0
"Cần câu của muội!". Trần Thanh Sam nhìn cần câu đi xa dần rồi biến mất, nổi lên sự tiếc nuối. Cô bé không thiếu tiền để mua cái mới, nhưng không thích cảm giác vật của mình bị lấy đi mất.
Ngọc Hoa chạy đến hỏi thăm, đỡ nàng tiểu thư đứng dậy và phủi đi lớp bụi bẩn phía trước. Thanh Sam dù tuổi nhỏ nhưng dù sao cũng là người đã tu luyện ở giai đoạn Luyện Thể, cho nên cú ngã vừa rồi không thể làm cô bé đau được.
"Tỷ có thấy thứ đó không?". Ngô Trung quay sang hỏi Thu Phượng, ở đây thì nàng ta có thực lực cao nhất nên có thể nhìn rõ hơn hắn.
"Một sinh vật rất lớn, sợ rằng phải gần cả trượng. Đây chắc hẳn không phải loài cá bình thường". Nàng hộ vệ quan sát một lúc và nói ra suy nghĩ.
Giữa mặt biển xanh dương thì có thể thấy một bóng đen mờ, do yếu tố ánh sáng và phản quang khiến việc quan sát trở nên khó khăn. Chỉ có thể nhìn ra được đây là một sinh vật có đuôi dài, hoặc ít nhất là Ngô Trung nghĩ vậy. Lý do đơn giản là gì phần cuối của cái bóng chuyển động qua lại như đuôi cá. Tỉ lệ chiều dài và bề ngang thì phải gấp 5 lần. Gần đó có một con thuyền nhỏ đi ngang qua, lúc này mới phát hiện ra chiếc thuyền đó còn không bằng một phần của bóng đen. Hiển nhiên rằng mọi thứ đều chỉ ở mức tương đối. Sinh vật đó cứ di chuyển qua lại không theo quy luật ở phía xa, hầu như không có dấu hiệu gì nguy hiểm.
"Mà thôi, dù gì thì chúng ta cũng rời đi vào ngày mai, chẳng cần quan tâm nhiều làm gì!". Ngô Trung gãi đầu, dẹp hết suy nghĩ trong đầu, không muốn rước thêm việc cho mệt mỏi.
Chiếc cần câu của Thanh Sam coi như đã mất, mọi người dọn dẹp những thứ còn lại xong hết thì quyết định về gia tộc. Ngô Trung mang hầu hết những vật dụng, tay thì cầm cần câu, tay thì cầm tấm bạt lót và xô mồi câu. Dù sao chỉ có hắn là nam nhi, đâu thể để nữ nhân mang những thứ này được. Thanh Sam và Ngọc Hoa đi trước lên những bậc thang để về đường lớn, còn hắn và Thu Phượng sẽ theo sau để quan sát. Ngồi cả canh giờ không làm gì cả, cộng thêm ánh nắng nhẹ và làn gió mát thổi qua khiến cơn buồn ngủ trỗi dậy trong người Ngô Trung. Đôi mắt hắn khép hờ, tay vội che miệng để ngáp một cái thật sảng khoái, và đồng thời một chút nước mắt chảy ra.
"Hình như... cái bóng đó đang di chuyển về phía chúng ta". Bất chợt giọng nói của Thu Phượng phát ra ở phía trước, phải khiến hắn quay lại. Nàng ta lúc này đang đứng ở những bậc thang nên góc nhìn toàn diện hơn, đã nhanh chóng nhận ra sự khác biệt.
Đúng như nàng gia nhân vừa nói, sinh vật kia không còn bơi loanh quanh ở phía xa nữa mà đang di chuyển về phía bọn họ. Tốc độ của sinh vật này ngày càng nhanh,
"Chúng ta đã cách bờ kè khá xa, chắc sẽ không nguy hiểm gì đâu". Ngô Trung tự trấn an, hắn không nghĩ sẽ có gì xảy ra và hướng về phía Thanh Sam để bước tiếp.
Cao trình mặt đất họ đang đứng cách mặt biển khoảng một trượng, vị trí hiện tại của hắn cũng cách mép bờ kè hơn mười bước chân, cho nên hắn không nghĩ sinh vật kia sẽ uy h·iếp gì được mình. Thu Phượng nghe vậy thì gật đầu, đi theo sau mọi người.
