Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 87: Đệ tử thần y
"Tiểu hữu, đây có phải là Lữ gia không?".
Ngô Trung vừa từ nha môn trở về, khi chuẩn bị vào trong thì có người bắt chuyện. Ở đó là một ông lão lưng còng, đầu đội nón lá che một phần khuôn mặt, lộ ra bộ râu trắng dài. Phía sau ông ta là một thanh niên cao ráo, có vài phần cường tráng, sau lưng vác theo túi hành lý.
"Đây đúng là Lữ gia, không biết ông cần tìm ai?". Ngô Trung mệt mỏi trả lời.
"Vậy tốt quá, chúng ta có thể tìm gia chủ được không?". Nghe vậy thì lão gật nhẹ đầu và vuốt râu. Ông ta thấy trang phục của Ngô Trung thì đoán hắn là người làm ở đây nên đưa ra yêu cầu.
"Rồi rồi, chờ một chút". Hắn trả lời ngắn gọn rồi vào trong.
Dù biết đối phương nhầm lẫn với các gia nhân ở đây, nhưng cũng lười giải thích nên thôi. May thay gần đó có một người đang quét sân, hắn liền tiến đến đó.
"Này, bên ngoài có người tìm gia chủ các ngươi, ngươi ra ngoài xem thử đi". Hắn vừa nói vừa chỉ tay về phía cửa.
Kẻ này lập tức chạy vào báo lại với gia chủ. Bàn giao trách nhiệm cho người khác xong thì hắn về lại phòng, dù khách đến có lại ai thì cũng không liên quan gì đến hắn. Bước vào phòng, khung cảnh đầu tiên hắn thấy là một cô bé đang nằm trên giường, trên trán được đắp một chiếc khăn ướt, khuôn mặt hơi ửng đỏ. Ngoài ra còn có một nữ tử khác, đang vắt khăn trong một chậu nước được đặt trên bàn.
"Tiểu thư sao thế?". Ngô Trung lo lắng chạy đến bên cạnh giường đồng thời hỏi nữ tử gần đó.
"Đột nhiên tiểu thư bị sốt nhẹ nhưng không quá nghiêm trọng. Cứ nửa canh giờ thay khăn một lần là được". Thu Phượng trả lời, một tay đặt khăn lên thành chậu rồi ngồi xuống ghế.
"Tỷ nghỉ đi, để ta lo phần còn lại cho". Hắn nghe vậy liền thở phào.
"Ước gì được nghỉ, giờ ta cần qua chỗ của những người kia". Thu Phượng phẩy tay rồi rời khỏi phòng.
Do là hai người duy nhất còn tỉnh táo của đoàn nên phải thay phiên nhau chăm sóc cho Thanh Sam. Điển hình là những lúc hắn phải ra ngoài như lúc nãy, Thu Phượng sẽ luôn túc trực bên cạnh tiểu thư. Phía Lữ gia có đưa ra đề nghị hỗ trợ, vì nhờ hai người bọn họ mà t·hảm s·át mới chấm dứt. Ngô Trung không dại mà từ chối, hai người lo cho chín người thì hơi quá sức, có sự giúp đỡ thì tốt quá. Đối với Thanh Sam thì hắn không an tâm để người ngoài động vào, cho nên đích thân hắn và Thu Phượng chăm sóc.
Trong khi Ngô Trung ngồi trong phòng suy tư thì ở bên ngoài đang có sự việc quan trọng xảy ra.
"Nơi này có bị thay đổi gì không?". Lão nhân lưng còng đã vào trong Lữ gia, giờ đang đứng ở sân lớn nơi vụ án xảy ra.
"Bầm đại nhân, theo lời dặn từ của phía trên thì hiện trường đã được giữ nguyên từ đó đến nay, hiển nhiên là trừ mớ thức ăn hôm đó ra". Ô Minh đứng ở phía sau kính cẩn trả lời, dường như ông ta nhận thức lão già này, và thân phận không hề nhỏ.
"Lâm Chí Thiên, đành phải nhờ cậu rồi". Lão khẽ gật đầu, rồi vỗ vai thiếu niên bên cạnh.
Gã không nói một lời, tiến đến dò xét xung quanh.
"Thái thú đại nhân, đó là ai?". Ô Minh không nhận ra tiểu tử đó là ai, lập tức hỏi han.
Cái lão được gọi là "Thái thú đại nhân" này là người cai quản quận Giang Trà, người kế nhiệm chức vụ của cha Ô Minh.
