Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhất Đạo Triều Thánh
Unknown
Chương 1: Thiếu niên từ trong thiên lao
Đế quốc Băng Hỏa, phía Bắc biên cảnh, Thành Sa La.
Trong thiên lao, điều kiện vô cùng hà khắc, âm u ẩm ướt, mùi mốc khắp nơi.
Thiên lao này chứa những hoàng thân quốc thích phản loạn cùng con cái chín đời.
Đương nhiên, tới đời thứ mười, có còn sống thì mới được thả ra, thả ra thì chắc chắn cũng chỉ có con đường c·hết.
Bên trong cửa chính đang có một hàng dọc tù nhân đang đứng phía trước một chiếc xe ngựa, trên thành vách xe có vô số phù văn kỳ lạ ẩn hiện sắc vàng.
Sau khi đưa toàn bộ tù nhân lên cổ xe, hai gã giá·m s·át thị vệ, một tên béo một gầy, đứng bên cạnh cửa tán gẫu chờ đợi người đánh xe.
“Đợt này cũng quá chán đi, toàn bọn ốm yếu trẻ con, lão Bàn xem coi có tên nào được giá bán trước lấy chút vốn, dù sao bọn này cũng phải đem ra Mai Cốt Chi Địa rồi.” Tên ốm nói.
Tên béo đang dùng ngón tay ngoáy mũi, thờ ơ liếc mắt nhìn vào bên trong.
Bên trong có tất cả bảy người, một người 17-18 tuổi thiếu niên đầu bù tóc rối, rũ mặt xuống dưới, hai lão già bệnh, bốn đứa trẻ con ốm yếu, toàn thân tay chân đều bóc vảy, có mùi h·ôi t·hối.
Từ trong thiên lao đi tới một lão già, bên hông còn treo một cái chìa khóa, hai tên giá·m s·át thị vệ vừa nhìn thấy liền gật gù, dường như rõ ràng được đây là một lão già đánh xe.
Nhưng mà hành động tiếp theo rất không phù hợp, hai tên giá·m s·át thị vệ lại vô cùng cung kính với lão già.
“Hồng tiền bối.”
“Hồng đao phủ, ngài đến rồi, mời lên xe.”
Một màn sau càng kỳ diệu, thế giới này thật thần kỳ, lão già đi tới cổ xe, trên lưng bỗng xuất hiện một pháp thân có hình một ký tự lạ, cổ xe dần biến hóa thêm một cái lồng giam đầu lâu xương của một loài thú nào đó.
Lão già bước vào trong đầu xe, liếc nhìn hai tên giá·m s·át thị vệ lên tiếng. “Đã giao trước, lần này hai ngươi không cần đi theo.”
Sau đó cũng không chờ bọn người kia nói gì, đưa tay lên cầu thủy tinh, một vòng sáng phát quang màu tím phóng ra, lượn lờ thôi động quả cầu, bốn bánh xe từ từ lăn bánh ra khỏi cổng thiên lao.
Mà phía sau, đợi xe ra khỏi tầm mắt, hai tên giá·m s·át thị vệ buồn bực.
“Chút tiền kia khó mà lấy vốn rồi, lần này coi như công cốc.”
Tên béo vội vàng che miệng tên gầy nhỏ giọng: “Hồng Sinh là Nguyên Hồn trung kỳ, hắn nghe được là không xong đâu.”
Tên gầy đánh tay tên béo ra, bực tức nói: “Ta mà sợ lão chắc, thụ linh của lão quá yếu, năng lực t·ấn c·ông yếu ớ….”
Vừa nói xong câu này, từ trên trời rơi xuống một cái lồng giam, bên tai như vang lên nghe một âm thanh----
[ Lồng Giam Tam Thiên ]
Tên gầy hốt hoảng té xuống đất, vội vàng đưa tay đẩy chiếc lồng lên, vừa chạm tay, hắn liền thét thảm, ba ngón tay liền bị nướng cháy.