Cứ như để phản bác lại, ngay khi câu nói vừa dứt thì sinh vật dưới lòng biển ngoi lên khỏi mặt nước và lộ ra hình dạng bản thân. Thân thể nó hình dạng như loài rắn nước, vảy ánh lên màu xanh dương nhạt kết hợp trắng ngà, bộ hàm sắc nhọn lộ ra khi nó lè lưỡi. Hai hốc mắt sâu chỉ thấy được con ngươi đen của loài rắn cùng tròng mắt đỏ. Đặc biệt, trên đỉnh đầu nó có một thứ như lưỡi đao, cũng chính là thứ giúp sinh vật này chiến đấu. Không khỉ phần đầu, hai chiếc vây ở phần trên có thể khép chặt lại vào hình thành thêm hai lưỡi đao nữa.
Sinh vật này trườn lên mái dốc để lên bờ, quan sát mọi thứ xung quanh rồi bắt đầu di chuyển chậm rãi. Nó biết cách thu vây lại để thuận tiện cho việc trườn, những chiếc vảy cọ sát với nền đất nhưng chỉ phát ra những âm thanh rất nhỏ. Chưa cần đến vài nhịp thở, sinh vật này lao đến t·ấn c·ông con người gần đó nhất, cụ thể là Ngô Trung.
"Á". Bỗng có một tiếng thét phát ra ở gần đó.
Bờ kè này không chỉ có nhóm Thanh Sam mà còn nhiều người khác, người thì đến câu cá, người thì đến ngắm cảnh. Khoảnh khắc sinh vật kia xuất hiện thì đã có người trông thấy hình dạng của nó, và có một nữ nhân vì quá kinh sợ mà giật mình hét lên một tiếng. Nhưng nhờ có thế mà sự chú ý của nhóm Ngô Trung đã dời về phía người phụ nữ vừa rồi, vài khoảnh khắc đó thì Ngô Trung đã thấy gì đó ở khoé mắt.
"Mọi người tránh ra". Hắn lập tức phát động cảnh báo cho những người còn lại.
Toàn bộ vật dụng bị quăng xuống đất, lúc này chúng chỉ làm vướng tay vướng chân. Ngô Trung triển khai toàn bộ sức mạnh, vận dụng Phong Tuyệt để tránh né. Sinh vật đó đâm thẳng vào bậc đá, đồng thời đánh vỡ toàn bộ đất đá tại bị trí Ngô Trung vửa đứng, những vết nứt lan ra đến phạm vi xung quanh. Thanh Sam và Ngọc Hoa may mắn đi hết bậc thang để lên đường lớn, dù bị ngã do dư chấn v·a c·hạm nhưng vẫn có thể tạm an toàn. Thu Phượng không khác Ngô Trung là mấy, nàng đã tránh né kịp thời và đáp xuống phía dưới.
Con vật giống rắn này chậm rãi ngẫng đầu lên, nhìn thấy một con mồi khác nhỏ bé hơn, yếu đuổi hơn và tràn ngập sợ hãi. Nàng tiểu thư giật mình khi mắt đối mắt với sinh vật, cơ thể trở nên tê dại và chỉ có thể run rẩy khi nhìn thấy ngoại hình của sinh vật kia. Cơ thể của Thanh Sam có thể mạnh hơn người bình thường, nhưng tâm trí vẫn quá non nớt, chỉ một ánh mắt đã khiến cô bé c·hết chân tại chỗ. Ngọc Hoa còn thảm hơn vì nàng thậm chí không phải người luyện võ nên yếu đuối vô cùng. Dẫu vậy, nàng tì nữ vẫn vượt qua nỗi sợ và gắng sức lết tới chỗ chủ tử, ôm lấy cô bé vào lòng để trấn an. Sinh vật này phóng đến, mở rộng miệng thể nuốt chửng cả hai con mồi trước mặt.
'Thập Tam Trùng Thiên, Hoả Tuyệt - Cuồng Hoả Quyền'.
Đòn công kích từ phía bên mạn sườn, không đủ để gây tổn thương nhưng có thể đấy sinh vật đó về lại đoạn bờ kè, nhờ thế mà Thanh Sam đã an toàn. Ngô Trung nhìn vào nắm đấm và suy nghĩ, khoảnh khắc v·a c·hạm cho hắn cảm giác như đang đấm vào một thứ gì đó cứng rắn, không thua gì võ khí phòng ngự của lão già khi lúc ở lễ mừng thọ. Có thể di chuyển không một tiếng động để tiếp cận hắn, chỉ một cú hút đã đánh sập mái dốc của bờ đất, lớp vảy thì như bộ giáp bảo vệ toàn thân. Từ những điều trên cho thấy rằng sinh vật này rất nguy hiểm.