"Một trong những học trò của thần y nước ta, nhờ vả được tiểu tử này phải tốn kha khá đấy". Lão
Với tư cách là người đứng đầu thì vụ án nhà này khiến lão rất đau đầu. Quá nhiều nghi vấn vẫn chưa được giải đáp, nhiều thứ mâu thuẫn với nhau khiến cho chúng trở nên bất hợp lý, còn thêm thứ c·hất đ·ộc chưa rõ nguồn gốc. Vụ án có thể du di một thời gian, nhưng các n·ạn n·hân thì không thểchờ thêm, thân nhân của bọn họ đã tạo áp lực lên chính quyền buộc lão phải giải quyết nhanh. Không biết may mắn thế nào lão lại có được thông tin rằng đệ tử thần y hiện đang ở Giang Trà, và sau một hồi cố gắng thì đã thuyết phục được tên đệ tử đó giúp đỡ.
Tên học trò này đi vài vòng quanh sân rồi dừng lại. Có thứ gì đó đã khiến hắn chú ý, đó là những mảnh vỡ bằng gốm cùng một chút bột màu tím. Gã bóc lên một mẫu rồi dùng hai ngón tay vo tròn lại, sau đó bóp nát. Hành động kỳ lạ nhưng không là gì với thứ gã sắp làm tiếp theo. Chí Thiên đến chỗ ngôi cho khách, nhìn vào từng li của bộ bàn ghế, sau đó hắn liếm chúng.
"Ha ha, rất tinh quái, ha ha ha". Hắn bất chợt cười khoái chí, dường như đã phát hiện ra một thứ gì đó thú vị.
"Liếm ghế xong cười, tên này có bình thường không thế?". Ô Minh nghĩ thầm.
Đây không phải suy nghĩ của một mình gia chủ Lữ gia, tất cả những người chứng kiến đầu thắc mắc.
"Ơ hừm! Thái thú đại nhân, ta biết cách h·ung t·hủ đầu độc các n·ạn n·hân rồi". Lâm Chí Thiên nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn mình liền kiềm chế lại cảm xúc. Hắn có một tật xấu là khi thấy thứ gì đó thú vị thì lại bày tỏ cảm xúc hơi thái quá, bị sư phụ mắng vài lần nhưng vẫn chưa bỏ được.
"Biết rồi sao, thế thì tốt quá. Vậy chắc thiếu hiệp cũng đã tìm ra cách giải độc rồi nhỉ?".
Lão Thái thú mừng rỡ, cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề đau đầu này. Chỉ cần giúp các n·ạn n·hân tỉnh lại thì mọi thứ đều dễ thu xếp.
"Còn thiếu một chút thông tin, ngài cho ta gặp vài n·ạn n·hân để xem tình trạng của họ như thế nào". Chí Thiên lấy khăn tay ra để lau vết bẩn, rồi đưa ra yêu cầu.
Hắn đã xác định được hai thành phần gây độc, nhưng lại không chắc h·ung t·hủ Diệu Linh đã bố trí bao nhiêu loại, cho nên cần gặp một số n·ạn n·hân để tìm hiểu.
"Thế thì may quá, ở đây cũng có một nhóm n·ạn n·hân ở lại vẫn còn lưu lại ở đây, thiếu hiệp cứ thoải mái". Ô Minh nghe cuộc đối thoại lập tức chen ngang, đúng lúc này ở Lữ gia đang có khoảng 9 người, đủ cho Chí Thiên xem xét hay thậm chí là làm thí nghiệm nếu cần thiết. Lão đã lường trước được việc sẽ có người đến điều tra nên đã đề nghị nhóm Trần gia ở lại.
...
Trong căn phòng yên tĩnh, Ngô Trung có thể nghe được tiếng bước chân của một nhóm người đang đến.
"Lữ gia chủ?".
Hắn thấy Ô Minh đi vào phòng, theo sau là hai người hắn gặp trước cửa, vài tuỳ tùng khác và Thu Phượng. Khuôn mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao lại đội ngũ này lại đến đây.
"Đây là bệnh nhân cuối cùng ở đây, phiền thiếu hiệp". Ô Minh chỉ về phía Thanh Sam, thái độ nhờ vả.
Lâm Chí Thiên gật đầu, sau đó tiến đến khám cho Thanh Sam. Bọn họ vào phòng và cư xử như không có Ngô Trung ở đây, điều này khiến hắn hơi khó chịu .
"Thu Phượng tỷ, đây là ai?". Ngô Trung hỏi nhỏ Thu Phượng.