Tên béo nuốt một ngụm nước bọt nghĩ trong lòng “Lồng Giam Tam Thiên, sau ba ngày mới hết tác dụng, gieo gió gặp bão, cho vừa cái miệng thúi.”
Sau đó ngoáy mũi đi vào trong thiên lao.
…
Ở bên trong xe rất im ắng.
Chỉ là có một cô bé nghe được tiếng chim hót, cố gắng ngồi thẳng, nhìn ra bầu trời, đây là lần đầu cô bé thấy không gian bên ngoài thiên lao, người khẽ đứng thẳng, vươn tay ra ngoài song sắt, tay vừa chạm liền bị một lực bắn văng xuống đất.
Mà chỗ văng chính ngay cậu thanh niên đang ngồi ở đó.
Tạo ra động tĩnh lớn như vậy mà Hồng Sinh vẫn mảy may không quan tâm, còn tự lẩm bẩm, “Cứ chờ đi, sắp đến rồi.”
Ngay lúc bé gái té văng vào người thanh niên, thanh niên chợt mở mắt.
Vừa mở mắt hắn liền hốt hoảng, trong lòng kinh hồn bạt vía.
“Ta nhớ là ta đi châu âu du lịch, tìm chút thảo dược trên núi tuyết không may té xuống vực thẳm rồi, sao ta lại ở đây?”
Hắn liền muốn lên tiếng mở miệng thì đầu ong ong lên.
[ Còn 0,1% hệ thống sẽ giáng thế ]
Hắn cúi xuống lại đau đầu, hắn biết mình đã xuyên không, một luồng tin tức thân xác này tuôn ra cho hắn.
Nhưng sau khi tiếp thu hắn càng hoang mang, trong ký ức của người này ngoài trừ ngồi, nằm, đại tiện trong thiên lao thì cũng chỉ rõ ràng một chuyện, mẹ hắn mang thai sinh hắn trong thiên lao, khi hắn đủ 17 tuổi thì mẹ hắn b·ị b·ắt ra ngoài xử tử.
Còn hắn thì là đời thứ mười, cũng có tên là Kỳ Hoa….
Hắn vừa mở mắt nhìn quanh, thì phát hiện có sáu người khác tóc tai bù xù ngồi quanh, bên trên đều có thông số.
Hắn vừa có suy nghĩ thông số của bản thân, liền nghe âm thanh máy móc ở trong đầu [ Rõ ] sau đó hiện ra danh phận.
[Họ tên: Kỳ Hoa
Cảnh giới: Phàm Thể sơ kỳ
Căn cơ: Băng hành Mộc, Thủy
Võ công: Không có
Thụ Linh: Không có
Đạo Hồn: Không có
Tích trữ: 100 công đức ]
“Ting! Hệ thống mở ra Rút thưởng.”
“Ting! Hệ thống mở ra Nhiệm vụ.”
Nhiệm vụ: 3 ngày sinh tồn trong hiểm cảnh.
Trong đầu não 17 năm chỉ có ăn nấm mốc, 7 ngày một lần được ăn một cái bánh bao, cả người đất cát không có một chút thông tin gì, hắn là người có thể nói là đầu tiên xuyên qua mà không có tí hiểu biết gì về thế giới này.
[ Trương Hoành Tài, 80 tuổi ( suy yếu )
Cảnh giới: Phá Cốt ( phong ấn )
Thụ Linh: Tuệ Đan Thảo ( phong ấn )
Liêu Giang, 61 tuổi (t·ử v·ong)
Cảnh giới: Phá Cốt ( phong ấn )
Thụ Linh: Thổ Miết (con baba) ( phong ấn )
Trác Tuyết Vân, 12 tuổi
Cảnh giới: Phàm Thể
Căn cơ: Băng hành Phong
Trác Thiên Vũ, 12 tuổi
Cảnh giới: Phàm Thể
Căn cơ: Hỏa hành Lôi
Hồng Ninh, 10 tuổi
Cảnh giới: Phàm Thể tầng 5
Căn cơ: Linh hành Huyết
Cao Minh Triết, 11 tuổi
Cảnh giới: Phàm Thể tầng 2
Căn cơ: Kim chuyên chú ]
Nhìn xong thông tin, Kỳ Hoa không rõ chuyện gì, thế giới này giống như thế giới võ hiệp pha chút tiên hiệp, hắn cố gắng moi ra chút thông tin về thế giới này lại hoàn toàn mù mịt, hắn lắc đầu một cái, cơ thể suy nhược vô cùng, chỉ rướn người một chút cũng cảm thấy đau nhức không thôi.
