Kỳ Hoa vội vàng nhìn vào hệ thống, trong đầu xem xét đến điểm công đức, nhìn về phía máy rút thăm, trên màn hình hệ thống là một cái hộp không có nắm gạt, bên trong là rất nhiều que tre, phía trên còn có một chữ “Quẻ”.
Nhìn sao đều cảm thấy giống với đi xin xăm đầu năm, hắn không chờ c·hết được, suy nghĩ đến mấy cái tình tiết mà hắn đã thấy và nghe qua, liền cảm thấy lạnh sống lưng.
Bởi vì, theo như suy nghĩ của hắn, một ông chú hơn bốn mươi tuổi người hiện đại, trong nước có biết bao nhiêu loại hình ma huyễn, nhất là phim võ hiệp, tiên hiệp, theo chiếc xe tù này đi ra, đương nhiên là c·ướp ngục, sau đó sẽ g·iết người diệt khẩu, dù sao Hồng Sinh cũng là đao phủ, chuyện này không khó với ông ta.
Trong đầu liền thầm một tiếng “rút thưởng”. Nhưng hộp xăm không động đậy, bên tai liền nghe âm thanh máy móc thông báo.
[ Có tổng cộng hai loại xin xăm,
Lục Thập Tứ Quẻ: 20 công đức
Cửu Cung 108 Quẻ: 50 công đức
Mời lựa chọn ]
Kỳ Hoa nhìn vào hai loại, nhìn tới số điểm liền lựa chọn vào phần 20 điểm công đức, năm lần rút xăm có lợi hơn hai lần, dù sao muốn sống thế giới này, một thế giới mà hắn không có thông tin gì, không biết gì thì cần rất nhiều đồ bổ trợ.
Hắn hỏi hệ thống về quà tân thủ, hệ thống không trả lời cho đến khi hắn thầm nói “Chọn 64 Quẻ công đức, rút hai quẻ trước” lúc này mới có âm thanh thông báo.
[ Mỗi lần rút thưởng cần ấn vào một trong 64 vị trí, thành tâm kính dâng 20 điểm công đức, mời lựa chọn hướng lắc xăm ]
Hắn dở khóc dở cười, cố gắng đưa tay lên dùng ngón tay lướt qua trái, rồi lướt qua phải, sau hành động, chiếc hộp xăm liền lắc về trái ba lần, phải ba lần rồi rơi ra hai quẻ xăm.
“Ting! Chúc mừng ký chủ lần đầu xin xăm, nhận được Tích Cốc Đan x3, đã chuyển vào túi đồ.”
“Ting! Chúc mừng ký chủ đã bốc quẻ, quẻ xăm không có gì, tích may mắn +1”
Tích cốc đan: Thần Đan do Toàn Chân Giáo chế luyện 7 ngày 1 viên là không cần ăn uống. Đây là loại thuốc không thể thiếu của đệ tử ra ngoài trước khi lịch luyện.
“Hơ ?”
Vừa xong, bụng hắn liền kêu lên liên hồi, “hệ thống là dựa vào nhu cầu đúng không? Đưa ta thần khí một đao c·hém n·gười đi.”
Hắn chỉ có thể lắc đầu trong lòng, lựa chọn lấy ra một viên Tích Cốc Đan, viên đan liền nằm ở trong lòng bàn tay, hắn nhìn quanh, liền thấy vài người đang nhìn hắn, hắn liền nhớ lại, những người này không thấy được hệ thống, vừa rồi là hắn vẽ vời ở không khí.
Mọi người nhìn một lúc, liền không nhìn nữa, sau đó, hắn vô cùng chú ý tới người khác, ngả người xuống sàn gỗ, xoay người vào tường và nuốt viên đan vào miệng, hắn không muốn nhai, sợ rằng sẽ gây chú ý tới người khác.
Viên đan vừa vào miệng liền tan, hắn gật gù trong lòng khá giống với vị socola, chỉ trong nháy mắt, hắn hoàn toàn không còn đói bụng, mà một luồng sinh cơ lan tràn trong cơ thể.