Nhìn thái độ của Ô Minh thì có thể đoán gã được gọi là thiếu hiệp kia có thân phận không thấp, mà nếu vậy thì lão già lưng còng đi cùng hẳn cũng vậy.
"Người sẽ giúp tiểu thư tỉnh lại". Nàng ta giải thích nhanh gọn.
Nàng vốn ở phòng của các gia nhân và chấp sự, khi thấy Ô Minh dẫn theo một già một trẻ vào phòng thì khá bất ngờ, nhưng chỉ qua một lúc thì tất cả mọi người đã tỉnh lại. Dù vậy nhưng sức khoẻ vẫn còn suy nhược nên họ được người hầu chăm lo, nhờ thế mà Thu Phượng đã đến
Sự mệt mỏi trong mắt Ngô Trung như được xua tan khi nghe câu nói đó, chỉ một câu đó thôi là đủ hiểu. Hắn đưa mắt theo dõi từng hàn động của Chí Thiên, hi vọng sẽ thành công. Chí Thiên tiến hành các động tác khám và chuẩn đoán như bắt mạch, xem màu của lưỡi và sự to nhỏ của nhãn cầu,... Sau đó trích một giọt máu từ ngón tay và thấm vào tấm vải trắng, hắn nhìn vào màu sắc thì đưa ra kết luận.
"Không khác những người còn lại bao nhiêu". Hắn báo cáo lại cho vị Thái thú.
Chí Thiên gọi người đến để phụ một tay, hắn đặt Thanh Sam tựa lưng vào tường, sử dụng thuật châm cứu lên phần đầu, sau đó điểm huyệt vào phần thân. Gã liếc mắt về phía những người hầu và ra hiệu, lập tức có người mang đến một ngọn nến và một chiếc tách nhỏ, sau đó Chí Thiên từ trong túi áo lấy ra hai gói bột nhỏ. Chí Thiên đổ chỗ bột này vào tách và hơ nó trên ngọn nến đang cháy. Một mùi hương chợt toả ra nhàn nhạt khắp căn phòng. Hai gã hầu do đã quen việc ở phòng bên kia liền đưa tách trà này lại gần Thanh Sam, hay đúng hơn là đưa qua lại dưới phần mũi của cô bé, để làn khói bay trực tiếp vào mũi của cô bé.
Sau đó, Lâm Chí Thiên đưa ra hai lọ thuốc rồi từ mỗi lọ lấy ra một viên cho vào miệng Thanh Sam. Hắn vừa làm xong thì lập tức có người cho cô bé uống từ tốn một chút nước để tránh bị nghẹn. Mọi công tác gần như đã hoàn thành, gã bắt mạch lần nữa rồi chờ đợi. Hắn đang tìm dấu hiệu cho thấy thuốc của mình đã có tác động vào cơ thể bệnh nhân. Chỉ một lúc sau thì hắn đã cảm thấy đủ, dứt khoát đứng dậy và thu hồi kim châm.
"Mang xô đến đây". Chí Thiên giải tán những người đang ở gần Thanh Sam.
Một người hầu khác nghe lệnh liền đặt một cái chậu ở dưới đất rồi lùi lại ra sau. Lâm Chí Thiên tiến hành giải huyệt, cho đến khi giải huyệt cuối cùng ở phần bụng thì hắn lập tức né sang một bên. Lúc này cơ thể Thanh Sam chợt rùng mình, mồ hồi chảy như tắm, rồi đột nhiên cô bé mở mắt. Cơn rùng mình của Thanh Sam vẫn chưa dừng lại, nếu nhìn kĩ thì nổi cả da gà trên tay, và cô bé ói ra mọi thứ trong dạ dày.
"Oẹ".
Âm thanh này kéo dài, người ngoài nghe thôi cũng cảm giác như muốn nôn ra cả n·ộ·i· ·t·ạ·n·g ra.
"Khụ khụ. Ủa, bàn ăn đâu rồi?". Thanh Sam ho khan, ngơ ngác nhìn xung quanh và buộc miệng hỏi.
Cổ họng cô bé trở nên đau rát, thân thể mệt mỏi và có dấu hiệu mất nước. Ngô Trung lập tức chạy đến để Thanh Sam tựa vào, lấy vội chiếc khăn trên bàn để lau đi vết nôn còn dính trên miệng.
Lâm Chí Thiên cùng vị Thái thú ra khỏi phòng, sau đó trao đổi vài vấn đề về vụ việc này. Ô Minh ở sau nghe loáng thoáng được một câu.
"Vụ án này không đơn giản, có thể có kẻ đứng sau. Ngài hãy tự xem xét".