Vì dẫu sao thì những người như hắn cũng quen với chuyện nhắm mắt cho qua rồi, cùng lắm thì hắn cũng bỏ tiền để mua chuộc chứ dại gì mà đấu lại bọn này! Cứ nghĩ đến việc phải đến phòng kỷ luật là Hoàng Huy lại thấy gai cả người.
"Đình Uy à, cậu có cần phải làm căng như vậy không, dù sao thì mọi người cũng là người một nhà cả thôi mà! Có gì thì từ từ nói chuyện"
Giọng điệu Hoàng Huy cũng nhẹ nhàng hơn đôi chút, hắn không muốn làm lớn chuyện vào cái thời điểm này. Hắn ta cố nở một nụ cười giả tạo, nhưng trông còn gượng gạo hơn cả người mới tập cười.
Tống Đình Uy hoàn toàn chẳng để ý, giọng vẫn lạnh lùng như băng: "Đừng nói nhiều, theo tôi đến phòng kỷ luật."
Cậu ta không thèm nhìn Hoàng Huy lấy một cái, như thể hắn ta chỉ là một hạt bụi nhỏ bé.
Lê Tùng đứng cạnh Khang Huy không ngừng kéo áo, ý ra hiệu cho cả hai nên nhanh chóng rời đi. Cậu quá hiểu rõ, vào cái tình thế này thì cách tốt nhất là chạy nhanh cho lẹ.
Dù sao cả bọn chẳng liên quan gì mà cứ để bản thân phải vạ lây thì thật là ngu dại! Đúng là thân trâu trâu tự lo, tự dưng dính vào mấy chuyện này thì chẳng khác gì cá nằm trên thớt.
Hơn nữa, cái bọn đứng đối đầu nhau ở kia có ai phải dạng vừa, dù ai thắng ai thua thì mình cũng là người thiệt thôi, nhất là mấy tay trùm trường. Đúng là ruồi đậu trên lưng ngựa, chỉ có nước chịu trận mà thôi.
Nhưng Khang Huy lại đứng im như phỗng. Lần này thì đến cả Lê Tùng cũng bất ngờ.
Cậu ta há hốc mồm, mắt chữ O mồm chữ A, không thể tin vào những gì mình đang thấy.
Trước nay hắn chưa từng thấy Khang Huy hành động như vậy, dù sao với cái con người hèn nhát như hắn thì làm sao dám dấn thân vào chỗ hiểm nguy bao giờ. Giờ bỗng thay đổi 180 độ, làm gì có ai không thấy nghi hoặc? Thật sự khó tin nổi! Chắc là hôm nay Khang Huy uống nhầm thuốc rồi.
Mà đã không đi thì dù cho hắn có ngàn lý lẽ, Lê Tùng cũng đành ngậm bồ hòn. Hắn không muốn Khang Huy phải đối diện với mấy kẻ điên này, nên chỉ có cách cùng chịu đựng mà thôi.
Đây chính là sự liên kết giữa hai người bạn, dù biết là nguy hiểm nhưng vẫn quyết định không bỏ rơi nhau.
Vẻ mặt của Hoàng Huy càng thêm phần u ám. Hắn đã xuống nước mà Tống Đình Uy lại không hề nể mặt.
Nhìn cái thái độ khinh khỉnh, Hoàng Huy biết rõ người ta đang hướng vào mình, khiến hắn càng khó chịu thêm. Cảm giác như bị xúc phạm nặng nề, lòng tự tôn của hắn ta như bị giẫm đạp dưới chân.
Hắn thường hay cậy tiền h·iếp người, nhất là mấy đám người ít máu mặt kia. Hôm nay dù đã lui lại một bước rồi thì thái độ của đối phương vẫn rất là quyết liệt, một việc hắn hiếm khi nào mà trải qua trong đời.
Đúng là có tiền mua tiên cũng được, vậy mà hôm nay tiền cũng không làm được gì.
"Có vẻ như, cậu bạn Tống đây không muốn cho tôi chút thể diện nào nhỉ?"
Vừa dứt lời, thì đám thủ hạ bên cạnh Hoàng Huy như bầy sói dữ cũng đồng loạt tiến lên. Ai cũng lăm lăm như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, tay thì nắm chặt v·ũ k·hí, mắt thì hằn lên những tia máu.
"Ối dào ôi, má ơi sao năm nay vẫn còn nhiều người mà chả hiểu biết sự đời là cái giống gì cả vậy!"
Tào Hồng vừa bước ra vừa lè lưỡi, ra cái vẻ kinh hãi vô cùng, mà một tay vẫn như đang mân mê, đùa nghịch cái băng thẻ. "Thật tình chỉ phí công đánh với cái lũ tay mơ!"
Hắn ta lắc đầu ngao ngán, như thể đang xem một vở kịch rẻ tiền.
Tào Hồng quay lại khinh bỉ nhìn thẳng vào Tống Đình Uy.
