0
Số tiền mà hai người có trong tay ít đến đáng thương, bọn họ không thể không hao hết tâm tư. Thời lượng câu chuyện trong thẻ phim không thể quá dài, nhưng lại phải hấp dẫn. Đối với Lê Tùng mà nói, đây là một thách thức không hề nhỏ.
Hắn liên tục viết rồi lại sửa đổi không ngừng.
Khang Huy cũng không rảnh tay. Mặc dù việc chế tạo còn chưa bắt đầu, nhưng trong đầu hắn đã không ngừng đưa ra các loại điều chỉnh.
Hình vẽ trên thẻ phim mặc dù không phức tạp, nhưng làm sao để thêm phần bắt mắt lại là một vấn đề khá khó khăn. Trở ngại lớn nhất là bọn họ không có dư tiền để hắn thử nghiệm.
Nói cách khác, Khang Huy phải giảm bớt số lần chế tạo thất bại, như vậy có thể giảm chi phí chế tạo rất nhiều. Rất hiển nhiên, hắn hứng thú với việc khống chế chi phí vượt xa khát vọng học tập tri thức cao cấp thẻ bài rất nhiều.
Đối với hai tên nghèo mạt như bọn họ, chi phí chính là tính mạng.
Cuối cùng, vào đúng ngày đoàn giao lưu của Học Phủ Tinh Hoa tới Đại Học Đông Phương, Lê Tùng rốt cuộc cũng viết xong kịch bản. Trong lúc mọi người ở thành Đông Bình đều đổ xô ra đường xem phong cách của Tinh Hoa - một trong sáu đại học phủ, thì Khang Huy cùng Lê Tùng đang nhốt mình trong phòng thảo luận kịch bản.
Hai người bắt đầu thảo luận cực kỳ sôi nổi.
Khang Huy yêu cầu Lê Tùng cẩn thận nói rõ mỗi điểm hiệu ứng mà hắn hy vọng đạt đến, như ánh sáng, bối cảnh, phục sức, vẻ mặt nhân vật…
Khang Huy càng hỏi càng cụ thể, càng chi tiết, thậm chí một ít vấn đề mà Lê Tùng quên đi, hắn cũng hỏi đến. Lê Tùng chưa từng gặp qua cảnh như thế, cũng vô cùng đau đầu.
Bất quá, hắn hiểu rõ Khang Huy muốn tiết kiệm chi phí, lập tức giải đáp kỹ lưỡng.
Hai người thảo luận suốt hai tuần. Bên cạnh kịch bản vốn chỉ dày vài trang, lại có thêm một đống bản thảo.
Trên bản thảo tràn ngập thành quả mà hai người thảo luận suốt hai tuần qua.
Đôi mắt của hai người đã đầy tơ máu, nhưng tinh thần dường như rất tốt.
Trải qua hai tuần thảo luận, Khang Huy đã khắc sâu cả câu chuyện trong lòng. Không chỉ vậy, hầu như mọi hình ảnh, từng chi tiết trên hình ảnh, hắn đều nắm rõ trong lòng.
Bây giờ, điều bọn họ cần nhất không phải là lập tức bắt đầu chế tạo, mà là nghỉ ngơi.
Lần nghỉ ngơi này, bọn họ ngủ suốt hai ngày hai đêm.
Hai người ngủ say cũng không biết, trong khoảng thời gian bọn họ đóng cửa thảo luận, đoàn giao lưu của Tinh Hoa đã vào ở trong Đại Học Đông Phương. Hoạt động giao lưu đầy bất ngờ này của Tinh Hoa thu hút được sự quan tâm của khắp Liên Bang Thái Bình.
Vốn, hoạt động giao lưu chỉ giới hạn giữa Tinh Hoa và Đại Học Đông Phương, nay đã trở thành một sự kiện trọng đại của cả thành Đông Bình.
Lần này, Vũ Trọng là học viên đại biểu cho Tinh Hoa. Vóc dáng cao gầy, mặt hơi dài, hốc mắt hơi sâu, ánh mắt sắc bén đến cực điểm.
Hắn là học viên năm thứ ba ở ngoại viện Tinh Hoa. Học viên ngoại viện nếu không đủ tư cách tiến nhập nội viện, vậy chỉ cần bốn năm là có thể tốt nghiệp.
Mặc dù thực lực chiến sĩ của Vũ Trọng chỉ ở mức trên trung bình một chút, nhưng hiểu rõ thế sự, lại là người thông minh nhanh nhạy, cho nên lần này nhà trường ủy nhiệm hắn là học viên đại biểu.
Có thể thấy, Tinh Hoa khá coi trọng hoạt động giao lưu lần này. Trừ học viên năm thứ tư vì chuẩn bị thi tốt nghiệp, các học viên năm thứ ba đều có mặt, trong đó có không ít cao thủ.
Mà phụ trách học viên phía Đại Học Đông Phương là Tống Đình Uy.
“Vũ học trưởng ở đây có quen không?” Tống Đình Uy thấy Vũ Trọng, lễ phép hỏi một câu.
Chỗ này do học viên kiến tạo để làm nơi ở cho đoàn giao lưu trong hai tháng, nhà trường hai bên cũng không đưa ra yêu cầu hạn chế gì, để bọn họ tự do thích làm gì thì làm.