Hắn đưa nhẹ bàn tay lên ngắm nhìn, trên cánh tay bị bong tróc nhiều chỗ như kén tằm, nhìn xung quanh thì ba đứa trẻ đều giống hắn, hai lão già râu tóc mọc dài cạnh bên càng kinh khủng hơn, duy chỉ có Hồng Ninh, cậu bé này tay chân chỉ hơi lấm lem, không có chút gì giống với tay chân bong tróc như hắn.
Hắn ngước nhìn ra ngoài trời từ ba thanh chắn cửa sổ, lại xuất hiện một dòng thông tin.
[ Lồng Giam Di Động
Tóm tắt: Người trong phạm vi của lồng giam không cách nào ra ngoài. Chiếc lồng có thể di chuyển từ linh lực của chủ nhân.
Chủ nhân: Hồng Sinh ]
Nhìn một lần nữa, mắt hắn có chút mờ mịt, hắn buông lỏng cơ thể chìm vào giấc ngủ.
Chớp mắt tỉnh dậy đã qua hai ngày, tinh thần của Kỳ Hoa dần tỉnh táo hơn một chút, có lẽ hắn trước đây không được ngủ nhiều, trong bụng cũng không phải quá đói, nhưng hắn cứ cảm thấy cần phải bổ sung cái gì đó.
Nhưng vào lúc này, chiếc xe dường như dừng lại.
Hắn nhìn ngoài trời một chút, có lẽ là giữa trưa, hắn cố gắng nghe một chút âm thanh bên ngoài nhưng không nghe thấy một tiếng gì, kể cả là tiếng côn trùng.
Xe dừng lại không lâu, liền cửa bên mở toang, lúc mở cửa không ít văn tự kỳ lạ ẩn hiện, một lão già còi cộc bước lên bậc thềm, nhìn một vòng, sau đó đưa đầu ngón tay chìa ra, móng tay dài và có màu đỏ đậm.
[ Hồng Sinh, 78 tuổi
Cảnh giới: Uẩn Linh Trung Kỳ ( Giả mạo Nguyên Hồn trung kỳ )
Căn cơ: Linh hành Huyết
Danh phận 1: Môn chủ Linh Huyết Môn
Danh phận 2: Đao Phủ Thiên Lao, Thành Băng Hỏa
Thụ Linh: Thanh Gang (Thép) ]
Trên đầu móng tay của Hồng Sinh từ đâu chui ra một giọt chất lỏng màu đỏ trông giống máu, sau đó đưa vào miệng của bé trai Hồng Ninh, nhìn thấy Hồng Ninh đã uống vào liền thấy Hồng Sinh hơi hơi nhếch miệng, sau đó đi ra ngoài, đóng cửa lại và xe bắt đầu chạy tiếp.
Một màn này khiến Kỳ Hoa kinh hoàng, trên toàn thân da lông nổi đầy gai óc, hắn liền nhớ tới nhiệm vụ, vì hắn đã nghĩ tới một chuyện từng thấy qua phim ảnh.
Nhiệm vụ: Sống sót 3 ngày trong hiểm cảnh. Thời gian còn: 1 ngày 8 giờ 11 phút.
“Môn chủ Linh Huyết Môn, Hồng Sinh, Hồng Ninh, Linh hành Huyết, sinh tồn 3 ngày.” Trong lòng Kỳ Hoa có chút hoảng hốt, tiếp theo không phải là g·iết người diệt khẩu đó chứ ?