0
Lão thủ hạ này đã là thủ hạ của Diệu Linh từ khi nàng ta còn là thiếu nữ, do chịu ơn rất lớn từ bậc phụ mẫu nên lão ta một mực thủ hộ cho nàng. Tên tuổi hay xuất thân đều không quan trọng, lão đã chấp nhận số phận của chức danh này thì mục tiêu chỉ có một, bảo vệ cho chủ tử. Vì vậy, ông ta chính là người duy nhất còn sống mà Diệu Linh có thể tin tưởng trên đời, và có vẻ sau này không còn bất cứ ai cả.
Trước khi trút bỏ hơi thở cuối cùng, có một câu hỏi lặp đi lặp lại trong đầu.
"Thật kỳ lạ, sao bọn chúng vẫn chưa bị trúng độc?".
Lão biết lũ nhóc con này rời khỏi bữa tiệc giữa chừng nên không đụng vào đồ ăn thức uống trên bàn, nhưng ít nhất thì cũng phải tiếp xúc với dược liệu được bôi vào bàn ghế và mùi hương. Theo phu nhân Diệu Linh nói thì hai loại dược liệu trên kết hợp lại sẽ gây suy hết cơ thể, không thể luân chuyển Nguyên Khí. Lão ta đã được uống giải dược trước nên không hề gì. Nhưng dù chiến đấu một hồi lâu nhưng không có vẻ dù hai kẻ kia đã trúng độc.
Khi nghĩ đến đây thì lão ta chợt nhận thấy sự khác thường, vì quá tập trung vào nhiệm vụ nên lão đã không nhận ra sự thay đổi xung quanh. Lúc này không còn hương thơm nào cả. Lão nhìn quanh, liếc nhìn những nơi vốn bố trí hương liệu.
"Cái gì, tất cả hũ hương đều đã bị phá. Từ khi nào chứ?". Những gì lão tìm kiếm đều không có ở đó, hay đúng hơn là không còn toàn vẹn.
Sân lớn này bố trí tám hũ hương đều theo tám hướng, để dù ngôi bất cứ đâu cũng sẽ cảm thấy thơm. Mà nay cả tám hũ ấy đều đã vỡ vụn, dược liệu bên trong đều rơi vãi xuống đất. Và hiển nhiên đã không còn tác dụng như cũ. Lão không hiểu, từ lúc hai kẻ kia đến đây thì không hề lại gần chứ đừng nói đến phá huỷ chúng.
"Không lẽ...". Lão ta đột nhiên nghĩ đến một việc.
Lão vẫn luôn ở đây từ lúc buổi tiệc bắt đầu, chỉ có một khoảng thời gian ngắn mà lão không có ở đây. Chính là lúc ăn một đấm của Quang Thành và b·ất t·ỉnh nhân sự một lúc. Lão nhìn về phía tên võ quan đang nằm bất động ở vách tường, lão nghi ngờ rằng đây là tác phẩm của tên Cai đội đó.
Gã đoán đúng được một phần, những chiếc hũ kia bị vỡ vụn đều là hắn gây ra. Nhưng nếu nghĩ rằng hắn chỉ làm được có thể thì quá coi thường tên quan võ này, dù cận kề c·ái c·hết thì lão cũng không tài nào hiểu được cái tài của Quang Thành.
Vào thời điểm khi gã Cai đội bị đá ngã ra khỏi bàn, trong một thoáng nằm sấp xuống đất thì gã nghe thấy âm thanh của những bước chân. Với kinh nghiệm của bản thân, hắn lập tức nhận ra đó là bước chân của những kẻ đang giao đấu với nhau. Trong tình cảnh này, nếu có đánh nhau thì chắc chắn là phe của Diệu Linh và một ai đó. Và người đó có thể là hi vọng giúp hắn trong tình huống này. Khi cảm thấy hi vọng sống sót, hắn lập tức nảy ra một kế hoạch trong đầu và lập tức thực hiện.
Dựa vào lời nói của Diệu Linh, hắn xác nhận được không chỉ có một loại c·hất đ·ộc được sử dụng trong bữa tiệc. Trong thức ăn nước uống trên bàn này hiển nhiên có thứ không sạch sẽ. Nhưng dù hắn không đụng vào vẫn bị dính độc, cho thấy hắn nhiễm độc không phải theo đường tiêu hoá. Sau đó Quang Thành nhận ra nơi này có một mùi hương thoang thoảng, lập tức nghi ngờ đây chính là nguồn phát độc, và việc cần làm lúc này là loại bỏ nguồn độc.
Vào thời điểm hắn hất đống bát dĩa về phía Diệu Linh, đã tranh thủ phóng những chiếc đũa về những hũ hương được bố trí. Khoảng khắc chén dĩa vỡ toang khi rơi xuống đất vang lên cùng lúc với bốn chiếc hũ ở phía sau lưng hắn, nên Diệu Linh không nhận ra. Sau đó, gã Cai đội ném một chiếc ghế về phía nàng ta để nghi binh, mục đích thực sự chính là phá vỡ 4 chiếc hũ cuối cùng. Những âm thanh vỡ vụn phát ra, lúc này không còn âm thanh đỗ vỡ của chén dĩa để che đậy nên Diệu Linh lập tức nhận ra có 4 tiếng vỡ sau lưng.
