Ngòi bút như lưỡi đao lướt nhẹ trên tấm thẻ màu xám. Đường nét màu lam mảnh như tơ kéo dài từ ngòi bút, uyển chuyển tựa dòng chảy. Những đường nét màu lam không ngừng dày thêm trên tấm thẻ lớn bằng lòng bàn tay, dần dần, một đồ án huyền ảo phức tạp hình thành dưới ngòi bút không ngừng lay động, càng lúc càng hoàn mỹ.
Ánh mắt Nguyễn Khang Huy chăm chú dán chặt vào tấm thẻ, từng nhịp thở nhẹ như sợ làm kinh động đến điều gì. Quan sát kỹ mới thấy cánh tay phải của hắn từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích, chỉ có cổ tay phải là chuyển động, vô cùng linh hoạt, tựa con rắn đang trườn, mềm dẻo đến mức đáng kinh ngạc. Đầu bút vừa khẽ chuyển, một đường cong tuyệt đẹp liền hiện ra. Bất ngờ, ngòi bút từ sự mềm mại liền vụt một đường phẩy bén ngót, nét phẩy như lưỡi đao sắc lẹm. Đồ án trên tấm thẻ lóe sáng một thoáng rồi lại nhanh chóng tắt lịm, trở lại trạng thái bình thường.
Hắn nhẹ nhàng đặt tấm thẻ sang một bên, trên bàn lúc này đã là một đống. Động tác của hắn trôi chảy tự nhiên, thuần thục đến mức đáng sợ. Vừa rồi, hắn mới làm xong 15 tấm, còn thiếu 10 tấm nữa mới đủ chỉ tiêu ngày hôm nay. Hiện tại hắn đang chế tạo thẻ năng lượng cấp một, thứ thẻ có thể coi là cơ bản nhất nhưng lại được dùng rộng rãi nhất trong các loại thẻ, đồng thời cũng là loại tiêu hao lớn nhất. Đúng lúc này, cả căn phòng đột nhiên chìm vào bóng tối.
“Đáng ghét, lại hết năng lượng rồi!” Khang Huy lẩm bẩm, tay trái thoăn thoắt rút một thẻ năng lượng trong đống thẻ, cắm vào băng thẻ trên cổ tay, rồi nhấn nhẹ nút kích hoạt. Một luồng sáng từ băng thẻ phát ra, soi rõ đường đi. Nhờ chút ánh sáng này, hắn cẩn trọng bước về phía góc tường. Căn phòng vốn dĩ đã lộn xộn, nay càng thêm hỗn loạn, hắn chẳng muốn làm đổ thứ gì. Trên tường, tại góc phòng, có một thiết bị hình chữ nhật. Bên dưới có một khe cắm, hắn cắm thẻ năng lượng vừa lấy vào khe, lập tức, cả căn phòng bừng sáng. Thiết bị hiện lên con số 100. Vậy là tiêu tốn một thẻ năng lượng nữa rồi, có lẽ công việc hôm nay sẽ lại nhiều hơn một chút so với ngày thường. Quay lại bàn, hắn nhanh chóng tập trung cao độ, cuộc sống của hắn, đơn giản là hoàn toàn dựa vào những tấm thẻ năng lượng cấp một này. Kể từ ba năm trước khi hắn học được cách chế tạo thẻ năng lượng, hắn đã không ngừng làm việc, 25 tấm thẻ mỗi ngày.
Phòng của Khang Huy bé tí, chưa tới 40 mét vuông. Trong phòng đặt một cái bàn làm việc cũ kỹ, thiếu mất một nửa. Ngoại trừ cái bàn có phần sạch sẽ ra, đồ đạc xếp đống ngổn ngang khắp nơi, như núi cao. Mấy thứ đồ đó cũng đa dạng hết cỡ, từ chồng sách cũ mèm đến các loại tài liệu vụn vặt rải rác khắp nơi.
Khang Huy sống ở nơi đơn sơ này suốt ba năm. Đây là phòng cứu tế do Liên Bang cấp, chỉ cần trả 150 đồng Liên Minh mỗi tháng là có chỗ ở. Với một người nghèo rớt mồng tơi như hắn mà nói, chẳng có nơi nào tốt hơn cái chốn này. Huống chi, hắn còn cảm thấy mình như vầy là còn khá hơn nhiều, từng có gia đình bốn người cùng nhét chung một căn phòng tương tự thế này cơ mà.
