Khang Huy nghe xong liền lắc đầu: "Đã lâu rồi tao không đụng đến nó." Trong khoảng thời gian này hắn đang vùi đầu vào mấy cái lý luận cơ sở của triết thẻ.
"Gì cơ!?"
Lê Tùng như nghe thấy một chuyện động trời, bật dậy nhìn Khang Huy bằng con mắt khó tin.
Hắn hiểu rất rõ con người bạn mình. Bình thường mà nói thì hắn chẳng biết mệt mỏi là gì, cả ngày chỉ có cắm đầu mà luyện tập rồi lại học, y như một con mọt sách thực thụ vậy.
Không cần phải ép, hễ rảnh là liền lại cắm mặt mà luyện mấy cái thẻ bài. Nếu nói mà không thích thì hẳn cũng là dối trá, vì bản tính nó như thế thì nói gì cho mệt!
Mà giờ đây lại nghe Khang Huy nói dạo này chẳng đoái hoài đến nó thì hỏi sao Lê Tùng không có ngạc nhiên?
Khang Huy không trả lời, ánh mắt có chút mơ hồ. Chuyện này thật sự là rất khó mà giải thích được, không ai ép mà hắn vẫn cứ vậy, bản thân còn có lúc cũng thấy chính mình kì lạ.
Lê Tùng nhìn thấy vẻ mặt như người mất hồn của Khang Huy, cũng hiểu ra là bạn mình chẳng có hứng thú nói về cái chuyện đó làm gì cho mệt xác. Vì nếu như đã không muốn thì trên đời này chẳng ai mà có thể ép cái con người câm như hến kia nói ra được một chữ.
"Được rồi! Cứ làm ra cái vẻ mặt u sầu đó chi không biết!"
Lê Tùng vỗ vai Khang Huy và làm như chẳng có chuyện gì xảy ra
"Vậy có cái nào hôm trước làm xong không? Cho tao coi thử với, mà nói cho mày hay mắt nhìn
thẻ của tao chuẩn lắm đó. Nếu mà bị tao chê cũng đừng có mà buồn đó nghe."
Hắn cố ra cái vẻ người am hiểu để vớt vát lại chút thể diện vừa mới bị tàn sát không thương tiếc, rồi nhanh tay giành lấy tấm thẻ bài từ Khang Huy đưa.
"Hắc hắc... hôm nay cứ để cho đại ca có thâm niên trong cái giới thẻ ảnh xem qua thẻ bài của chú mày ra làm sao đã."
Lê Tùng vừa hớn hở vừa vụng về cắm tấm thẻ vào băng thẻ trên tay, cũng là thói quen mà, chỉ có cái đồ dở hơi như Khang Huy mới chẳng thích đeo nó ra ngoài.
Nhìn thấy mấy cái động tác vụng về kia, Khang Huy cảm thấy thật lạ. Cứ như thân thủ của thằng nhóc này càng ngày càng tệ hay sao vậy? Trước kia thì cái con người kia nó có vậy đâu?
Thật ra là, do thân thể của Khang Huy bây giờ đã có quá nhiều biến đổi nên đôi lúc mắt nhìn có đôi phần khác biệt, hắn thì quá quen với những động tác mềm dẻo mà chỉ cần uốn nhẹ người ra thì cái gì cũng ở trong tầm tay cả rồi.
Còn so với trước kia thì mấy hành động vừa lúng túng lại có hơi thái quá của Lê Tùng có vẻ gì đó nó chướng mắt khó tả. Có lẽ là hắn đang bắt đầu nhìn nhận bản thân như là người khác rồi. Mà sự thật nó chính là vậy.
Lê Tùng thì nhấn ngay cái nút kích hoạt, cái thứ mà cả cái đám làm thẻ phim đều nghiện dùng, cũng nhờ có nó mà phim nó mới có hồn như thế chứ!
*Vù*.
Một cái thứ gì đó nó hiện lên nhanh đến chóng cả mặt. Trước mắt hắn một con quái thú khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện, có khi là che cả trọn cái phòng ở luôn ấy chứ.
Nhìn kĩ lại thì con gì mà có vẩy rồng, hai mắt đỏ quạch lại có vẻ gì đó hằm hè dữ tợn.
Nó cuộn mình vào rồi lại bay tới bay lui mà cái ánh mắt của nó cứ dán chặt vào người Lê Tùng, trông cứ y như nó định nuốt sống hắn đến nơi vậy. Sợ đến nỗi sống lưng lạnh toát.
"Ối mẹ ơi!"
Lê Tùng hét toáng lên rồi ngã lộn cổ ra phía sau, cái tên không những ngất mà đầu còn đập thẳng xuống nền nhà mà lăn đùng ra đó.
