Khang Huy lâm vào trầm tư, ngón tay phải vô thức gõ lên mặt bàn.
Bỗng nhiên cậu vỗ mạnh mặt bàn, Khang Huy nhớ đến một loại thẻ bài khác được giải thích ở ảo cảnh trong tấm thẻ bài thần bí triết thẻ. Về tri thức liên quan đến triết thẻ, cậu chỉ xem lướt qua một chút, không có đào sâu, vì dồn hết tinh lực vào thẻ ảo ảnh.
Nhưng có một câu nói để lại cho cậu ấn tượng sâu đậm Cái gọi là triết, nghĩa là tính toán chuyển động.
Chính là câu này, lúc vừa rồi giống như tia lửa điện lóe lên trong đầu cậu. Cậu có cảm giác mơ hồ, loại triết thẻ mà cậu chưa từng nghe qua này có lẽ giải quyết được vấn đề khó khăn này.
Phát hiện bất ngờ này khiến tinh thần Khang Huy rung lên, cậu không chút do dự tiến vào ảo cảnh trong thẻ bài.
Lần này, Khang Huy ở trong ảo cảnh suốt hai ngày một đêm. Khi cậu từ ảo cảnh trong thẻ bài đi ra, hốc mắt hãm sâu, môi khô nứt, cả người mềm nhũn vô lực.
Hai ngày một đêm không uống một giọt nước, nhưng tinh thần cậu không chút ủ rũ, ánh mắt như vừa nhặt được bảo vật.
Phấn khích, tinh thần phấn khích, cậu hận không thể bắt đầu công việc ngay lập tức. Bất quá, với tình trạng cơ thể như thế này, cậu không thể không nghỉ ngơi ăn uống trước.
Mặc dù nghỉ ngơi, nhưng cậu vẫn không ngừng suy nghĩ như cũ. Đại não liều mạng vận chuyển tốc độ cao, tiêu hóa kiến thức thu được trong ảo cảnh, còn miệng thì vô thức nhai bánh bao.
Không một ai có thể biết niềm vui của Khang Huy vào lúc này. Loại vui mừng này, còn mạnh mẽ hơn khi học được cách chế tạo thẻ năng lượng vào năm đó.
Ban đầu, cậu còn nhỏ, kiến thức có hạn, cũng không hiểu học được chế tạo thẻ năng lượng sẽ ảnh hưởng bao nhiêu đến cuộc sống của mình. Bây giờ, cậu rất rõ loại thẻ Triết Thẻ này, sẽ khiến tương lai mình thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Ba ngày kế tiếp, Khang Huy vẫn vùi đầu làm việc. Không quan tâm đến chuyện bên ngoài, cho dù là Lê Tùng đến, cũng bị cậu đá ra ngoài.
Trong mắt cậu bây giờ, chỉ có một thứ. Đó là ý tưởng mới của mình.
Tào Hồng nhìn đứa bạn bên cạnh, lại nhìn qua mấy tên học viên Tinh Hoa, trong lòng không khỏi than thở. Đúng là trường lớn có khác a!
Các học viên của Đại Học Đông Phương hầu như đều đi bộ, mà học viên Tinh Hoa thì không nhanh không chậm bay giữa không trung.
Mặc dù Tào Hồng cũng có thể phi hành, nhưng tự biết chính mình khó có thể thong dong được như mấy tên học viên Tinh Hoa. Phi hành cần thẻ khí lưu, giống như toa xe có thể mua trên thị trường, trung tâm cơ bản của nó là thẻ khí lưu. Kết cấu bản thân của toa xe có thể làm cho chúng nhẹ nhàng bay lên không. Nhưng hình dạng thân thể con người lại không thích hợp phi hành.
Cho nên, phải cần thẻ khí lưu để phi hành. Phải có kỹ xảo điều khiển cao siêu. Thẻ khí lưu càng cao cấp, nó phóng ra khí lưu càng mạnh, thì càng khó điều khiển. Không chỉ có vậy, phi hành còn cần cảm giác thăng bằng rất mạnh.
Bình thường, học viên Đại Học Đông Phương đều sử dụng khinh tạp. Khinh tạp là thẻ khí lưu đã được đơn giản hóa. Nó có thể thổi một lượng khí lưu nhất định xuống bên dưới, giảm bớt trọng lượng mà hai chân phải gánh chịu. Nó sử dụng rất thuận tiện, cũng rất đơn giản, có thể tăng tốc độ đi bộ lên rất nhiều, rất tiết kiệm sức lực.
