0
Thành Đông Bình nằm ở bên rìa của khu Đông Phương, bên ngoài thành là khu vực Rừng Hoang. Cứ mỗi một thời gian, Đại Học Đông Phương sẽ tổ chức đưa học viên vào Rừng Hoang để tiến hành huấn luyện thực chiến.
Tuy nhiên, vì đảm bảo an toàn cho học viên, sẽ có rất nhiều giáo viên đi theo. Dù bọn họ không đi sâu vào khu vực Rừng Hoang, nhưng để tránh những nguy hiểm không đáng có, nhà trường quy định biện pháp bảo vệ rất nghiêm ngặt.
Lần này, có vài học viên Tinh Hoa muốn tham gia lần huấn luyện thực chiến này. Nhưng không có chuẩn bị trước nên số lượng giáo viên đi theo không đủ. Hết lần này đến lần khác, các học viên của Tinh Hoa cứ khăng khăng đòi đi, làm cho Đại Học Đông Phương rất khó xử.
Nếu học viên Tinh Hoa xảy ra chuyện ở Đại Học Đông Phương, như vậy hậu quả thật sự rất khó tưởng tượng. Cho nên, Tống Đình Uy vội vàng chạy đi tìm Vũ Trọng thương lượng, hy vọng hắn có thể ước thúc mấy tên học viên Tinh Hoa này.
Vũ Trọng lập tức hiểu ý của Tống Đình Uy, hắn mỉm cười, lạnh nhạt nói:
“Học đệ không cần lo cho bọn họ. Trước lúc đi, hiệu trưởng đã dặn qua, nếu bọn họ gặp chuyện, tự nhiên một mình ta gánh chịu. Học viên của trường ta, ít nhiều cũng biết tự bảo vệ mình, thật ra không cần lo lắng về mặt này.”
Giọng nói dù lạnh nhạt, nhưng trong lời nói lại lộ ra sự tự tin không thể nghi ngờ. Tống Đình Uy ngẩn ra, nhưng hắn cũng nhẹ người, người ta là học viên Tinh Hoa, làm sao lại có thể không có chút tài năng.
Gật đầu, Tống Đình Uy liền cáo từ Vũ Trọng, đi làm công việc mà hai bên thỏa thuận.
Nhìn bóng lưng Tống Đình Uy đi xa, Vũ Trọng hơi sửng sờ, lần này hắn phụ trách cả đoàn giao lưu, gánh trách nhiệm nặng nề trên vai. Nhìn quanh bốn phía, thần sắc hơi phức tạp, nhưng ngay lập tức khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh.
Nghĩ đến cảnh huy hoàng ngày xưa cùng với sự suy tàn lúc này của trường mình, Vũ Trọng cảm thấy máu trong người như sôi lên, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm tốt việc lần này.
Vừa tỉnh dậy, Khang Huy cảm thấy tinh thần thoải mái, ăn chút gì rồi hắn bắt đầu sắp xếp lại bản thảo trên bàn.
Không lâu sau, Lê Tùng cũng từ từ tỉnh lại.
“Tỉnh rồi à.” Khang Huy vẫn cúi đầu sắp xếp bản thảo trên tay.
Lê Tùng ừ một tiếng, đứng dậy duỗi tấm lưng mỏi, rên một hai tiếng rồi quay qua:
“Đầu gỗ, có phải hôm nay chúng ta sẽ đi mua tài liệu?”
“Ừ, ta đang muốn nói chuyện này với ngươi.”
Ngoài cửa hàng, sắc mặt Lê Tùng xanh mét, cơ mặt co lại, nghiến răng nói: “Đây quả thực là ăn c·ướp mà!”
Hắn đau lòng nhìn số tiền chẳng còn bao nhiêu trên tay.
Khang Huy không để ý đến Lê Tùng, bây giờ hắn hoàn toàn chìm đắm trong cơn thỏa mãn. Cái túi trên tay đều là tài liệu điều chế thẻ bài và mực vẽ, hắn chưa bao giờ có nhiều tài liệu như thế.
Vừa về đến nhà, Khang Huy liền đuổi Lê Tùng ra ngoài. Khi hắn chế tạo thẻ bài, rất cần an tĩnh, mà muốn Lê Tùng an tĩnh thì cũng giống như kêu một người câm điếc nói chuyện.
Nhìn tài liệu chất như núi trước mặt, trong lòng Khang Huy đột nhiên dâng lên một cỗ hăng hái chưa từng có. Mặc dù trong tay hắn chỉ là một ít nguyên liệu đơn giản, nhưng cũng không ảnh hưởng đến lòng nhiệt tình chế thẻ của hắn.
