Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 90: Lại trọng thương

Chương 90: Lại trọng thương


Tiếng hét thất thanh của Thu Phượng đánh động tâm trí Ngô Trung, kéo hắn ra khỏi cơn mơ màng. Giờ trước mắt hắn chỉ là vài tia sáng lẻ loi lọt qua các kẻ hở, đủ để hắn nhận thức rõ tình hình của bản thân lúc này. Cơ thể hắn giờ dính cứng ngắt vào đống đất đá, một phần mái dốc đã mất ổn định dẫn đến sập xuống và đè lên người hắn. Cơn đau lan rộng toàn thân, nhưng Ngô Trung vẫn cố gắng di chuyển từng bộ phận một. Đầu tiên là các ngón tay, hắn duỗi thẳng bàn tay ra và sử dụng Hoả Tuyệt ở cấp độ thấp nhất rồi đưa về phía trước. Nhiệt độ này vừa đủ để sấy khô lớp đất, dễ dàng làm nứt vỡ chúng rồi hắn dần lết ra ngoài.

Lúc này, chỉ có những hình ảnh mờ ảo nhạt nhoà do mất máu, nhưng hắn có thể thấy một cách mơ hồ khung cảnh phía trước, Thu Phượng đang gặp nguy hiểm đến tính mạng.

"Không ổn, tỷ ấy là một chiến lực mạnh, không thể để mất". Trong lòng của hắn trở nên vội vã.

'Thập Tam Trùng Thiên, Phong Tuyệt - Phong Ảnh Bộ'.

Hắn lao đến với tốc độ tối đa, tiện thể nhặt thanh kiếm Thu Phượng đánh rơi trên đường đi. Cả Cuồng Hoả Quyền và Bạo Liên Hoa đều không thể phá vỡ phòng ngự của lớp vảy, cho nên hắn muốn thử một cách khác. Với bước chân nhẹ tựa cơn gió thổi, sinh vật kia không hề phát hiện ra Ngô Trung đang tiến lại gần. Ngô Trung nhặt lên thanh kiếm mà nàng gia nhân đánh rơi, sau đó nheo mắt lại để tập trung thị lực nhìn cho rõ từng bộ phận sinh vật.

"Quả nhiên không nhìn nhầm". Ngô Trung đã thấy gì đó, môi nở nụ cuời nhích mép, lập tức thấy được cơ hội.

Có lẽ, âm thanh rên rỉ của Thu Phượng đã giúp Ngô Trung phần nào tiếp cận mục tiêu. Thứ duy nhất nàng có thể cảm nhận được là cơn đau của những chiếc xương gãy, sự bóp nghẹt như muốn ép nát toàn bộ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g. Lúc này không còn sức đâu để mà hét, đến việc nói hay chỉ đơn giản là hít thở cũng vô cùng khó khăn. Sinh vật này nhìn Thu Phượng dần yếu đi, thích thú quan sát con mồi từng bước một trở nên bất lực, sau đó mở miệng ra nhằm ăn chửng nàng.

"S·ú·c sinh, cút đi!". Giọng nói bất chợt xuất hiện ở phạm vi gần.

Đi kèm với lời nói trên, Ngô Trung vận dụng Hoả Tuyệt và để ngọn lửa bao lấy lưỡi kiếm. Không một chút chần chừ, hắn đâm thanh kiếm vào sau trong mang của sinh vật. Mặc dù ngoại hình giống rắn nhưng lại là loại cá, vì dù là rắn biển thì cũng không có mang ở hai bên nên chúng phải ngoi lên hít thở sau một khoảng thời gian. Ngô Trung vốn cũng tưởng nó là rắn, nhưng khi nhìn kỹ vào phần đầu thi phát hiện ra những đường màu đen, đây chính là chiếc mang đang khép lại. Và hắn nhận ra đây chính là một điểm yếu về mặt sinh học của loại sinh vật này.