Vũ Trọng cũng hơi thích vị học viên nho nhã lễ phép của Đại Học Đông Phương này. Vũ Trọng xuất thân từ danh môn, cho nên rất có hảo cảm với phong cách mà Tống Đình Uy biểu hiện ra.
Hắn mỉm cười: “Làm phiền học đệ lo lắng, quý trường quan tâm thật sự rất chu đáo, chỉ sợ cứ như vậy, khi chúng ta trở về trường lại không quen.”
“Học trưởng quá khen. A, đúng rồi, hôm nay quý trường có mấy bạn tham gia dã ngoại thực tập năm ba do ban F tổ chức, cứ như vậy, giáo viên phụ trách bảo vệ của chúng ta chỉ sợ không đủ.” Tống Đình Uy hơi chần chừ nói.
Liên Bang Thái Bình có tổng cộng năm quận lớn, cùng hai mươi hai khu vực hành chính, cộng thêm Thủ Đô là hai mươi ba khu. Hai mươi ba khu này cũng không tiếp giáp lẫn nhau, hầu như mỗi khu đều biệt lập.
Thành Đông Bình ở khu Đông Phương cũng không ngoại lệ. Bên ngoài khu Đông Phương là rừng rậm trải dài bất tận, là nơi cổ xưa nhất, hoang dã nhất.
Đó là thế giới của các sinh vật khác, chúng mới là chúa tể ở đó. Chúng có sức mạnh to lớn, nguy hiểm trí mạng, số lượng đông đảo.
Trong lịch sử lập quốc của Liên Bang Thái Bình, mỗi khu đều được xây dựng trên xương máu của vô số bậc tiền nhân.
Bên ngoài Liên Bang Thái Bình là rừng hoang. Đó là những khu rừng nguyên sinh rậm rạp, là sa mạc khô cằn, là dãy núi tuyết cao tận tầng mây.
Nhưng nếu đi qua rừng hoang, xuyên qua rừng rậm, vượt qua sa mạc, leo qua dãy núi tuyết, tiếp tục đi tới, sẽ đến nơi như thế nào? Không ai biết, hàng năm đều có vô số người thám hiểm ra đi, nhưng không một ai trở lại.
Mối nguy hiểm ngoài rừng hoang thật sự nhiều lắm. Tại nơi đó, sinh vật mạnh mẽ nhiều vô kể, có một số loài, ngay cả chiến sĩ mạnh nhất cũng không thể chống lại, chúng mới là những đứa con được thiên nhiên rộng lớn yêu quý.
Nhưng rừng hoang cũng là một kho tàng, sản vật phong phú, còn có lớp da dã thú trân quý, đủ để những kẻ tham lam liều mạng. Tài liệu để chế tạo thẻ bài cao cấp, vô cùng quý giá trong mắt mọi người, hầu như đều phải lấy từ trên thân những sinh vật to lớn, mạnh mẽ ở nơi rừng hoang.
Mà việc phát hiện ra vết nứt không gian, cùng khu vực bóng tối càng khiến cả Liên Bang Thái Bình tiến vào một thời đại thám hiểm cuồng nhiệt.
Năm 2910, loài người phát hiện vết nứt không gian đầu tiên ở nơi rừng hoang. Rất nhanh, cùng liên hệ với vết nứt không gian, khu vực bóng tối cũng được phát hiện.
Vết nứt không gian, là phát hiện của loài người ở nơi rừng hoang, là cửa vào con đường đến khu vực khác. Khu vực bóng tối, là thế giới đằng sau vết nứt không gian, nghe nói trong khu vực bóng tối là một thế giới không ánh sáng rộng mênh mông, tên khu vực bóng tối cũng sinh ra từ đó.
Ngay sau đó, vực đầu tiên được phát hiện, cũng là Vực Hắc Ám hiện nay. Mà người phát hiện ra nó, cũng nhờ đó mà thu được vinh dự và tài phú cực lớn.
Mà Liên Bang Thái Bình lại cực lực tuyên dương loại hành vi thám hiểm này, hơn nữa còn cho phép tư nhân thám hiểm, tư nhân tìm ra một vực mới, có thể thu được rất nhiều lợi ích. Ví dụ như, nếu hai bên tiến hành buôn bán mậu dịch, hắn sẽ có được một phần thu nhập từ thuế, hay người phát hiện có thể được quyền ưu tiên mậu dịch cùng các loại quyền ưu tiên khác, hơn nữa quyền ưu tiên còn có thể chuyển nhượng mua bán.
Chính sách này vừa được đưa ra, rất nhiều đoàn thám hiểm được các tập đoàn lớn tài trợ xuất hiện như nấm mọc sau mưa.
Cũng từ đó về sau, chiến sĩ theo thẻ bài lý luận phát triển, càng ngày càng thể hiện ra lực chiến đấu mạnh mẽ, thoát ra khỏi các loại nghề nghiệp vũ lực khác, trở thành nghề nghiệp đệ nhất. Mà nhu cầu to lớn của xã hội với chiến sĩ cũng đồng dạng thúc đẩy thẻ bài lý luận phát triển nhanh chóng.
Rừng hoang là thiên đường của vô số người thám hiểm, nhưng cũng là địa ngục chôn thây vô số người mạo hiểm.