên, Hoả Tuyệt - Cuồng Hoả Quyền'.

Hắn lúc này đang ở trên không trung nên không thể di chuyển theo ý muốn, chỉ còn cách dùng chiêu thức. Hai bàn tay bốc lửa mở rộng ra, sau đó ép chặt vào hai bên của thanh kiếm đang đâm đến. Với lực ma sát được tạo ra thì mũi kiếm đã chậm dần lại, dù không đủ để ngừng hẳn nhưng Ngô Trung chỉ cần có thế. Nhưng sau đó hắn lập tức buôn tay, vì đối phương lúc này ngửa cổ tay ra để xoay lưỡi kiếm sang ngang. Nếu hắn chỉ chậm một chút thì đã đứt vài ngón tay.

Vào lúc ấy, hắn để ý rằng bản thân sắp tiếp đất nên lập tức chống hai tay ra sau, sau đó dồn sức lực vào chân để sút thẳng vào thanh kiếm từ phía dưới. Lão thuộc hạ không ngờ trước chuyển động vừa rồi của thiếu niên nên đã để tay cầm kiếm bị hất lên, nhưng rồi lão ta tung một quyền vào thân thể đối phương, đẩy thiếu niên bay thẳng vào bức tường phía sau. Ngay trước khi có hành động tiếp theo, Thu Phượng đã đến đó t·ấn c·ông từ phía sau, khiến lão bị phân tâm một lúc.

"Khục...". Ngô Trung ho khan.

Hắn sờ vào v·ết t·hương trên người và thầm than, cú đấm vừa rồi thật sự rất đau, hắn không ngờ một kiếm sĩ cũng có thể làm được như vậy. Không có nhiều thời gian hay vật tư để băng bó v·ết t·hương kĩ năng ngay thời điểm này, cho nên chí có thể quấn áo quanh thân. Ngô Trung đành phải gồng cơ bắp lên để ép miệng v·ết t·hương lại, giống như lúc đấu với con sói ở trong rừng Tinh Lâm.

"Kiếm đã gãy, mình không thể đấu tay không với kiếm được, Giá mà ở đây có võ khí khác, một võ khí phù hợp với mình, một võ khí như...". Ngô Trung suy nghĩ trong đầu, hắn nhìn xung quanh để xem có gì để tận dụng được không, và sau đó hắn đã thấy một thứ.

Ở gần đó có một thanh niên trẻ tuổi, có vẻ cũng bị ném vào tường như hắn và đã b·ất t·ỉnh. Ngô Trung tiến lại gần lại gần kiểm tra, người này sắc mặt nhợt nhạt, miệng còn chảy cả máu, hắn nghĩ không lâu nữa thì gã này sẽ c·hết thôi. Nhưng thứ khiến hắn chú ý đến gã này lại là cặp giáp tay kia, đây là thứ mà hắn cần.

"Tiền bối hãy an nghĩ. Ta xin phép dùng tạm cái này để chiến đấu với địch nhân đã khiến huynh ra nông nổi này". Ngô Trung chấp tay khẩn, sau đó tìm cách để tháo cái giáp tay này ra.

Loay hoay một lúc vẫn không tìm ra được cách mở, cái giáp tay này không có dây buộc mà sử dụng các lẫy để đóng mở, nên hắn tìm chưa ra cái lẫy đó nằm ở đâu.

"Tiểu tử, ta chưa c·hết". Đột nhiên lại có âm thanh từ gã đó phát lên.

Ngô Trung giật bắn mình nhanh chóng thụt tay lại tỏ vẻ vô can. Hắn vốn tưởng đối phương đ·ã c·hết nên mới lột đồ của người ta như vậy, giờ thì biết nói sao đây. Không khác gì nhân lúc người ta khốn khố mà hôi của hết.

"Nhưng mà, ngươi cứ dùng đi". Quang Thành vừa nói xong, lập tức tháo bỏ bộ giáp tay ra một cách nhanh gọn.

"Đưa tay đây". Gã gọi cậu thiếu niên và đưa tay ra hiệu hãy lại gần.

Ngô Trung đến gần, hắn đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Quang Thành muốn làm chính là giúp hắn đeo giáp tay, loại mà gã đang dùng là chuyên dụng cho võ quan cấp bậc Cai đội trở lên, khác với những thứ được bán ở thị trường. Cho nên một thiếu niên như Ngô Trung chắc chắn không biết cách dùng, nên gã đành phải làm hộ cho.

Tách.

Các khớp nối của võ khí đã vào đúng vị trí, mặc dù hơi rộng một chút với Ngô Trung nhưng thế này vẫn khá tốt rồi.

"Đa tạ". Hắn cúi đầu cảm ơn đối phương.

Ngay lập tức, hắn vận dụng Phong Tuyệt để quay lại tham chiến.

"Còn lại... nhờ ngươi!". Quang Thành cố mở ra đôi mắt nặng trĩu, để giữ được tĩnh táo đến bây giờ đã là cực hạn. Cái thứ c·hất đ·ộc trong cơ thể đang làm hắn yếu đi theo thời gian, sau đó gã rơi vào giấc ngủ dài.

Chương 84: Hai đánh một