0
Khang Huy thoáng trầm ngâm, những lời của Lê Tùng có chút gì đó lay động cậu. Dù không thích việc người khác quyết định thay mình, nhưng cậu hiểu rõ, Lê Tùng có lý của mình.
Bản thân bây giờ đang rất cần một hướng đi mới, mà bản thân cậu, dù rất cố gắng, nhưng lại thiếu cái khoản suy nghĩ sâu xa đó, dù gì thì những chuyện dấn thân vào cuộc đời đều quá bất ngờ so với con người của cậu hiện tại.
Thấy Khang Huy im lặng, Lê Tùng lại tiếp tục thêm dầu vào lửa:
“Đầu gỗ, mình biết cậu đang nghĩ gì. Cậu chắc chắn làm được! Tin mình đi, có bao giờ mình gạt cậu đâu. Mà lần này không những mình cũng tham gia nữa mà!"
Vừa nói thì Lê Tùng vừa lấy tay đấm vào ngực, vẻ mặt lại thêm phần cuồng nhiệt:
"Năm vạn đồng Liên Minh là số vốn ban đầu, nhưng mà chưa đủ nên chắc cũng phải đầu tư toàn bộ tiền của mình để tăng thêm chất lượng. Thế thì mình không lo gì mà còn chần chừ làm gì nữa!"
"Nghĩ gì thì nói cho mình nghe một tiếng đi chứ, cứ lơ mình là làm mình cứ hết hồn hà! Cũng đừng nói mình lải nhải nhé".
Vừa kết thúc câu nói, hắn lại nhe răng cười một cách tinh quái mà nhìn Khang Huy. Trong ánh mắt đó, Khang Huy dường như thấy được sự tự tin đến cháy bỏng, và cả một khao khát gì đó thật khó nói thành lời, nó thôi thúc Khang Huy phải suy nghĩ kỹ càng hơn.
Hai người cứ nhìn nhau, im lặng một lúc khá lâu. Rồi cuối cùng Khang Huy cũng chịu thua:
“Được thôi, mình thử xem”.
“Hoan hô!”.
Lê Tùng liền hét ầm cả lên, nhảy nhót tưng bừng như một đứa trẻ vừa được cho kẹo.
Chứng kiến bạn mình vui vẻ như thế, khóe miệng của Khang Huy bất giác nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, đã lâu rồi cậu mới có cảm xúc này.
Vậy là, hai người bắt đầu thảo luận, đưa ra những kế hoạch để thực hiện cho cái ý tưởng điên rồ kia.
Năm vạn đồng Liên Minh chỉ là số lẻ trong giới thẻ phim, quá ít ỏi cho một bộ phim thẻ tử tế, sau một hồi gom góp và dằn vặt cả hai cũng tìm đủ mười vạn đồng Liên Minh.
Lê Tùng là người đã từng có kinh nghiệm trong cái ngành đó rồi. Với mình số tiền như thế vẫn còn là rất ít ỏi.
"Biết sao giờ, có bao nhiêu làm bấy nhiêu vậy. Chứ làm một bộ dài thì biết lấy gì mà tiêu nữa!"
Lê Tùng nghĩ vậy rồi cũng vỗ tay quyết định làm một đoạn ngắn vậy.
Mình lo cái khâu nội dung và các thứ thủ tục khác thì với Khang Huy, Lê Tùng cũng có yêu cầu rất là cụ thể.
Chỉ có một điều mình muốn là làm sao mà Khang Huy có thể hiểu rõ về mấy cái thứ thẻ phim mà bọn mình đang tính làm kia mà thôi. Hóa ra những thứ lằng nhằng khác không còn quan trọng với cái anh bạn hết sức kiên nhẫn này nữa rồi.
Nghe Lê Tùng bảo rằng, mai ở Đại Học Đông Phương sẽ có buổi tọa đàm về thẻ phim. Hai người cũng quyết định đến đó để xem cho biết.
Sáng sớm hôm sau, Lê Tùng, với đôi mắt thâm quầng và bộ dạng uể oải, xuất hiện tại nhà của Khang Huy. Hóa ra thì tối hôm qua hưng phấn quá mức, khiến mình thức trắng cả đêm, bây giờ cứ ngáp lên ngáp xuống, mắt nhắm tịt lại như gà mổ thóc.