Triệt tiêu nguồn độc thành công, bước tiếp theo là triệt hạ đối thủ, hay ít nhất là phải khiến đối thủ suy yếu. Và kết quả chính là phế một tay và một chân của Diệu Linh, tạo tiền đề cho những người sắp đến. Nhờ hai điều mà Quang Thành để lại đã giúp Ngô Trung và Thu Phượng giành lấy phần thắng. Không phải tự nhiên gã lại đạt đến cấp bậc này dù còn khá trẻ. Nếu xét về thực lực thì không quá nổi bật, chính sự nhạy bén và trí tuệ là thứ giúp gã đạt đến thành tựu hôm nay.
...
"Tỷ lo những việc còn lại được không? Ta cần nghỉ ngơi chút". Ngô Trung quay sang đưa ra lời đề nghị.
Phần dược lực dư thừa trong cơ thể đã tiêu hao hết, những v·ết t·hương trên người đã bắt đầu có lại cảm giác đau đớn, các thớ cơ đã rả rời, hơi thở cũng trở nên nậng nề. Hắn tự biết bản thân không thể làm nên trò trống gì nữa, chỉ nên ở đây làm nhiệm vụ canh trừng là tốt nhất.
Thu Phượng không nói nhiều lời mà chỉ gật đầu nhẹ, lập tức rời đi để làm những thứ cần làm.
Cả hai người đều hiểu việc đuổi theo Diệu Linh là không còn ý nghĩa. Bọn họ đã bị cầm chân ở đây đủ lâu để nàng ta cao chạy xa bay, sẽ không biết đường nào mà tìm. Khi Thu Phượng không còn ở đây, Ngô Trung từng bước đi về phía bàn của Trần gia và vào ghế ngồi. Bên cạnh hắn lúc này là Thanh Sam, cô bé úp mặt xuống bàn trong khi một tay vẫn đang cầm đôi đũa chĩa về dĩa gà nướng. Hắn nhẹ nhàng đỡ cô bé ngồi thẳng, sau đó bắt mạch xem. Dù không phải là y sĩ nhưng ít nhất hắn vẫn có thể cảm nhận mạch vẫn còn đập, và như thế đã đủ rồi.
"Tiểu thư, hi vọng người đừng có làm sao". Ngô Trung bắt mạch nhìn Thanh Sam một chút rồi rắc đầu than thở.
Hắn biết những khác mời ở nơi này đều đã trúng một loại độc nào đó nên tạm thời rơi vào trạng thái b·ất t·ỉnh nhân sự. Tất cả những gì hắn có thể làm là chờ đợi mà thôi. Có thể do quá mệt mỏi nên Ngô Trung không để ý rằng các đó không xa, tại chính giữa gia viên Lữ gia có một căn phòng bỗng nhiên phát hoả.
Một lúc sau, một toán lính từ nha môn đã đến Lữ gia và phong toả bên ngoài, nội bất xuất ngoại bất nhập. Nơi tổ chức bữa tiệc nằm ở gần cửa chính, bọn họ lập tức kinh hoàng với cảnh tượng trước mặt khi đến. Dù đã được Thu Phượng tóm tắt tình hình nhưng khi thấy tận mắt thì lại là vấn đề khác. Sau đó họ làm các công tác nghiệp vụ và xử lý hiện trường theo chuyên môn.
...
Lễ mừng thọ của Lữ gia trở thành đại án của quận Giang Trà, chấn động đến cả các châu gần đó. Theo thông tin từ cơ quan chức năng, tất cả khách mời đều đã bị trúng độc, mà còn là nhiều loại độc mà đến nay vẫn chưa tìm ra cách giải, cũng như chưa tìm ra nguồn gây độc là ở đâu. Nhân chứng của vụ việc chỉ có bốn người, gồm gia chủ Lữ gia Ô Minh, nhân vật chính của buổi lễ Phụng Tiên, và hai gia nhân nào đó của nhóm khách mời. Số người t·hiệt m·ạng trong vụ án này lên đến hơn chục người, hơn một nửa số đó là những người làm trong gia tộc và đám tay chân của Diệu Linh, còn lại là vài vị khách. Nhưng điều kỳ lạ, những người m·ất m·ạng ấy đều là kẻ có phẩm hàm chức tước, không thì là người có thế lực hậu thuẫn. Nhưng đáng chú ý nhất là người được cho là h·ung t·hủ, Diệu Linh, lại được xác nhận đ·ã c·hết cháy trong từ đường của Lữ gia.