Thu Phượng nhân lúc sinh vật này vừa chạm đất từ cú rơi, triển khai kiếm chiêu t·ấn c·ông. Hàng loạt đường kiếm màu hồng trảm đến, nhưng sinh vật kia chỉ cần vung nhẹ chiếc vảy thì những đường kiếm ấy lập tức bị phá. Nàng ta bị đẩy lùi, lộ ra sơ hở do vẫn chưa đứng vững. Sinh vật kia chuyển mục tiêu t·ấn c·ông thành Thu Phượng, hướng cái miệng rộng về phía nàng để ngoạm lấy. Nhưng nó chưa kịp làm được gì thì lãnh một đòn Hoả Tuyệt từ đỉnh đầu, rung chấn truyền thẳng nào não bộ dẫn đền bất động trong chốc lát.
"Ngọc Hoa tỷ, dẫn tiểu thư về Lữ gia đi. Thu Phượng tỷ, hộ giá cho tiểu thư!". Ngô Trung lớn tiếng, đưa ra quyết định quan trọng.
"Không, ta sẽ ở lại với đệ. Con vật này rất mạnh". Thu Phượng cắm kiếm xuống đất để phanh lại, lê thêm một đoạn mới dừng hẳn và khuỵ một gối.
Chỉ v·a c·hạm trong tích tắc đã cho nàng cảm nhận được cách biệt sức mạnh. Nàng chắc chắn đây không phải là thứ một mình Ngô Trung có thể cầm chân.
Ngô Trung phải dùng cả song quyền tập trung vào một đòn thì mới có thể làm được như thế này, nhưng không thể kéo dài được lâu. Chưa đầy một nhịp thở, sinh vật giãy đành đạch để hất Ngô Trung ra.
"Cẩn thận!". Thu Phượng liếc về phía Ngô Trung thì lập tức biến sức, nàng hốt hoảng lên tiếng cảnh báo.
Vừa nghe dứt lời của đối phương thì hắn đảo mắt nhìn trên dưới trái phải, không có gì bất thường liền xoay người lại và vào thể phòng thủ. Đúng lúc ấy hắn đã hiểu tại sao Thu Phượng lại cảnh báo mình, vì hắn đã quá để tâm vào sinh vật này hay cụ thể hơn là phần đầu mà quên để ý mất phần đuôi.
Cú vung đuôi quá nhanh để hắn dùng Phong Tuyệt tránh né, nó đánh một cú cực mạnh và khiến hắn bay thẳng vào sườn dốc và choáng váng trầm trọng.
"Đau quá!". Ngô Trung nhăn mặt, buộc miệng rên rỉ.
Cơn đau nhức tồn tại khắp cơ thể, lưng và đầu đập thẳng vào đất đá, cẳng tay chịu trực tiếp đòn t·ấn c·ông nên trở nên tê dại dù có cặp găng tay bảo hộ phần nào. Hắn không để ý rằng trên đầu đã bắt đầu chảy máu do va đập, dẫn đến khung cảnh trời đất trước mặt trở nên quay cuồng. Chỉ một cú quật đuôi duy nhất, sinh vật kia gần như hạ gục Ngô Trung
Thu Phượng cũng không thể rảnh tay, sinh vật kia vừa đánh bay Ngô Trung liền lao đến t·ấn c·ông nàng. Một lưỡi đao trên đầu đâm thẳng, hai lưỡi kiếm từ vây vung đến tạo thành thế tam đao đối nhất kiếm. Trong phút chốc, nàng lập tức bị phá thế phòng thủ, từng cú chém được tung ra đều không thể làm gì lớp vảy của thứ sinh vật kia mà ngược lại người thua là nàng. Đây chính là áp đảp về mặt sức mạnh.
Nó quấn quanh cơ thể của Thu Phượng một vòng, dùng cơ thể to lớn lớn ép chặt và nghiền nát nàng một cách chậm rãi. Thu Phượng không thể làm gì được nữa, hai tay đều ở tư thể buông xuống nên không thể xử dụng chiêu thức, sức mạnh cơ thể nàng càng thêm thua thiệt.
"Á!". Thu Phượng hét lớn.
Trong vài nhịp thở, sức ép đã làm xương cánh tay nàng bị gãy, tiếp theo đó là xương sườn bị gãy rồi đâm vào nội tạng, nếu không dừng lại thì thứ gãy tiếp theo là xương sống và c·ái c·hết sẽ đến