Năm giờ chiều, Khang Huy cuối cùng cũng hoàn thành chỉ tiêu của mình ngày hôm nay: 25 tấm thẻ năng lượng. Cẩn thận đếm lại hai lần, sau khi chắc chắn không có sai sót nào, hắn cất kỹ thẻ năng lượng vào túi áo trong.
Bước ra đường, bóng đêm đã bắt đầu bao phủ. Ánh đèn đường rực rỡ ban đêm thật khiến người ta xao xuyến. Trên trời, thỉnh thoảng lại có chiếc xe bay vụt qua, đuôi xe xả ra từng vệt lửa dài, tạo thành những đường cong đẹp mắt rồi tan biến vào không gian. Khang Huy kéo chặt áo, ngẩng mặt lên nhìn trời. Trời bắt đầu trở lạnh rồi, có vẻ như mùa đông đang tới gần. Không có hơi sức mà cảm thán thời gian trôi nhanh, trong lòng hắn chỉ toàn tính toán, sắp tới sẽ tốn thêm tiền cho sưởi ấm, thật là một cái giá không nhỏ.
Đi ngang cổng sau Đại Học Đông Phương, con đường này Khang Huy đã đi qua suốt ba năm, nhưng mỗi lần nhìn thấy từng nhóm học viên ra vào, trong lòng hắn không khỏi trào dâng một loại cảm xúc khó tả. Điều chỉnh lại dòng suy nghĩ, hắn bước nhanh về phía một cửa hàng nhỏ bên cạnh trường học. Cửa hàng có cái tên là “Tạp hóa Đông Phương” - xung quanh Đại Học Đông Phương có không dưới 20 cửa hàng nhỏ tên như vậy. Mỗi ngày hắn đều ghé cửa hàng này suốt ba năm, không nghỉ ngày nào bất chấp mưa gió. Tuy nhiên hắn đến đây không phải để mua đồ mà ngược lại, để bán hàng.
Vừa vào cửa, chủ cửa hàng liền tươi cười đón: "Tiểu Huy tới rồi à!"
“Dạ, chú Ba.” Hắn đáp lại. Chủ cửa hàng, chú Ba, là một người đàn ông trạc năm mươi tuổi, với những vết hằn của năm tháng không thể nào che giấu, vô vàn nếp nhăn trên khuôn mặt, mái tóc đã điểm sương và đôi kính lão luôn đặt trên sống mũi.
“Đây là hàng hôm nay.” Khang Huy cẩn thận lấy túi từ trong ngực, rút ra một xấp thẻ năng lượng, đưa đến trước mặt chủ cửa hàng, “25 tấm.”
Chú Ba nhận lấy những tấm thẻ trên tay Khang Huy, không cần xem kỹ cũng đã quen tay để lên giá, cười nói: “May mà có Tiểu Huy mỗi ngày đem thẻ tới, chứ không là ở chỗ ta lại thiếu hàng mất.”
Khang Huy mỉm cười nhưng không trả lời, hắn biết chú Ba đang đùa. Thẻ năng lượng cấp một tuy có giá rẻ nhất, nhưng cũng tiêu hao nhiều nhất, lại ở ngay gần Đại Học Đông Phương này, làm gì có chuyện một ngày chỉ bán được có 25 tấm.
Chú Ba cũng biết tính Khang Huy, không nói nhảm nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Cháu muốn lấy tiền mặt hay chuyển khoản đây?"
"Chuyển khoản ạ." Khang Huy dứt khoát trả lời, sau đó đưa một tấm thẻ màu xanh nhạt đã chuẩn bị trước mặt chú Ba. Thanh toán xong, hắn chào chú Ba rồi xoay người bước đi.
Chú Ba đột nhiên gọi Khang Huy lại: “Tiểu Huy, khoan đã!”
Khang Huy dừng chân, quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn chú Ba: “Còn có chuyện gì sao hả chú?”