"Ủa, sao mà hôm nay trường đông nghẹt cả thế kia?" Khang Huy nhướng mày, thật sự khó hiểu.
Du khách của Đại Học Đông Phương hôm nay còn nhiều hơn cả ngày thường đến mấy lần, làm cho ai cũng chen lấn mà mệt hết cả hơi.
"Thì tại có mấy tên Tinh Hoa qua chơi nên bọn này nó hóng hớt thôi đó, cái lũ ham vui cứ được dịp là lại ra mặt!" Vừa ngáp dài thì Lê Tùng cũng chẳng thèm che miệng lại, ai cũng phải thấy cái sự mệt mỏi kia một cách quá đỗi rõ ràng.
"Sao cơ!? Tinh Hoa đến Đại Học Đông Phương á?". Khang Huy hơi giật mình khi nghe tới cái tên của bọn nhà giàu.
"Ơ hay cái ông này. Bộ mấy cái tin sốt dẻo cỡ bự đó mà ổng cũng không biết gì à!" Lê Tùng há hốc mồm nhìn Khang Huy như sinh vật ngoài hành tinh.
Mình chỉ thầm nghĩ " Thì ra cái đồ đầu gỗ của mày cũng có lúc tối đến vậy."
Nhắc tới Tinh Hoa thì trong đầu Khang Huy liền liên tưởng tới một thứ gì đó cao cả lắm. Nó là cái danh từ đại diện cho thứ mà bao con người ở cái thành nhỏ bé này ao ước có được.
So sánh giữa Tinh Hoa học phủ với Đại Học Đông Phương thì không ai quan tâm đến cái trường vừa hẻo lánh lại không nổi tiếng kia. Sáu học phủ lớn nổi tiếng thì ai cũng thừa hiểu độ hot của chúng nó rồi, mà còn phải làm cho học viên nó "nở mũi" hơn gấp bội.
Chỉ là hai từ Sáu học phủ lớn nó như một thứ gì đó thần thánh mà những kẻ không quen thì sẽ phải luôn luôn ngước nhìn lên mà kính nể.
Cách đây ba năm, cả thành phố xôn xao vì có một đứa trẻ ở Đông Bình trúng tuyển vào Học Phủ Vạn Xuân. Cái đám mà chỉ toàn mọt sách kia không những được khen mà đến cả chính quyền cũng tới thăm hỏi chúc tụng mà ai ai cũng phải xầm xì ghen tị.
Sáu cái trường nổi danh đều có chính sách tuyển sinh vô cùng hà khắc, mà phần lớn lại chỉ nhắm đến con nhà gia thế và các học sinh ở cái thủ đô xa xôi. Đối với mấy người dân thường như bọn Khang Huy thì không biết bao giờ với tới, cơ hội để chạm tới nó như đếm trên đầu ngón tay vậy.
Cũng nhờ thế mà khi có cái chuyện có ai đó mà vào được mấy cái nơi đấy thì y như một thứ tin sốt dẻo của cái khu xóm này vậy.
Vậy nên bây giờ nghe Tinh Hoa muốn giao lưu với trường của cái đám mọt sách kia, thì tất nhiên không chỉ làm Khang Huy khó hiểu mà người dân trong thành này có khi còn đờ mặt cả ra nữa.
Thấy Đại Học Đông Phương sao hôm nay tự dưng mà nổi tiếng thế kia!
Nhưng cũng ngay sau đó, Khang Huy đã nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, dù có náo nhiệt bao nhiêu, có lẽ vẫn chẳng ảnh hưởng gì đến cậu. Mình đâu phải là học viên, lại không thu được bất kì lợi ích nào thì quan tâm làm gì chứ, cũng uổng phí thì giờ!
Lòng vẫn vậy, cái bản chất của con người đã quá quen với việc một mình lại bỗng trỗi dậy.
Thế là với mấy suy nghĩ đó thì Khang Huy đã tách mình khỏi những sự xô bồ đó. Hai chân vẫn cứ đều đều bước về phía trước cùng Lê Tùng, không có gì là đổi thay.