Lưỡi kiếm đâm sâu vào trong, một phần cánh tay của hắn cũng tiến vào phần mang. Sức nóng của Hoả Tuyệt đốt cháy, nhiệt lượng được truyền qua lưỡi kiếm lan nhanh đến phần da thịt n·hạy c·ảm ở những ngóc ngách khó với đến. Cảm giác của con thuỷ thú này không cần phải nói cũng biết đau đớn như thế nào, nếu mang ra so sánh sẽ như lấy một que diêm đang cháy rồi thọt mạnh vào mũi và ngoáy vài vòng vậy.

Sinh vật gầm lên một tiếng đau đớn, giẫy đành đạch, vùng vẫy mạnh mẽ. Nó đã không còn quan tâm đến Thu Phượng mà quăng xuống đất, phần thân quét sát đất một đường về phía Ngô Trung. Tên nhóc này nhanh chóng nhảy lên không trung để tránh né, đồng thời đưa mắt nhìn theo. Hắn đã ăn một đòn như trời gíang, nếu thêm cú nữa thì sợ rằng sẽ b·ất t·ỉnh nhân sự nên vô thức tập trung chú ý vào cái đuôi. Bỗng hắn thấy nơi mình nhảy lên tối dần, linh cảm có điều không ổn thì xoay người lại, và thấy một cái vây đang hạ xuống.

"Ặc". Ngô Trung đã bị chiếc vây sắc bén như mặt bên lưỡi đao đánh vào, như một con muỗi bị đập xuống nền đất và bẹp dí.

Nó giẫy giụa một hồi liền quay trở lại lòng biển, bỏ lại hiện trường hoang tàn.

"Khụ khụ... Tranh thủ nó chưa quay lại, phải chạy lẹ!". Ngô Trung sặc sụa, một dòng máu đỏ đã chảy ra khỏi miệng.

May mắn rằng công kích vừa rồi yếu hơn cái đầu tiên, nhờ vậy nên hắn vẫn giữ được tỉnh táo mặc dù cơ thể như muốn vỡ vụn. Hắn cố gắng đứng dậy, lết từng bước một về phía Thu Phượng. Nàng ta lúc này đã bất tĩnh, nhiều nơi trên người đã bị bầm tím.

"Tỷ cố lên, ta sẽ đưa tỷ về Lữ gia, lúc đó chúng ta an toàn rồi". Hắn nhẹ giọng nói.

Việc di chuyển người b·ị t·hương không phải muốn làm là làm, cần sự hiểu biết đầy đủ về tình trạng n·ạn n·hân, nếu hành động ngu ngốc thì có thể khiến nạn nhân càng b·ị t·hương nặng hơn. Nhưng tình thế này không cho phép hắn trì hoãn, càng chậm trễ thì có nguy cơ sinh vật kia sẽ trở lại. Ngô Trung bế Thu Phượng lên tay, khập khiển chạy đi bằng Phong Ảnh Bộ. Sau cú v·a c·hạm vừa rồi đã khiến vài khúc xương bị trật khớp và nứt vỡ, đến chân hắn đã không thể chạy như bình thường. Mỗi bước chạy như hàng loạt mũi kim đâm vào da thịt, hắn phải cắn răng chịu đựng để ra khỏi nơi này nhanh nhất.

Khi hắn vừa trở lại đường chính thì một thứ khí tức cường đại xuất hiện ngay sau lưng, lộ ra sức mạnh gần chạm ngưỡng Tam Thập Trùng Thiên. Một vòng xoáy nước bỗng xuất hiện, từng đợt sóng đánh mạnh vào bờ kè, và rồi sinh vật kia xuất hiện từ tâm vòng xoáy. Nó đã bị chọc giận bởi sinh vật yếu kém, nhưng lúc này đã không còn thấy hai tên nhân loại kia nữa, đành gầm lên giận dữ vang trời.

Ngô Trung cứ tiếp tục chạy, chạy mãi mặc cho đôi chân đã không còn cảm giác, và khi không gắng gượng được nữa ngã nhào về trước theo quán tính. Nhưng với việc vẫn còn đang bế Thu Phượng trên tay, nếu ngã về phía trước thì hắn sẽ đè lên v·ết t·hương của nàng và khiến nó nghiêm trọng hơn. Nhận ra được điều đó, Ngô Trung liền xoay hông và đưa nàng ta qua một bên, sau đó tiếp đất bằng vai rồi lưng. Trong thoáng chốc, hắn đã để bản thân làm người tiếp đất trước và có thể đỡ được Thu Phượng. Nàng ta cùng theo đà mà đè lên người hắn.