Chú Ba lấy một tờ giấy màu vàng từ trong ngăn tủ ra, cười cười với Khang Huy: “Suýt chút nữa là quên, đây là giấy nghe giảng của trung tâm đào tạo nghệ nhân chế tạo thẻ bài, hôm nay lúc nhập hàng người ta phụ tặng cho đó, để ở đây cũng vô dụng, Tiểu Huy cầm lấy đi.”
Ngắm vẻ mặt hiền lành của chú Ba, Khang Huy không khỏi xúc động. Hắn biết người đàn ông trước mặt đã giúp hắn nhiều đến thế nào. Nếu không có chú Ba, có lẽ hắn tin rằng mình chẳng có được cuộc sống như ngày hôm nay.
Ba năm trước, sau khi hắn vừa học được cách chế tạo thẻ năng lượng, hắn đi khắp nơi chào bán nhưng không một ai đoái hoài. Nhu cầu thẻ năng lượng cấp một rất lớn, các thương nhân đều chỉ muốn nhập với số lượng lớn. Mà Khang Huy một ngày nhiều nhất cũng chỉ làm ra 30 tấm, chẳng đáng là bao so với con số lẻ của các thương gia.
May mắn, hắn gặp được chú Ba. Chú đồng ý mua thẻ năng lượng của hắn với giá 103 đồng Liên Minh, thấp hơn thị trường hai đồng. Dù vậy, Khang Huy vẫn vô cùng biết ơn chú Ba.
Bốn năm trước, Khang Huy vẫn là một đứa trẻ lang thang không nơi nương tựa. Có lần, hắn gặp một nghệ nhân chế tạo thẻ bài đang hấp hối. Hắn dùng toàn bộ lương khô bản thân dành dụm được suốt năm tháng, để kéo dài sự sống cho người đó thêm bảy ngày. Trong bảy ngày đó, hắn học được một kỹ năng, đó là chế tạo thẻ năng lượng cấp một. Sau khi người đó q·ua đ·ời, chẳng để lại gì, hắn đành đem chôn tại bãi đất hoang. Đến bây giờ hắn vẫn chẳng hề biết tên người chế tạo thẻ bài ấy, nhưng vận mệnh của hắn cũng bắt đầu thay đổi từ đây.
Hắn đã tốn một năm hết sức cố gắng làm thêm kiếm tiền, trong thời gian đó hắn đã làm tới sáu công việc khác nhau. Năm đó, hắn 12 tuổi. Cuối năm, hắn cũng để dành được chút tiền, khoảng 1000 đồng Liên Minh. Hắn đã dùng hết toàn bộ số tiền ấy mua vật liệu, để chế tạo thẻ năng lượng. Vị nghệ nhân nọ từng nói cho hắn nghe, thẻ năng lượng cấp một giá sỉ trên thị trường khoảng 105 đồng Liên Minh, giá lẻ thống nhất là 110 đồng, còn vốn của nó khoảng gần 98 đồng.
Nghệ nhân chế tạo thẻ bài nào cũng đều chế tạo được thẻ năng lượng cấp một, song cái khoản chênh lệch giá kia không phải ai cũng để ý, mà dù biết, cũng chẳng có ai kinh doanh loại thẻ này cả. Thẻ năng lượng cấp một là thứ thẻ đơn giản nhất, mà hoàn toàn được sản xuất theo dây chuyền. Một nghệ nhân chế tạo thẻ bài một ngày làm hết sức cũng chỉ 20, 30 tấm, quá ít ỏi so với dây chuyền sản xuất công nghiệp. Huống chi, đối với những nghệ nhân đó mà nói, chỉ bằng chút tiền lẻ này, có rơi trên đất, bọn họ cũng lười nhặt. Nhưng đối với Khang Huy mà nói, số tiền đó cũng đủ cho hắn ăn no rồi.
Lần đầu hắn làm được 8 tấm, lỗ 200 đồng Liên Minh, nhưng đủ để hắn thấy hy vọng. Nhưng hắn lại không nghĩ, khâu tiêu thụ thẻ năng lượng lại gian nan đến thế. Những thương nhân chẳng ai đoái hoài đến con số ít ỏi mà hắn có. Chạy đôn chạy đáo cả một ngày, không có một hạt cơm nào trong bụng. Tám giờ tối hắn mới mò vào cửa hàng chú Ba. Vừa vào, chân hắn run rẩy cả lên, đói đến nỗi gần ngất đi.