"Ây cha cái đám người kia nó chen kinh dị vậy, thôi rồi!""
Nghe Lê Tùng oán trách mà cậu cứ lừ lừ mà bước đi, cậu biết cái sự chen chúc này chẳng phải là lần đầu.
Ở sau thì người ta chen nhau vùn vụt thì ai dè có hai kẻ một thì im thin thít còn một thì chửi bới vang cả một đoạn đường dài, quả đúng là làm lố hết phần thiên hạ mà.
Lê Tùng ngáp hết một hơi dài thì tay đã chỉ ngay vào một cái đám người đang đứng tụ tập kia.
"Ê, bên đây nè, bên đây nè!!"
Cứ y như rằng đó là cả một đại gia đình, vẫy tay, quơ quào cứ như người ta mà bỏ đi hết vậy.
Lê Tùng mừng rỡ kéo tay Khang Huy, nhanh chóng lách vào cái đám người kia.
"Mịa ơi cái đám đông, suýt nữa thì mất cái mạng ở đây rồi, chen hết nổi cái thân." Hắn vẫn không ngừng càm ràm như cái bà mẹ xề, ai mà chả biết người than thở là người có chuyện mà đâu.
Cái người vừa vẫy tay khi nãy lại vội chạy đến chỗ Lê Tùng rồi nở một nụ cười đầy thân thiện. Khang Huy cũng đảo mắt một vòng đánh giá sơ bộ cái con người kia: dáng người bé tí tẹo, có vẻ rụt rè lại còn có chút láo liên, đúng là làm người khác thấy cảnh giác từ trong bụng mà, mấy cái loại như thế này thì cậu quen lắm rồi!
“Hề hề, đúng là đông thật đấy, nghe đâu nhà trường kiếm được bộn tiền đó, rồi lại còn cân nhắc chuyện sang năm có miễn học phí hay không đấy."
Vừa nói mà cái vẻ khoe mẽ như muốn lọt vào trong cả mắt người khác luôn đó! Thật đúng là không chịu được!
"Xì! Mày bớt cái thói "thấy người sang bắt quàng làm họ" của mình đi."
Lê Tùng có vẻ quen với tên này nên lườm một cái đầy khinh bỉ, rồi sau đó mới kéo tay Khang Huy lên trước giới thiệu:
“Anh em kết nghĩa của mình đó, tên Khang Huy!’’
Sau đó, mình cũng chẳng thèm hỏi ý kiến của người ta gì mà kéo lại phía bạn mình rồi g·ạ g·ẫm:
“Đây là đồng nghiệp cũ của mình đó, tên Lâm Thư, mà người ta thì cứ quen mồm kêu nó Lão Thư”.
Thật không uổng công người từng đi làm như Lê Tùng, giao tiếp rất tốt, cứ thể nào người cũng hiểu mình hết rồi.
Khang Huy lại để ý nhìn một lượt cả đám. Tất cả đa phần đều là học viên của cái trường này, tuy rằng nhìn sơ qua thì cái vẻ tinh hoa của họ có lẽ sẽ chẳng tới đâu, toàn cái kiểu vừa gà vừa hay hóng hớt chuyện linh tinh ở ngoài chứ gì, khác mỗi cái là họ biết ngậm miệng ở chỗ đông người.
Nhưng mà đâu đó Khang Huy vẫn thấy còn vài kẻ dòm ngó xung quanh, thấy kiểu như là cùng loại với cậu thì đúng hơn đấy.
Các học viên vẫn tụm năm tụm ba bàn tán xem cái thẻ phim nào là nổi bật nhất trong dạo này, bầu không khí nghe cũng thư thái như ở nhà.
Một cô gái bước lên bục giảng, lập tức phía dưới cũng yên tĩnh lại, thấy như một quy luật ngầm vậy, dù vẫn cứ rôm rả hết phần người khác đó.
"Mọi người giữ im lặng một chút".
Một âm thanh cất lên vừa dứt thì ai cũng lúng túng ngậm miệng hết cả. Mà ai mà chả quen kiểu đó cơ chứ, cứ nhìn một lượt mà không im, coi chừng cũng chẳng toàn thây.