Nhưng các cao thủ bình thường, đều không thèm sử dụng loại thẻ bài này. Thẻ khí lưu cao cấp có thể sinh ra lực đẩy rất mạnh, tốc độ phi hành của bọn họ còn nhanh hơn cả toa xe, mà lại linh hoạt hơn rất nhiều.
Tào Hồng liếc mắt một cái liền nhìn ra, thẻ khí lưu mà học viên Tinh Hoa sử dụng đều là cấp ba trở lên. Lấy trình độ của hắn, cũng có thể sử dụng thẻ khí lưu cấp ba, nhưng chưa thuần thục. Học viên Đại Học Đông Phương hâm mộ nhìn học viên Tinh Hoa, cảnh này khiến cho giáo viên dẫn đội thở dài.
Người trẻ tuổi, khó tránh khỏi có vài phần háo thắng, dù biết rõ đối phương hơn xa bọn họ, nhưng vẫn cố sức đi tới. Tốc độ mọi người lập tức tăng lên, giáo viên dẫn đội thấy vậy cũng không ngăn cản.
Rất nhanh liền tiến vào khu vực nguy hiểm. Đến lúc này, giáo viên dẫn đội mới ra lệnh cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi, khôi phục thể lực. Phần lớn học viên Đại Học Đông Phương đều hết hơi, vừa rồi dốc sức chạy như điên, thể lực của bọn họ tiêu hao khá nhiều, thể lực không phải là một ưu thế lớn của thẻ bài chiến sĩ.
Trái lại, học viên Tinh Hoa, vẻ mặt mỗi người đều thong dong, nhịp thở không chút r·ối l·oạn.
Dù cảm thấy rất mất mặt, nhưng giáo viên dẫn đội vẫn rất rõ mối nguy hiểm phía trước, dù thế nào bọn họ phải đảm bảo an toàn cho những học viên này.
Một gã đeo mắt kính trong đám học viên Tinh Hoa đột nhiên quay đầu qua, ngay lập tức giơ tay phải lên, năm ngón tay mở ra.
Một lưỡi đao màu xanh nhạt bằng nửa bàn tay bỗng nhiên xuất hiện trên tay hắn. Như ánh trăng lưỡi liềm, một đạo sáng lạnh hiện lên sau mắt kính, tay phải tên học viên nhẹ đẩy về trước.
Lưỡi đao hình liềm đột nhiên mất đi sự trói buộc, như tên rời cung, phá không tạo nên tiếng rít nhỏ, bắn về phía một bụi cây tùng, cách bọn họ ba trăm mét.
Lưỡi đao hình liềm không chịu chút trở ngại nào, tiến vào trong bụi cây.
Đúng vào lúc mọi người không rõ chuyện gì, đột nhiên chỗ bụi cây lay động kịch liệt, một con rắn màu xanh lam lớn bằng bắp chân đang đau đớn giãy dụa. Ở thốn thứ bảy của nó, có một lỗ máu rất nhỏ.
Đám học viên của Đại Học Đông Phương trợn mắt há mồm, không thể tin được nhìn con rắn đang quay cuồng trên mặt đất. Ngay cả vẻ mặt của giáo viên Đại Học Đông Phương cũng lộ ra sự kinh hãi.
Song, người kh·iếp sợ nhất là Tào Hồng. Tào Hồng luôn tự cho rằng bản thân rất giỏi, bây giờ mới biết, cái gì là nhân ngoại hữu nhân.
Hắn quan sát rất rõ ràng, trên thân rắn không chỉ có một lỗ máu, mà là hai lỗ máu đối xứng nhau. Chính là do lưỡi đao hình lưỡi liềm xuyên qua cả thân con rắn lưu lại.
Sáu học phủ lớn, thật sự mạnh đến vậy sao? Trong lòng Tào Hồng như có từng cơn sóng lớn nổi lên.
Tuy Tinh Hoa xếp hạng cuối trong sáu học phủ lớn, nhưng tùy tiện chọn ra một gã học viên, thân thủ đều kinh khủng đến mức này!
Tên học viên Tinh Hoa kia, dường như làm một việc nhỏ nhặt, không đáng kể. Chỉ đẩy nhẹ cặp mắt kính.
Trước mặt Khang Huy bày ra mười tấm thẻ bài đã hoàn thành. Ở góc mỗi thẻ bài, đều có đánh số từ một đến mười. Trên mặt cậu, lộ ra vẻ hài lòng.
Còn kết quả nào hoàn mỹ hơn thế? Cậu không chỉ thành công chế tạo được thẻ ảo ảnh, mà còn đem 30 tấm thẻ bài trong kế hoạch dồn lại chỉ còn 10 tấm. Như vậy, chi phí chỉ bằng một phần ba so với trước kia.