Trong suốt một tháng điều tra, giới cầm quyền đã kết luận sơ bộ đây là một vụ trả đũa của nàng dâu điên loạn, tất cả những người đ·ã c·hết chỉ là xui xẻo bị vạ lây vào cơn giận của ả ta. Sau sự kiện này, sợ rằng Lữ gia sẽ không còn nhiều cơ hội để phát triển nữa khi vô tình đắc với quá nhiều người. Dù sao Diệu Linh cũng là con dâu nhà này và diễn ra trong buổi lễ mừng thọ của lão bà Phụng Tiên. Khi đã khiến cho Lữ gia không thể ngóc đầu lên nữa thì nàng ta đã hoàn thành tâm nguyện. Và quyết định tự thiêu cùng tự đường gia tộc của nàng là để tạo sự sỉ nhục cuối cùng với Ô Minh, gia chủ không thể bảo vệ nổi bài vị của tiền nhân.
Đó là lời giải thích cho thiên hạ nghe, còn sự thật đằng sau là gì thì chưa ai rõ.
...
Cạch
Cạch
Cạch
Âm thanh được tạo ra bởi ngón tay gõ vào bàn, vang vọng trong một nơi ẩm thấp.
"Đại bá, đây là lần thứ 10 rồi. Có thật sự cần thiết khi lấy lời khai ta 10 lần không? Cứ ba ngày là lại bị gọi lên nha môn một lần, giờ ta sắp thành khách quen ở đây rồi". Ngô Trung lên tiếng cằn nhằn.
Hắn đang ngồi trong một căn phòng tối, chỉ có hai cửa sổ lấy được ánh sáng từ bên ngoài. Đối diện với hắn là một gã trung niên, mặt mày cáu kỉnh, râu hàm hùng với ánh mắt sắc bén, mang trang phục của giới quan lại. Trên bàn chỉ có một chiếc nến cháy được một nửa, một tờ giấy đầy chữ và bút lông nghiên mực đặt cạnh bên. Nơi này có một bầu không khí âm u khó chịu, khiến hắn không thoải mái chút nào.
Nhưng điều khiến nơi này như muốn ngt thở là do kẻ ở sau lưng gã quan trước mặt, là một dạng cận vệ nào đó. Kẻ này khuôn mặt hằm hằm, có một vết sẹo lớn gần mắt trái, luôn nhìn chằm chằm vào Ngô Trung không rời mắt. Tâm trí của Ngô Trung dù thuộc dạng vững vàng, dù đối mặt với kẻ thù mạnh hơn cũng dám đương đầu, nhưng phải đối mặt với ánh mắt kia vẫn có chút rùng mình. Không phải vì đối phương quá mạnh, dù không lộ khí tức nhưng linh cảm mách bảo kẻ này không đáng sợ, chỉ là cứ như hắn đang bị nhìn thấu tâm can vậy.
"Ai bảo tiểu tử nhà ngươi là kẻ tiếp xúc với h·ung t·hủ cuối cùng. Chúng ta muốn ngươi kể lại chi tiết từng cử động một, dù là nét mặt hay bất cứ thứ gì. Cho nên nếu sau này cần thì chúng ta có thể lại gọi ngươi tiếp, giờ thì về đi". Vị quan này trả lời trong khi nhìn vào tờ khai hôm nay, không có gì khác với những lần trước nên đã cho đối phương rời đi.
Ngô Trung đứng bật dậy, kéo nhẹ chiếc ghế gỗ phía sau qua một bên, đi về hướng cửa phòng để ra ngoài, khi hắn đi khuất bóng thì hai người còn lại trao đổi với nhau điều gì đó.
"Haizz, thật mệt mỏi quá đi mà!". Ngô Trung gãi đầu và lộ vẻ chán nản. Hắn phải lập tức trở về Lữ gia.
Đã một tháng trôi qua kể từ lúc đại án xảy ra, do với tư cách là nhân chứng quan trọng nên hắn luôn bị gọi đến đây. Bỏ qua thứ phiền phức này thì vẫn có việc hắn khiến hắn lo lắng, đó là về tiểu thư Thanh Sam. Đến nay vẫn chưa biết được thứ độc dược được sử dụng ở bữa tiệc là gì, mỗi người lại có một triệu chứng khác nhau và nặng nhẹ khác nhau. Dù tìm khắp gia tộc cũng không tìm thấy thứ gì có vẻ là c·hất đ·ộc cả, những y sĩ của Giang Trà đều bó tay cho nên việc chữa trị đi vào bế tắc. Qua nhiều cuộc thí nghiệm và kiểm tra, kết luận duy nhất của những y sĩ này là không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ như một giấc ngủ dài mà thôi.
Hầu hết những khách mời đều sinh sống ở Giang Trà nên đã được thân nhân mang về nhà, chỉ có nhóm người Trần gia sẽ tiếp tục ở lại Lữ gia một thời gian. Ngô Trung không biết mình phải đây bảo lâu nữa, hắn muốn rời khỏi đây lắm rồi, nhưng cả đoàn đều b·ất t·ỉnh thì không có cách nào khác. Người làm của Lữ gia đã tổn thất rất nhiều, nên công việc tồn đọng làm không xuể. Ngô Trung phải làm hầu hết những công việc liên quan đến đoàn từ liên hệ giải quyết với cơ quan chức năng, liên hệ đại phu để chăm sóc bệnh nhân, mua những vật dụng cần thiết. Cơ bản mọi việc liên quan đều đổ dồn hết vào Ngô Trung và Thu Phượng.