Rồi lại nhỏ nhẹ một cách từ tốn " Hôm nay thì mình sẽ chiếu một cái bộ phim vừa hot lại được giới chuyên gia đánh giá cao là “Tiếng Gọi Ngày Hè” và dĩ nhiên thì không còn gì phải nói với cái bộ này nữa rồi."
Thấy mặt của cô nàng vẫn còn hớn hở thì Khang Huy thầm nghĩ đây cũng là một tác phẩm nổi bật nhất trong những cái bộ thẻ chiếu gần đây đây.
Đột nhiên, Khang Huy để ý thấy cái vẻ mặt Lê Tùng trở nên lạ kỳ. Tự nhiên mà mặt thì đỏ, tay thì run như muốn bỏ chạy. Rồi thì cậu chợt hiểu ra một điều gì đó!
Cậu liền khẽ nói: "Là bộ mà mày từng viết?"
"Ừ...!" Lê Tùng miễn cưỡng gật đầu mà đáp, mà sắc mặt cũng đã đổi thành u ám và đầy căm hờn.
Chỉ thở dài một tiếng, Khang Huy cũng im lặng, chẳng có gì mà hỏi nữa. Cậu chăm chú nhìn về phía màn hình, lần đầu mà được xem phim trên một thiết bị chiếu lớn thế này, thì ra xem nó ra làm sao.
Khi vừa mở phim thì không khác gì đang ở trong một rạp chiếu phim thực thụ vậy. Nhờ có nó thì cái không gian hẹp hòi bỗng trở nên có chiều sâu hơn nhiều.
Trong vài chục phút đó, mọi chuyện cứ thế mà trôi qua, mà phim nó cũng kết thúc ngay trong nháy mắt.
"À.... thì ra thẻ phim nó là thế này đây!" Khang Huy hơi khó tin mà hỏi.
Lê Tùng cũng đã khôi phục lại được cái trạng thái thường ngày. Nó hiểu Khang Huy đang có suy nghĩ gì, cười khan mà nói.
"Đúng vậy đấy! Hóa ra nó đơn giản như vậy đó, vậy theo cậu thì vụ này mình nên triển khai được rồi chứ!"
Nói tới chuyện này mình cũng tự nhiên mà vui hẳn lên! Như muốn xua tan mấy thứ ưu tư từ trong tim vậy!
Thật ra, đối với Khang Huy thì thẻ phim chỉ có thể tóm gọn ở hai chữ đơn giản. Cho dù các hình ảnh hay là nhân vật được vẽ ra thì trông cũng đều không giống thật.
Mà khi so với những con quái vật mà cậu tạo ra kia thì hình như những cái đó nó đã bị tối giản đến hết mức rồi hay sao đó. Thật thì khi nhớ lại con rồng thì có khi đây chẳng khác gì là trò đùa của trẻ nít cả thôi.
Bất quá dù đơn giản như thế thì cái gì nó nổi lên nhất là mấy cái nội dung ở trong, mà cái thứ đó thì có ai hơn được cái tên lanh lợi đang ở kế bên đâu. Vì sự sáng tạo vô hạn mà nội dung cũng vì đó mà đa dạng muôn màu hơn rất nhiều.
Trong khi đó cái gã mang tiếng có cái đầu toàn đá như Khang Huy thì dù có vắt óc hết cỡ cũng chỉ dừng ở việc tạo hình. Cậu cảm nhận thấy rõ độ khó nó hoàn toàn là không tương xứng so với kỹ thuật làm thẻ.
Ngẫm lại thì hóa ra những người làm thẻ phim như vậy, họ cũng không điên đầu vào những cái tiểu tiết đó thì phải?
Hóa ra, cũng còn nhiều sự tình khiến mình phải suy nghĩ lắm chứ bộ! Khang Huy nhẩm thầm, bỗng thấy thế giới của những kẻ chuyên làm cái việc có thể đưa người xem vào mộng lại còn xa vời lắm.
Tiếp theo đó là những bộ phim nổi tiếng khác, đều khiến cho người xem đắm mình vào đó.
Rồi một lúc lâu thì mọi thứ cũng kết thúc, màn trình chiếu bỗng dưng cũng tan đi theo ánh sáng trong căn phòng kia.