So với việc chế tạo xong thẻ ảo ảnh, cậu càng hài lòng với thu hoạch của mình.
Triết thẻ. Bây giờ, cậu tràn đầy hứng thú với loại thẻ bài thần kỳ này. Có thể dồn nội dung của 30 tấm thẻ ảo ảnh lại thành 10 tấm. Đủ để chứng minh sự kỳ diệu của triết thẻ.
Mười tấm thẻ bài đã hoàn thành, không có tấm nào là triết thẻ, chúng đều là thẻ ảo ảnh.
Trên thực tế, kiến thức học tập được từ thẻ bài thần bí chuyên dùng cho triết thẻ đã tới mức cực kì cao cấp. Cái mà Khang Huy học được lúc này, chỉ có thể xem là kiến thức cơ bản về “triết”.
Chỉ một ít kiến thức cơ sở, đã có hiệu quả đến vậy. Điều này cũng khiến Khang Huy rất chờ mong, nếu như đến lúc nào đó, cậu có thể chính thức sử dụng một tấm triết thẻ hoàn chỉnh, thì sẽ có hiệu quả kinh người ra sao?
Lê Tùng dùng ánh mắt như thấy người ngoài hành tinh nhìn Khang Huy: “Đầu gỗ, cậu làm cách nào vậy?”
“Nếu giải thích thì có thể khá phức tạp.” Khang Huy vừa uống nước, vừa nhắc nhở.
“Vậy quên đi.” Lê Tùng vội vàng đổi giọng. Cậu rất hiểu Khang Huy. Trong mắt cậu, Khang Huy là một người hâm mộ kỹ thuật thẻ bài điên cuồng. Nếu như ngay cả cậu cũng nói phức tạp, vậy đối với mình chắc chắn là thứ trên trời. Nghe Khang Huy nghiêm trang giảng giải một vấn đề mà bản thân không biết chút nào, đây là một chuyện rất đau khổ.
Cậu không quan tâm trình độ kỹ thuật cao đến đâu, cậu chú ý là chất lượng của bộ thẻ ảnh.
“Không thể chê, không thể chê!” Lê Tùng tấm tắc khen ngợi, hai vòng kim loại lớn lắc qua lắc lại, vẻ mặt cậu thỏa mãn.
“Đây là bộ thẻ ảnh tốt nhất mà mình từng xem! Đầu gỗ, kỹ thuật của cậu quá tuyệt vời! Tất nhiên, kịch bản của mình lại càng không cần phải nói.” Cậu cho rằng lời nhận xét của mình cũng không quá.
Dù là từ hình ảnh, hay cốt truyện, bộ thẻ ảnh đều không thể chê vào đâu được.
Hình ảnh theo phong cách tả thực, bố cục ánh sáng hợp lý, lại thêm cốt truyện mạch lạc, chặt chẽ, đầy sức cảm động. Toàn bộ, khiến cho bộ thẻ ảnh này rất có sức cuốn hút.
Cậu đột nhiên đứng lên, hai tay giơ lên trời, vẻ mặt kiêu ngạo:
“Oa ha ha, thời cơ Mộc Lôi song hùng chúng ta xưng hùng cả giới thẻ ảnh đến rồi!”
Chứng kiến Lê Tùng hưng phấn như thế, trong lòng Khang Huy cũng rất cao hứng, bất quá vẫn nhắc nhở cậu: “Hiện tại cậu cần nghĩ cách làm sao đem chúng bán đi. À, còn có vấn đề về thẻ âm thanh.”
Thẻ âm thanh cần người chuyên nghiệp làm, Khang Huy không thể chế tạo ra được.
“Hắc hắc, mấy vấn đề này giao cho mình là được.” Lê Tùng lộ ra vẻ mặt mình đã tính kỹ trước rồi.
Hai người lập tức bắt đầu làm việc. Khang Huy đem toàn bộ tài liệu còn lại chế thành thẻ ảnh, mà Lê Tùng cần đi làm thẻ âm thanh. Hơn nữa, đem bán toàn bộ số thẻ ảnh đã làm xong.
Hai người có thể nói là cả người không có một xu, nếu như không thể bán được thẻ ảnh, bọn họ rất nhanh sẽ lâm vào cảnh nồi không còn một hột cơm.