Việc bị một người với thể hình bình thường đè người vốn không gây bất cứ tổn thương nào cho võ giả, nhưng Ngô Trung đang mang trọng thương trên người thì như lãnh một đòn chí mạng. Cú quật đuôi đã làm b·ị t·hương lưng và tay hắn, cú vung vây thì làm rạn nứt xương sườn và n·ộ·i· ·t·ạ·n·g. Việc Thu Phượng đè lên khiến cho những mảnh xương đâm vào các cơ quan bên trong, lúc này hắn cực kỳ đau đớn. Nơi này vẫn chưa vào khu vực dân cư nên khó thưa thớt người, cho nên hắn có nằm vật ra đó cũng không ai để ý.

"Nghỉ... chút đã, hết đi.... nổi rồi". Dòng suy nghĩ chạy qua đầu khi cơ thể đang t·ê l·iệt.

Hắn nghĩ rằng bản thân đã chạy đủ xa, và hi vọng rằng sinh vật kia sẽ suy yếu khi ở trên cạn nên sẽ không quá điên cuồng mà đuổi theo. Việc hắn có thể đả thương nó là một minh chứng rõ ràng, nó đã yếu đi nhiều so với yêu thú Tam Thập Trùng Thiên bình thường để có thể bị võ giả Thập Tam Trùng Thiên gây tổn hại.

Mí mắt trở nên nặng trĩu, hắn dần không còn giữ được tỉnh táo của mình, bất chợt hắn nghe thấy gì đó. Với việc toàn cơ thể đang tiếp xúc toàn bộ với mặt đất giúp hắn cảm nhận rõ rung động truyền đến, và hắn nghe thấy tiếng vó ngựa.

"Không biết là ai nhỉ? Hi vọng có thể quá giang được chút". Hướng mặt và góc độ của đầu không cho phép hắn có tầm nhìn rộng. Hình như hắn cũng trật khớp cổ luôn rồi.

Tiếng vó ngựa ngày càng gần, hắn lúc này đã có thể phán đoán được có bao nhiêu con ngựa mà dự đoán được số người. Nhóm này không lớn lắm, tối đa cũng tầm 10 người là cùng.

"Ngô Trung ca ca kìa. Mau, mau giúp huynh ấy đi". Lẫn trong tiếng lộc cộc làm tiếng trẻ thơ của một bé gái.

Hắn mỉm cười, cuối cùng người của gia tộc đã đến.

...

Gần một nửa số quan tri huyện của Giang Trà đều đã t·hiệt m·ạng, dù đã qua một thời nhưng chưa thể bổ sung kịp nhân lực nên hiện tại các phó tri huyện lên nắm quyền thay. Tại một nha môn gần đó, tên tri huyện tạm thời vừa hoàn thành hết công việc ngày hôm nay.

"Mệt quá". Đây là một người trẻ đang vò đầu sau một ngày làm việc cân thẳng.

Gã đang sắp sếp lại giấy tờ, chuẩn bị về nhà với vợ con thì một tên lính chạy vào.

"Bẩm báo, có người muốn dâng cáo trạng".

"Mẹ kiếp!". Người này chửi thầm trong miệng.

Theo quy định thì giờ làm việc của gã chỉ còn một khắc nữa là kết thức, vốn đang trong tâm trạng chuẩn bị tan làm thì có việc ập đến nên khiến hắn khó chịu.

"Nói kẻ đó có thể đến vào ngày mai, nay hết giờ làm việc rồi". Gã này phất tay một cái, muốn né việc để về.

"Nhưng mà...". Tên lính gác cổng chần chừ, định nói gì đó thì từ phía sau có tiếng người nói.