Khang Huy không chế tạo ngay, mặc dù chi tiết của cả câu chuyện đã khắc sâu vào lòng hắn, hắn phải đổi chi tiết của câu chuyện sang từng chi tiết trên thẻ bài. Hơn nữa, tài liệu hắn có không nhiều, có thể giảm bớt sơ sót một lần liền tiết kiệm rất nhiều tiền.
Khang Huy chưa từng cho rằng mình có thiên phú chế tạo thẻ bài hơn người khác, nhưng có một điểm, hắn cảm thấy mình làm xuất sắc hơn người khác.
Chính là hắn có đủ chăm chỉ! Vì tiết kiệm, hắn không thể không liều mạng điều chỉnh kết cấu thẻ bài trong đầu. Như vậy, không những tiết kiệm được một số tiền lớn mà cũng làm cho người chế thẻ càng quen thuộc với các kết cấu thẻ bài.
Đây chỉ là những bước chuẩn bị.
Hạt thần thạch, nhựa La Tâm, trộn với một lượng mực lam tương bằng nhau, đun bằng lửa nhỏ trong mười phút, cho đến khi hạt thần thạch hoàn toàn tan ra thành nước, mực vẽ được điều chế ra có vẻ hơi dinh dính. Dùng que khuấy đều, đến khi xuất hiện từng vòng sóng gợn màu xanh lam phát sáng, có mùi chua cay, làm nghẹt mũi. Bây giờ Khang Huy thoạt nhìn giống phù thủy trong tiểu thuyết hơn là một người chế thẻ.
Câu chuyện “*Không Hẹn Mà Gặp*” này Khang Huy đã thuộc nằm lòng.
Không chờ mực vẽ nguội lại, hắn nhanh chóng lấy ra một thẻ bài trống, tay phải cầm lên một cây bút, nhẹ nhàng chấm một điểm mực vẽ. Không hề do dự, bút liền đưa lên thẻ bài trống.
Nét bút thoăn thoắt như rồng bay phượng múa, như mây trôi nước chảy, không dừng lại dù chỉ một giây. Mực vẽ vẫn còn vài phần âm ấm dọc theo đầu ngọn bút, rơi xuống thẻ bài trống, được cảm giác của Khang Huy khống chế, ẩn hiện ánh sáng trắng rất yếu.
Ánh mắt Khang Huy chuyên chú, vẻ mặt tỉ mỉ.
Đây là Khang Huy học được từ ảo cảnh trong thẻ bài thần bí. Khi chế tạo thẻ ảo ảnh, nếu như thừa dịp mực vẽ còn nóng mà vẽ, nét bút sẽ cực kỳ nhu hòa, trôi chảy, mà độ khế hợp giữa mực vẽ với bề mặt thẻ bài càng cao, sẽ có thể tạo ra thẻ ảo ảnh có hiệu quả cực tốt.
Nhưng từ lúc mực vẽ hoàn thành đến khi nguội lại, chỉ có khoảng hai phút. Nói cách khác, Khang Huy phải chế tạo thẻ bài hoàn chỉnh trong hai phút. Đây cũng là lý do Khang Huy liên tục tính toán kết cấu của cả thẻ bài.
Hắn đã sớm thuộc nằm lòng từng chi tiết kết cấu của thẻ bài này. Mà đôi tay này đã vẽ ra vô số thẻ năng lượng ổn định, như một cỗ máy tỉ mỉ, chính xác, không có một điểm khác biệt.
So sánh với đôi tay có thể được xưng tụng là *thiên chùy bách luyện* thì Khang Huy sử dụng cảm giác kém hơn nhiều.
Bất quá đáng mừng là cho đến giờ vẫn không có xuất hiện sai lầm gì.
Một đồ án như đóa hoa tường vi, theo đầu ngọn bút từng điểm từng điểm được kéo dài và trở nên càng lúc càng phức tạp. Mỗi đường nét tạo thành đồ án mang theo ánh sáng nhạt, lấp lánh, giống như đang hít thở.
Ánh mắt trên mặt Khang Huy vẫn như vậy chăm chú, như vậy cẩn thận tỉ mỉ. Nhưng có thể nhìn thấy từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán hắn. Có thể thấy đây cũng không phải là việc dễ dàng.
Cho dù đã chuẩn bị rất kĩ càng, nhưng hắn đã quên một vấn đề cực kỳ trí mạng. Đó chính là việc sử dụng cảm giác!
Hắn vẫn dồn tâm tư để làm sao quen thuộc kết cấu của nó, nhưng lại sơ sót ở vấn đề này.