Nhìn Lê Tùng ngã dúi dụi mà không chút ý thức thì Khang Huy liền có cảm giác y như mình vừa đánh ngất bạn của mình vậy.
Hắn cũng chẳng hiểu ra làm sao mà mấy cái thẻ cấp một của mình có thể khiến cho con người tao bị như vậy chứ? Cứ làm như phim kinh dị ấy.
Vội vã tiến tới để tắt cái thẻ trên tay của Lê Tùng đi, con quái thú hung hăng khi nãy như bốc hơi trong không khí.
Khang Huy ngồi nhìn bạn mà cũng chả biết làm gì, thôi thì cũng cứ để cho bạn mình nghỉ ngơi thôi. Rồi thì tự nhiên Khang Huy thấy có gì đó bất ổn trong tâm, thấy như dạo này mình hay lơ là thì phải? Mà sao giờ nó lại kỳ quái đến như vậy chứ. Cũng tại cái tấm thẻ ấy, đầu óc lúc nào cũng u mê cả.
Cứ ngồi im một lúc để thả trôi mấy cái cảm xúc kỳ lạ đó ra thì Lê Tùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại.
Hắn cũng hoảng hồn mà vội bật dậy, đảo mắt nhìn xung quanh như thể là vừa mới từ địa ngục sống lại vậy:
"Đầu... Đầu gỗ à! Mày có thấy cái... cái con quái gì đó lúc nãy không!? Mà trông... kinh dị... y như thật luôn vậy!!"
"Ừ. tao có thấy" vẻ mặt của Khang Huy thì vẫn cứ đơ ra y như khúc gỗ.
"Nó là con rồng lửa, thẻ bài chiến đấu cấp 3 đó".
"Á!!... thẻ chiến đấu cấp 3!??"
Lê Tùng mặt thì tái mét. Mười giây trôi qua rồi hắn tao mới bình tĩnh hỏi Khang Huy với vẻ nghi ngờ:" Mày.. mày làm thẻ bài chiến đấu từ khi nào vậy??"
"tao không có, đấy là thẻ ảo ảnh cấp 1 thôi, cái con rồng kia cũng chỉ là ảo ảnh, chứ chẳng có sức mạnh nào cả". Khang Huy điềm nhiên đáp.
Thấy con quái thú mà nó kinh dị đến độ làm mình hồn xiêu phách lạc cũng chỉ là thẻ ảo ảnh thôi à. Điều này lại khiến cho Lê Tùng bất ngờ hơn lúc ban nãy rất nhiều.
Lê Tùng vừa nãy nghe xong thì cứ trố mắt ra, sau một hồi hít một hơi thật sâu, rồi lại lắc đầu liên tục như kẻ điên.
"Cái gì cơ! Mày đang nói cái gì vậy!? làm quái gì có chuyện đó được, hay là đang trêu tao vậy?". Lê Tùng ngớ ngẩn hỏi.
"Mà nè! Nghe này! Mày đừng có đùa tao! Lão tử làm cái nghề thẻ ảnh lâu rồi. Hễ cái gì liên quan tới cái loại ảnh như vầy thì tao cứ nhắm mắt tao cũng thấy, làm sao mà không nhận ra được. Cái mà tao vừa mới thấy thì đích thị không phải là cái dạng ảo ảnh." Lê Tùng kiên quyết nói như một cái luật đã đóng đinh từ trong trí óc rồi.
Thấy bạn mình hoang mang vậy thì Khang Huy cũng chẳng còn cách nào mà cãi, rồi liền bảo hắn là:
"Mày thì đừng có cãi nữa, tự mình sờ thử đi rồi khắc biết." Khang Huy chỉ nói đúng một câu duy nhất đó, sau đó liền xáp đến ấn ngay vào cái nút khởi động cái băng thẻ kia cho bạn mình luôn.
Cái con rồng quái đản, hung tợn kia lại xuất hiện thêm lần nữa.
Thì dĩ nhiên, Lê Tùng vẫn sợ đến hồn xiêu phách lạc, và lần này thì nhìn cái bản mặt trắng như tàu lá chuối kia mà ai ai cũng phải kinh hồn bạt vía thay cho hắn, nhưng Lê Tùng đã trấn tĩnh lại rất nhiều sau những chuyện vừa mới trải qua nên đã không còn hoảng sợ mà hét lên thất thanh nữa.
Hắn cũng liếc nhìn thấy bạn mình không giống như đang chọc mình nên ngậm ngùi chìa cái bàn tay của mình ra để mà cảm nhận.