"Chỉ mới nhận chức vụ tạm thời thôi mà đã quan liêu như vậy, người dân huyện này sẽ khổ lắm đây".

Gã tri huyện nhìn về phía trước và thấy một người nam tử. Ánh mắt của ké đó sắt bén, bộ râu quai nón được cắt tỉa gọn gàng màu nâu đậm, bộ tóc vuốt ngược ra sau nhưng vẫn còn vài lọn tóc buông thả. Kẻ này trong phục chỉnh tề kết hợp đen và trắng, đi tay không vào đây và cười khi nói ra câu mỉa mai. Người này chính là Cố Trường, một trong hai chấp sự hộ tống theo Trần Thanh Sam.

"Các hạ nên biết đây là nha môn, nên cẩn thận ngôn từ". Tri huyện bị phá rối giờ nghỉ thì bực bội, giờ còn bị nói kiểu vậy thì càng thêm khó chịu. Dù không biết thân phận của Cố Trường là gì, nhưng theo thói quen mà gây khó dễ cho đối phương và tiếp tục bước đi và không coi Cố Trường ra gì.

"Nếu vị huyện lệnh đây vô trách nhiệm như vậy thì ta không có gì để nói rồi". Cố Trường mặt lạnh đi, không nói lời thứ hai lập tức bộc lộ sức mạnh vượt qua Nhị Thập Trùng Thiên.

Khí tức áp bức buộc tri huyện phải dừng bước. Gã không phải võ giả, hay thậm chí còn chưa từng bước vào giai đoạn Luyện Thể nên không tài nào chịu được uy áp của Cố Trường.

"Lính đâu, có người làm loạn...". Gã thấy không ổn liền báo động cho thuộc hạ, những người lính của nha môn này hòng lấy nhiều địch ít. Chưa nói hết câu thì đã bị đối phương cắt ngang.

"Tiểu bối nghe rõ đây. Từ khi đến đây thì ta dính vào rắc rối của quận các ngươi và b·ất t·ỉnh một tháng. Trong chiều nay, tiểu thư nhà ta lại bị một sinh vật lạ trong phạm vi quản lý của ngươi t·ấn c·ông. Hai người hộ vệ đi cùng đã b·ị t·hương nặng". Cố Trường vừa nói vừa nổi những gân máu trên trán. Gã lúc này đang cảm thấy rất tức giận.

Dù hai sự kiện trên đều nằm ngoài ý muốn, nhưng với tư cách là người dẫn đoàn mà lại để tiểu thư nhà mình lâm nguy liên tục thì hắn không thể thoát tội yếu kém năng lực. Lần này hắn cần một câu trả lời rõ ràng để còn về báo với gia tộc, ít nhất phải tìm hiểu rõ thứ gây nguy hiểm cho Thanh Sam là gì. Nếu đây là sinh vật bản địa thường xuyên xuất hiện thì chính quyền địa phương cần phải cảnh báo cho người dân, nếu không trách nhiệm của giới cầm quyền khá lớn.

"Nều kẻ đứng đầu khu vực như người vô dụng thì ta sẽ trực tiếp lên thẳng thái thú để tìm. Lúc đó thì sự nghiệp của ngươi đi về nơi nào thì là ý trời". Cố Trường thu hồi uy áp của bản thân.

Gã biết việc uy h·iếp quan lại là không hay lắm vì dù sao bản thân chỉ là người làm công của gia tộc. Cho nên hắn thử đánh vào tâm lý bằng cách đưa ra một lời nói dối. Ngay từ đầu hắn không chọn đi thẳng lên chỗ làm việc của thái thú là vì nơi đó không để hắn lộng hành dễ dàng như ở đây, cộng thêm số lượng công việc của cả quận thì còn lâu mới đếm xỉa đến hắn. Gã quay lưng và bước vài bước, trong khi hóng tình hình phía sau.

"Khoan... chờ chút". Một võ giả phải làm đến nước này thì tri huyện biết việc này không bình thường.

Hắn vội ngăn lại Cố Trường lại, hạ thấp thái độ của bản thân rồi mời đối phương về bàn làm việc.

Chương 90: Lại trọng thương