Nhịp thở của hắn bắt đầu hơi r·ối l·oạn, sử dụng cảm giác rất hao tổn tinh thần, đặc biệt là người có cảm giác không cao như hắn. Hơn nữa cũng không sử dụng thường xuyên. Bây giờ, hắn cảm thấy càng lúc càng cố sức. Mặc dù cảm giác truyền đến đầu ngọn bút vẫn trôi chảy, mặc dù tất cả kết cấu đều dễ dàng hiện rõ trong đầu óc, nhưng hắn đã bắt đầu cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
Ánh sáng của đồ án trên bề mặt thẻ bài bắt đầu trở nên mờ nhạt.
Nếu như ánh sáng trên đồ án biến mất khi thẻ bài còn chưa hoàn thành, vậy thẻ bài này ngay lập tức sẽ hư hỏng hoàn toàn.
Trán nổi gân xanh, hơi thở nặng nề nóng hổi, mồ hôi cũng chuyển từ dạng hột trở thành những dòng chảy liên tục. Thứ duy nhất không thay đổi là cây bút trên tay Khang Huy.
Cảm giác trống rỗng khiến Khang Huy rất khó chịu, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
Cắn chặt răng, hai mắt trợn tròn, đôi mắt thường ngày bình thản tĩnh táo, giờ đã là một màu đỏ đậm. Khang Huy kiệt lực điều động tia cảm giác cuối cùng, động tác trên tay như gió thổi nhẹ vào mặt, vô cùng nhu hòa.
Một nét phẩy nhẹ nhàng, đầu ngọn bút tạo nên một đường vòng cung cực nhỏ, ẩn hiện ánh sáng nhạt, mắt thường khó có thể nhận thấy. Ngay sau đó, cổ tay vừa chuyển, liền dùng lực chấm mạnh một cái.
Tia cảm giác cuối cùng của Khang Huy cũng theo dấu chấm đầy lực lượng này tiến vào thẻ bài.
Cả thẻ bài đột nhiên sáng rực lên, vốn bề mặt thẻ bài ẩn hiện ánh sáng nhạt bỗng sáng ngời lên, sau đó khôi phục bình thường, thẻ bài cũng biến thành một thẻ ảo ảnh. Nhìn qua, không có chỗ nào đặc biệt, chỉ có tàn ảnh của ánh sáng lóe lên vào lúc cuối cùng lưu lại trên tròng mắt Khang Huy.
Khang Huy mệt mỏi ngồi xuống ghế, cả người ướt đẫm, hơi thở nặng nề, nhưng trong mắt hiện lên sự vui sướng.
Thành công! Hắn thành công rồi!
Mặc dù cả quá trình cực kì kinh hiểm, nhưng hắn vẫn thành công!
Thẻ ảo ảnh này là thẻ ảo ảnh phức tạp nhất mà hắn từng chế tạo, lượng cảm giác tiêu hao vượt xa dự liệu của hắn nhưng hắn vẫn thành công. Một cỗ vui sướng không thể tả tràn ngập lòng hắn.
Cánh tay gần như nhũn ra cầm lấy thẻ ảo ảnh. Mặc dù hắn đã thuộc lòng đồ án trên mặt thẻ bài, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự thần bí, cùng sức mạnh của tấm thẻ bài này.
Cả ngày này, Khang Huy lúc nào cũng ở trong trạng thái hưng phấn cực độ. Hắn không ngừng cắm thẻ ảo ảnh vào độ nghi, xem đi xem lại, xem trăm lần vẫn không chán.
Nhưng sang hôm sau thì Khang Huy đã tỉnh táo lại. Hắn không thể không suy ngẫm về tình huống ngày hôm qua. Hắn biết hôm qua có thể thành công, đa phần là nhờ may mắn. Nếu như bảo hắn hôm nay chế tạo một lần nữa, xác suất thành công chỉ có năm thành.
Năm thành, xác suất này thật sự rất thấp, cũng có nghĩa là hao tổn cực kì kinh người. Nhưng bây giờ hắn và Lê Tùng không có cách nào gánh nổi hao tổn như thế.
Đột nhiên, hắn nghĩ đến *thẻ rồng lửa* mà mình chế tạo, nói về độ tinh xảo, nó vượt xa thẻ ảo ảnh này, nhưng mình lại chế tạo dễ dàng hơn nhiều.
Tại sao vậy chứ? Theo lý thuyết, *thẻ rồng lửa* khó khăn hơn nhiều, nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược.
Hắn nhớ rất kỹ, lúc chế tạo *thẻ rồng lửa* hắn cũng gặp một chút vấn đề nhỏ, nhưng tóm lại vẫn khá nhẹ nhàng.
Cẩn thận phân tích, hắn chợt hiểu ra. Yêu cầu của thẻ ảnh với ảo ảnh đơn giản, nhưng đối với chuyển động thì lại cực kỳ cao, cho nên mình mới tốn sức như vậy.
Chuyển động…Chuyển động….