Đúng như hắn dự đoán, tất cả là trống không. Hắn đã chạm vào hư không, như đang xuyên qua nó vậy.
Sau cái màn trải nghiệm cảm giác mạnh kia thì Lê Tùng bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm, bao nhiêu là lo lắng cũng như những chuyện vừa xảy ra kia giờ lại biến tan theo mây khói. Hóa ra là thật thì tất cả cũng chỉ là một màn lừa gạt không hơn không kém.
Nghĩ thế rồi tự dưng máu tò mò trong người hắn nó cũng bắt đầu nổi lên, như là hồi xuân vậy, vừa nãy là rồng lửa dữ dằn thì giờ trông nó cứ y như cục kẹo ấy.
Thế rồi Lê Tùng hết sờ chỗ này lại mó chỗ kia, hết đi bên phải lại lạng qua bên trái cái con rồng mà hắn hết sức đề phòng kia rồi thì hắn bỗng hò hét ầm cả lên.
"Má ơi!! Tuyệt vời! Y như thật chứ đùa à, ảo đến độ không có cái gì mà tao được ấy chứ. Mày làm thẻ thế này là đi ngược với tự nhiên quá rồi đó, đồ quái nhân! Ông mày là người hay soi thẻ bài có tiếng, sao vẫn còn nhiều thứ làm tao phải ngạc nhiên thế chứ!"
Lê Tùng hưng phấn quá độ mà không ngớt khen, nói như cái loa phóng thanh không cần điện, hắn cứ xoắn xuýt hết cả lên nhìn tới nhìn lui vào con rồng, ai cũng biết rõ cái bộ dáng kia trông đến mức nào rồi, vừa mới kêu là vừa muốn nhảy xuống địa ngục sống, giờ thì cứ y như một kẻ khờ ngốc! Thật đúng là khó hiểu mà.
Khang Huy chẳng để mấy cái lời của bạn vào đầu, gật gật đầu tỏ vẻ là mình đã nghe thấy rồi, liền lẳng lặng chui vào góc nằm lên trên cái giường cũ kỹ.
Còn Lê Tùng sau một hồi chán chê con quái thú rực lửa kia thì cũng tiếc nuối mà thu lại cái thẻ bài. Sau đó thì y như sực tỉnh, híp mắt lại mà cười nói với Khang Huy:
"Đầu gỗ! Hình như là tao đã nảy ra một cái ý hay đó nha".
Khang Huy dĩ nhiên chẳng còn để vào tai rồi.
Cứ thế thì Lê Tùng hết dáo dác ngó nghiêng, hết nhìn tới bạn mình, và y như đang lẩm nhẩm thứ gì đó. Cuối cùng thì cái bộ dạng muốn bùng nổ của hắn cũng đã làm cho Khang Huy khó chịu rồi lên tiếng:
"Nảy ra cái gì?".
Lê Tùng được hỏi thì như mở cờ trong bụng, mặt hắn cũng đã nhanh chóng đổi thành vẻ hớn hở nói với Khang Huy một cách không kiêng nể gì:
"Huynh đệ à. Mình đi làm thẻ phim đi!". Rồi sau đó, cứ trơ cái bản mặt ra mà nhìn như chờ một sự đồng ý từ hắn vậy.
Khang Huy chả còn hơi sức đâu mà quan tâm đến nó nữa liền đáp mà chẳng thèm nhìn lên:" tao chẳng biết gì về thẻ phim cả, có làm cũng chẳng ra hồn thôi!".
Lê Tùng chả có nản chí liền lanh nhảu thêm một lần nữa:
"Mày thì cứ làm mấy cái thẻ hình, với tài năng đó, làm gì mà lại không có ra hồn! Kịch bản đã có tao rồi, đi chào hàng với làm cái quái gì đó thì cứ để tao lo. Cứ như mấy cái việc mà mày hay làm trước kia thôi ấy mà."
Hắn tiếp tục với giọng điệu thuyết phục: " Tao đã tìm hiểu cái này rất là kỹ rồi, đi theo cái ngành này có khi tao và mày không chừng phất lên ấy chứ! Chẳng biết từ đâu nhưng mà tao cứ có cảm giác đó đấy! Hai ta mà làm một team thì cái gì mà chả xong".
Nói rồi thì vỗ vai rồi cười hô hố như kẻ tâm thần mà hết mình mà nhìn vào đôi mắt đang chứa đựng một sự phức tạp của Khang Huy.
Nghe Lê Tùng nói thì Khang Huy cũng hơi dao động, hắn vẫn đang cần một nơi để kiếm thu nhập sau khi chú Ba đóng cửa hàng
0