"Mà nhìn kỹ thì hình như cái vị trí ban kỷ luật có hơi thất bại quá rồi hay sao ấy, dù gì thì cái vị trí uy tín này để dành cho mình mới hợp đấy chứ!"
Tào Hồng vừa nói vừa nhếch mép, trông như một tên d·u c·ôn đang cà khịa cảnh sát.
Tào Hồng tuy không có nổi cái thanh danh lẫy lừng như Tống Đình Uy nhưng lại được tiếng là kẻ giỏi giao đấu trong trường. Hắn có thể không cao to bằng người khác nhưng ai ai cũng biết, tay đấm này toàn là xương thịt chứ chẳng phải hàng mã gì đâu. Đúng là bé hạt tiêu, nhỏ mà có võ.
Vì ai thấy cũng nhát c·hết, nên mấy vụ đụng tay đụng chân chẳng mấy ai muốn dính tới hắn cả. Và đặc biệt, nếu ai là học viên cao cấp mà được gặp tay này ở dưới sân trường, coi như số chó của mình đến rồi! Đúng là tai bay vạ gió, tự dưng rước họa vào thân.
Và ngay cả Hoàng Huy thấy Tào Hồng chỉ dùng vài ngón tay, đã tạo ra mấy vòng xoáy lửa ở ngay trước mắt thì sắc mặt cũng biến đổi hoàn toàn. Biết mình hôm nay lỡ mà đụng nhằm mấy cao thủ hạng nhất rồi.
Hắn ta nuốt nước bọt ực một cái, cảm thấy mình như đang đứng giữa một bầy quái vật chứ chẳng phải con người.
Thật tình trong đám thuộc hạ của mình, thì tên hộ vệ thân tín kia cũng chẳng thể sánh được, vừa nãy tên đó vừa phô ra chút phép thuật nhỏ thì trong mắt hắn đã ngỡ đó là hàng củi mục rồi. Đúng là ếch ngồi đáy giếng, chỉ biết có mỗi cái thế giới nhỏ bé của mình.
Mắt nhíu lại, Tào Hồng lướt ánh nhìn qua mấy cái tên ở đằng sau đám đông. Tay phải bất giác giơ lên, như múa may một hồi.
Động tác của hắn ta vừa uyển chuyển vừa có chút kỳ quái, trông cứ như một pháp sư đang thi triển ma thuật.
Ngay lập tức có vô số mấy đốm lửa bập bùng tạo thành những con rồng bé xíu có khi là nhỏ hơn ngón cái cứ tự do mà quấn quanh tay. Mấy cái đốm lửa này mà nhìn sơ qua ai cũng sẽ nhận ra, những cái đường vảy bé xíu xiu mà nó mô phỏng lại thì đến thánh nhìn còn thấy kh·iếp vía chứ huống gì là người thường!
Nó cứ như một đám côn trùng lửa đang nháo nhào bay lượn, trông vừa đẹp mắt vừa đáng sợ.
Cái tên chiến sĩ kia thấy thế cũng bắt đầu hoảng. Hắn vội kích hoạt cái thẻ mà mình hay đeo, bao quanh là 7 luồng sáng màu xanh đậm như những con đom đóm đang trôi nổi bên cạnh.
Nhìn cứ như một chiếc đèn lồng di động, trông vừa lung linh vừa kỳ ảo.
Và dĩ nhiên cái đám ma lanh đang đánh hơi cái sự bất ổn kia thì ngay tức khắc đứng sang một bên rồi bàn tán rôm rả hơn hồi nào cả. Ai ai cũng xúm xít vào như xem hội, đúng là có trò vui không xem, phí của trời.
Còn Khang Huy thì y như có thần nhìn cái trận sắp tới mà cứ nhấp nhỏm cả lên. Cậu ta không thể nào rời mắt khỏi những chiêu thức ảo diệu kia, cứ như đang bị thôi miên vậy.
Trong đầu cậu vẫn còn là những hình ảnh trong bộ phim ảo ảnh mà cậu đã xem lúc nãy. Rồi tự so sánh con rồng với hai cái đốm lửa, làm cho cậu dường như trở lại với tuổi thơ hay suy nghĩ lung tung như trước kia.
Đúng là ngựa non háu đá, chỉ cần có cái gì đó mới lạ là lại quên hết mọi thứ xung quanh.
Và nhờ cái đó mà làm Khang Huy cảm thấy vô cùng hứng thú khi có dịp được chính mắt thấy chiến sĩ đánh nhau là như thế nào. Mà cái hình tượng ông già mà phóng ra hàng tá con vật chỉ với một cái phẩy tay, chỉ còn có trong trí nhớ chứ nay tự nhiên nó ập cả vào mắt, sao mà cậu không thấy hóng hớt được.
Khi vừa mới định hình ra thì một đòn đánh nhanh như gió đã ập tới. Và theo đó là ba đạo ánh sáng xé tan màn đêm kia y như mũi tên bắn thẳng tới những chú rồng đang bay trên tay Tào Hồng.
Đúng là nhanh như chớp giật, không ai có thể thấy rõ được đường đi của đòn đánh đó.
0