Mà hắn không biết rằng, một lão già còn sống vì bị khóa tu vi, nên không cảm nhận được, nhưng Hồng Sinh ngồi ở phía trước thì có hơi khựng lại một chút, sau đó mắt hơi tỏa sáng, miệng cười cười.
Kỳ Hoa ăn xong viên Tích Cốc Đan, hắn thỏa mãn, ngáp nhẹ một cái liền đi ngủ.
Lần tỉnh ngủ thứ hai, hắn hoàn toàn đã hồi phục suy nhược, nhưng hắn không dám động đậy nhiều, giả vờ cố gượng dậy nhìn.
Hồng Ninh sắc mặt vô cùng hồng nhuận, còn các đứa nhỏ khác thì không còn gượng nổi, trên bảng thông tin còn kèm theo suy yếu, hắn nhìn tới lão già Trương Hoành Tài, tu vi phong ấn lẽ ra phải sắp c·hết, nhưng hiện tại vẫn đang suy yếu.
Kỳ Hoa trong lòng rối bời, vào lúc này hắn vẫn nhìn trên bảng nhiệm vụ vẫn cứ thể giảm dần thời gian.
Hắn có suy tính, với hai quẻ vừa rút, tỷ lệ nhận thưởng lần đầu phù hợp nhu cầu với hắn đi, còn lần hai thì không may mắn như vậy, suy ra, 20 công đức dùng cho rút xăm là điều không thể, không khả năng rút được quà cao.
Hắn có chút tiếc nuối, nếu lần đầu rút quẻ 50 công đức chắc chắn lại được đồ tốt hơn, có lẽ được một cái t·ên l·ửa hay Độn Thổ Phù tránh đi tai kiếp.
Mà hắn đang suy nghĩ, thì xe lại ngừng, lần này hắn nhìn lên trời, vẫn là giữa trưa, xe cửa lại mở toang, văn tự kỳ lạ lần nữa xuất hiện rồi mờ phai.
Hồng Sinh nhìn qua một lượt, mỉm cười nói, “Là ngươi.”
Hồng Sinh liếc nhìn tới Kỳ Hoa làm hắn có chút thất hồn lạc vía khi Hồng Sinh nhìn thẳng vào hắn mà nói, trong đầu xuất hiện hàng ngàn câu hỏi “Sao lại là ta?”
Chỉ chốc lát, Hồng Sinh đưa tay ngón tay đen ra ngoài.
“Giải khai”
Căn phòng gỗ nhỏ bên trong liền biến mất, một cái lòng sắt mờ ảo sau đó cũng biến mất theo, lão già họ Liêu đ·ã c·hết từ đầu, không có chỗ dựa liền ngã chổng xuống đất.
Hồng Ninh đứng dậy vươn tay, sau đó từ từ đi xuống xe.
Hồng Sinh mỉm cười, năm ngón tay, một đen xoa đầu Hồng Ninh, vui vẻ nói “Cháu nội đã chịu khổ rồi, mau đứng một bên hít thở âm khí.”
Hồng Ninh không nói gì, lặng lẽ dời đi ra đầu khoang.
Hồng Sinh vừa gật gù vừa cười mỉm, một thanh thép từ không trung xuất hiện, theo ngón tay đen của
Hồng Sinh, thôi mạnh vào lưng của đứa trẻ văng ra ngoài, sau đó là từng người còn lại.
Khi Kỳ Hoa bị thanh sắt tống một cú vào lưng liền rơi xuống mới phát hiện đây là một hố lớn, hố không sâu, chỉ cần một bước chân liền rơi vào bên trong hố, bên trong có mùi tanh nồng, xung quanh nhô ra không ít xương, không biết là người hay thú, trên mặt đất còn có vô số sâu bọ.
Xung quanh tiếng quạ kêu vang in ỏi.