Mức giá 103 đồng của chú Ba, mặc dù có thấp hơn so với giá bán lẻ, nhưng Khang Huy đã thấy vô cùng vui mừng. Bán sạch sẽ những thẻ năng lượng đang có, rồi mua những món ăn rẻ nhất có thể, sau khi trừ tiền ra, hắn lại dùng toàn bộ số tiền đó mua vật liệu tiếp tục làm thẻ năng lượng.
Kể từ đó, cuộc sống của Khang Huy cuối cùng cũng ổn định.
Mỗi ngày 25 tấm thẻ năng lượng, dù chỉ là một ngày, cũng chưa từng nghỉ.
Ba năm qua như chớp mắt. Trong suốt ba năm, hắn chỉ chế tạo đúng một loại thẻ - thẻ năng lượng cấp một. Đến năm thứ hai, hắn đã giảm được giá vốn sản xuất còn 97 đồng. Tuy rằng, chỉ giảm được 1 đồng, nhưng đối với hắn, đó chính là một sự khích lệ rất lớn. Ngoài việc chế tạo thẻ năng lượng, thời gian còn lại hắn dành hết để nghiên cứu làm thế nào giảm chi phí sản xuất thẻ.
Và cuối cùng, đến năm thứ ba, giá vốn một thẻ năng lượng của hắn là 95 đồng, mỗi tấm thẻ, hắn lãi 8 đồng. Thu nhập hàng ngày của hắn, duy trì ổn định ở mức 200 đồng, một con số mà ba năm về trước, có mơ hắn cũng không dám nghĩ đến. Thu nhập 6000 đồng mỗi tháng, đủ cho hắn trang trải cuộc sống bình thường, nhưng hắn vẫn ở phòng cứu tế 150 đồng một tháng như trước.
Tỉnh táo lại, Khang Huy nhìn chú Ba cười: "Cám ơn chú!" Nhận lấy giấy nghe giảng rồi cẩn thận cất nó vào túi áo trong.
Trung tâm đào tạo, đặc biệt là đào tạo nghệ nhân chế tạo thẻ bài, hiện đang mọc lên như nấm, mà còn quảng cáo thì vô cùng bắt mắt. Giấy nghe giảng của trung tâm đào tạo nào cũng ghi "Chứng chỉ được Đại Học Đông Phương công nhận" hay "giáo sư chế tạo thẻ bài lâu năm từ Đại Học Đông Phương giảng dạy"... Thật ra bên trong ra sao, Khang Huy thừa biết. Mấy cái trung tâm đào tạo này chỉ cần nộp chút phí cho Đại Học Đông Phương là sẽ được gắn mác “Hợp tác tổ chức”.
Dù vậy Khang Huy vẫn dự định sẽ đến xem trung tâm đào tạo này giảng dạy cái gì. Chế tạo thẻ bài là một môn học cực kì sâu rộng. Bao năm qua hắn vẫn luôn tự học nhưng kết quả chẳng ra sao. Đến năm ngoái, hắn mới hiểu ra tại sao. Căn bản của hắn quá kém, lang thang hơn chục năm, chưa từng tiếp xúc với bất cứ nền giáo dục chính thống nào.
Đối với một người trẻ mà chẳng có chút kiến thức nào thì việc tự học môn chế tạo thẻ bài, tự nhiên vốn khó nay lại càng khó. Nhưng hắn vẫn có niềm tin vào trí thông minh của mình. Chỉ cần một tuần học qua loa là hắn có thể chế tạo thành thạo thẻ năng lượng cấp một. Ngày trước vị nghệ nhân nọ đã từng khen ngợi hắn có thiên phú với bộ môn này.
Từ đó về sau, hắn từ bỏ việc đặt ra mục tiêu quá xa vời đối với mình, rồi bắt đầu chuyển hướng học những lý thuyết căn bản. Bất chấp công việc hàng ngày vất vả ra sao, hắn vẫn dành thời gian học những kiến thức khô khan đó.
0