Động tác của Khang Huy nhanh hơn Lê Tùng nhiều lắm. Có kinh nghiệm của bộ đầu tiên, cậu chế tạo rất nhanh. Càng về sau, không biết có phải là do sử dụng cảm giác càng nhiều không mà tiến bộ không ít, càng khiến Khang Huy thêm thong dong. Bây giờ, một bộ thẻ ảnh mười tấm, cậu chỉ cần làm một ngày là xong. Đến cuối cùng, Khang Huy một ngày đã có thể chế tạo được năm bộ.
Chi phí mỗi bộ thẻ ảnh là ba ngàn đồng Liên Minh. Trung bình mỗi tấm thẻ ảo ảnh 200 đồng.
Mắc nhất là thẻ âm thanh, mỗi tấm 800 đồng, phí bao bì 200 đồng, trang trí cả bộ thẻ ảnh cực kì hoa lệ tinh xảo.
Theo ý Khang Huy, mỗi bộ thẻ ảnh bán 3000 - 4000 đồng, bọn mình liền kiếm được một số tiền lớn. Không nghĩ tới, Lê Tùng còn tham hơn. Cái giá mà cậu định bán là 1 vạn đồng mỗi bộ. Khiến Khang Huy ngây người tại chỗ. Cậu rất ngờ vực cái giá này có thể bán được hay không. Lê Tùng nói, giá này là giá thị trường.
Không lẽ cái nghề thẻ ảnh này lợi nhuận cao như thế? Cậu không hề nghĩ tới thẻ ảnh của mình chỉ có 10 thẻ ảo ảnh, còn thẻ ảnh bình thường đều có khoảng 30-50 thẻ ảo ảnh. Điều này mới để cho bọn họ thu được lợi nhuận cao như thế.
Song, khiến cậu không nghĩ đến là, tuần đầu tiên, Lê Tùng bán được năm bộ. Như vậy, tính ra hai người kiếm được 35.000 đồng trong một tuần, tốc độ này làm cho Khang Huy líu lưỡi không thôi.
Cái thứ giải trí không thể dùng để ăn được này, không ngờ lại có thể bán được giá như vậy.
Tuần thứ hai, Lê Tùng lại bán được thêm mười bộ, thu được 70.000 đồng.
Khang Huy rất khó hiểu: “Cậu từ đâu tìm được nhiều người xem tiền như rác đến vậy?”
Mặt Lê Tùng khinh bỉ nhìn Khang Huy: “Mình tốt xấu gì cũng làm ăn trong nghề này lâu như vậy. Làm sao ngay cả một người cũng không quen. Cậu cho rằng ai cũng giống như hai tên nghèo kiết xác bọn mình? Người ta theo đuổi là sự thỏa mãn tinh thần, hiểu không? Một vạn đồng trong mắt bọn họ, chỉ đủ để ăn một bữa cơm. Hơn nữa dạng tình yêu như Ta Yêu Người Một Vạn Năm, quả thực là liều thuốc thỏa mãn tinh thần cho vợ của những người có tiền. Chúng mình gọi cái này là phục vụ theo sở thích. Không phải có câu nói gì mà, tinh thần là vô giá sao? Chúng mình mà bán giá thấp, không phải là xem thường thế giới tinh thần của các nàng sao?”
Khang Huy không nói gì.
Sau khi trải qua hưng phấn ban đầu, Khang Huy rất nhanh tập mãi thành quen. Đến lúc cuối, thì chỉ còn ý nghĩa về mặt con số.
Hai tháng trôi qua, tổng kết một lần. Ta Yêu Người Một Vạn Năm bán được tổng cộng hơn 150 bộ, tính ra, thu được gần 100 vạn.
Hai người chia ra, mỗi người được 50 vạn.
Hai người chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, trong thời gian ngắn, mình trợn mắt nhìn cậu, cậu trừng mắt nhìn mình.
“Mình…. Chúng ta trở nên giàu có rồi!” Lê Tùng mừng đến mức nói năng cũng lắp bắp, hai mắt lấp lánh ánh tiền.
Không giống với sự bình tĩnh trên mặt, trong lòng Khang Huy cực kỳ rung động. Có 50 vạn này, có thể bảo đảm cuộc sống của cậu trong thời gian rất dài. Cậu cũng biết cuộc sống ổn định cần bao nhiêu tiền bạc.
Lượng tiêu thụ 150 bộ khiến cho Lê Tùng rất thỏa mãn, Khang Huy tự nhiên không cần nói. Theo tính toán của Lê Tùng, mức tiêu thụ thế này cũng không tệ lắm. Dù sao, hai người cũng không phải là tập đoàn gì, không có đường dây mua bán nào.
“Đầu gỗ, mình dự định ra ngoài du lịch. ” Lê Tùng trấn định lại, đột nhiên nói ra một câu.
0