Hồng Sinh đưa tay ra, một thanh kim loại liền bị uốn dẻo nhanh biến thành một cây xẻng toàn thân cứng chắc, lão từ từ bước đến cái hố, dùng xẻng đào bới thành sáu cái hố chôn.
Lão bắt đầu bằng việc chôn sống lão già họ Liêu, sau đó toàn bộ đã bị chôn sống.
Xong chuyện này, hắn bước tới bên cạnh Kỳ Hoa sau đó ngồi xuống, móng tay đen nhánh lộ ra, chiếc móng di chuyển từ trán cho tới cổ của hắn, vẻ mỉm cười liền khựng lại, áp sáp mặt vào Kỳ Hoa hỏi, “Không phải ngươi vừa thức tỉnh sao?”
“Kỳ lạ, tia sinh cơ vừa lúc nãy đâu rồi?”
Lão tự lẩm bẩm một lúc liền giống như không phát hiện được gì, “Cơ thể chỉ còn suy yếu thôi sao?”
Sau đó lão không nói một lời, ngón tay vẽ một vòng tròn trong không trung, một vòng tròn đỏ như máu xuất hiện, một tay khác vung lên, một thanh kim loại uốn lượn, đè ép thành năm miếng thép mỏng, nhưng cảm giác không cứng lắm.
Vòng tròn đỏ hóa thành một ký tự như hình giọt máu cùng các hoa văn kỳ lạ xung quanh, bay thẳng vào miếng sắt, sau đó các miếng sắt bay thẳng lên cổ trái của sáu người.
Cơn đau vô cớ ập đến, không chỉ Kỳ Hoa mà những người còn lại gào thét.
Một lúc lâu trôi qua, trên cổ của hắn đã xuất hiện một hình xăm.
Hồng Ninh không biết lúc nào đã tới, lão ta xoa đầu Hồng Ninh, “Huyết ấn đã có, cháu trai của ông có thể luyện công rồi.”
Trước khi đi, Hồng Sinh còn liếc nhìn Kỳ Hoa, “Đừng nghĩ thoát khỏi đây, cho dù thoát khỏi, ba ngày sau ngươi cũng thành cái xác khô, khặc khặc, ta tưởng ngươi thức tỉnh, còn dày vò ngươi một chút, không ngờ chỉ là một thằng nhóc suy dinh dưỡng.” Nói xong hắn đi vào khoang đầu, sau đó bay lên trời về phía nam đi mất.
Một bên Kỳ Hoa đau nhức, tay chân bị vùi trong đất không cách nào ra khỏi, hắn lựa chọn xin quẻ cũng không được, hai tay đã bị trói, hắn giờ phút này đã gọi hệ thống không biết bao nhiêu lần, nhưng không lời hồi đáp.
Hắn dùng tinh thần lựa chọn vào rút xăm Cửu Cung, một giao diện mới xuất hiện trước mắt, trước mắt có rất nhiều quẻ xăm màu bạc, khi vừa vào giao diện công đức đã bị trừ đi 50 điểm.
Chỉ thấy có hai lựa chọn.
[ Mở xăm Thiên và mở xăm Địa, mời lựa chọn ]
Còn có một dòng chú thích nhỏ cạnh bên.
Xăm Thiên: Xác xuất ra vật phẩm thiên giai 25% còn lại không rõ.
Xăm Địa: Xác xuất ra vật phẩm địa giai 60% còn lại không rõ.
Nhưng mà làm sao lựa chọn?
Con người từ trong tuyệt cảnh liền phát huy, Kỳ Hoa mở to miệng, chiếc lưỡi liền chui ra, chọn vào ô xăm Thiên.
Cứ thế mà lại được, quẻ xăm vừa lật lên mang hai chữ “Lục Bính” bên tai vang lên hai câu thôi diễn đồ.
[ Thiên bàn lục canh, dụng sự hung.
Địa bàn nhật càn, dụng sư cát. ]
Một bức tranh ba mũi kim, tên gọi “Kim Châm Độ Kiếp”.
0