0
Bụp! Tiếng nổ xé tai xông thẳng vào màng nhĩ của tất cả mọi người. Ngay nơi cả hai v·a c·hạm, một sức công phá mãnh liệt khiến không khí như vặn mình. Rồi cái thân người Khang Huy như bị ai đẩy vào lưng.
Cậu ta cảm thấy như mình vừa mới bị một cơn gió lốc cuốn đi, cả người chao đảo không thể đứng vững.
Ngã cả nhào mà không thấy ai nói gì, hóa ra cái sức nén này chỉ vừa đủ để ai ai cũng tự lùi xa mà thôi. Nhìn cứ như một đàn vịt đang cố gắng tránh khỏi vùng nguy hiểm, ai cũng cố gắng bảo toàn tính mạng của mình.
Càng không có chuyện đám người nhát c·hết kia sẽ làm được gì hơn cả. Hết thảy, không có lấy một kẻ nào có cái ý định nhào lên. Đúng là tham sống s·ợ c·hết, chẳng ai dám mạo hiểm tính mạng của mình để làm anh hùng cả.
Lúc này hai người họ đã bất động, cái đám tranh giành kia lại nhốn nháo như cái chợ trời. Ai ai cũng xôn xao bàn tán về những gì vừa xảy ra, như thể đang xem một trận đấu quyền Anh kịch tính.
Còn Khang Huy thì không ngừng xem đi xem lại mấy động tác vừa rồi. Cậu ngơ ngác và cứ tập trung như thể bị ai yểm bùa. Mắt cậu ta dán chặt vào những chiêu thức vừa được thi triển, như thể muốn khắc ghi hết tất cả vào trong trí nhớ.
Cũng chẳng khác cái màn chăm chú xem bộ thẻ lúc nãy là bao. Đúng là máu mê của Khang Huy chẳng ai có thể so sánh được.
Vừa xong mấy chiêu thăm dò, cả Tào Hồng lẫn tên kia như không có ý muốn làm căng. Chạm trán nhau như vậy ai mà lại muốn tốn sức để đ·âm n·hau mà làm cái gì, phải chẳng? Đúng là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, chẳng ai muốn dại dột đánh nhau khi không có lợi gì cả.
Có c·hết đến nơi cũng chưa hết cái tính xàm của mình mà, thì dĩ nhiên cũng phải đánh lảng thôi, bọn khôn thì đâu dễ bị lừa! Ai cũng đang cố gắng tìm cách rút lui mà không bị mất mặt, đúng là cao thủ không bằng tranh thủ.
Vừa đang nghĩ lại chợt có ai đó cất tiếng như phá tan không gian: "Có lẽ hai vị ở đằng kia cũng nên có cái gì đó nói vài lời mới phải chứ nhỉ?"
Giọng nói trơ trẽn và thản nhiên mà lại như muốn kéo người khác xuống vũng bùn một cách đầy rẫy sự trơ tráo đó là ai?
Còn ai nữa, chính là Hoàng Huy! Vừa lúc hắn thấy cái cục diện nó cũng chưa đi tới đâu, hai bên thì cứ như đang mèo vờn chuột chẳng ai chịu xuống tay. Hắn ta cũng hiểu rõ, giờ phút này mình chỉ là một quân cờ bị động, tốt nhất là phải tìm cách lôi thêm người khác vào cuộc.
Với con mắt dáo dác đó cũng đủ để nhìn thấy sự kì lạ trong đám người nọ và tự tin, có thêm vài tên vào quấy cho cái đám Tống Đình Uy trở nên rắc rối. Hoàng Huy như một con cáo già đang bày mưu tính kế, tìm cách để thoát khỏi cái tình thế khó khăn này.
Khang Huy và Lê Tùng, lại thành mục tiêu của tất cả mọi ánh nhìn. Mà sao cũng chẳng hiểu sao chuyện nó lại dính đến mình rồi, chả ai dám lên tiếng than thở nữa rồi! Giờ thì cả hai đã chính thức trở thành cái gai trong mắt của Hoàng Huy và đám tay chân của hắn.
"Hai vị ở đằng kia hình như là lạ mặt, có khi là cao thủ từ đâu đến nhỉ?"
Vừa nói tên Hoàng Huy vừa cố nhoẻn miệng cười như hề muốn giữ chút thể diện của cái người vừa nãy còn suýt quỳ kia. Hắn ta cố tỏ ra thân thiện, nhưng ánh mắt thì lại đầy vẻ dò xét và âm mưu.
Khang Huy chả thèm quan tâm làm cái gì! Hắn chỉ nghĩ mỗi chuyện phải cho mình tiếp thu hết mọi chiêu số chứ chả bận tâm gì thêm cả, cái tính không có được là không thay đổi được hay sao chứ? Cậu ta vẫn cứ mãi mê quan sát những chi tiết nhỏ nhặt, như một nhà khoa học đang nghiên cứu một công trình vĩ đại.
Còn Lê Tùng thì chẳng cần ai giục cũng giữ cái thái độ việc không liên quan tới mình. Cậu ta cố gắng hòa mình vào đám đông, như một con tắc kè hoa đang cố gắng ngụy trang để tránh bị chú ý.
Hoàng Huy thấy vậy thì giận tím người, vì xem như hai con người đang công khai cho hắn vào sọt rác ngay giữa chỗ đông người thế này thì ai có thể nuốt trôi được! Đúng là muối bỏ bể, lòng tự trọng của hắn ta đang bị tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng ai rồi cũng sẽ có lúc hết kiên nhẫn, một khi lòng tự trọng đã bị chà đạp, tất cả lũ tiểu nhân thì đều đáng bị quăng vào đáy giếng. Mà chuyện nó xảy ra y như cơm bữa. Hoàng Huy giờ đã không còn là Hoàng Huy lúc nãy nữa, hắn ta đang bị cơn giận dữ chi phối, sẵn sàng làm mọi thứ để trả thù.
Ánh mắt ra lệnh, hắn ngầm ra hiệu cho hai tên tay sai mà đang ở cạnh cũng vội mà nhào lên. Chúng nó lao vào như những con thú dữ đang đói khát, sẵn sàng xé xác bất cứ ai dám cản đường chúng. Có lẽ, một trận chiến mới lại sắp sửa bắt đầu.
Chứng kiến hành động của Huy Hoàng, Tống Đình Uy vẫn giữ vẻ bình thản như mặt hồ mùa thu, chỉ nhàn nhạt cất tiếng, giọng điệu không khác gì đang bình luận thời tiết:
"Xem ra ngươi muốn đánh một trận rồi."
Huy Hoàng nghe vậy, mặt ngoài thì cười hề hề, nhưng trong lòng đã bắt đầu lẩm bẩm chửi rủa. Gã cố giữ nụ cười tươi rói như hoa hướng dương giữa mùa hè:
"Hắc, đại danh Tống huynh hiển nhiên như sấm bên tai, uy chấn cả trường, bất quá tiểu đệ cũng không muốn đến phòng kỷ luật uống trà đâu, lần này chỉ đành mạo muội đắc tội."
Tống Đình Uy không nói thêm lời nào, nhẹ nhàng lùi ra sau một bước, vẻ mặt vẫn như cũ, bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy gã đang chuẩn bị đi ngủ trưa. Chỉ có trong đôi mắt, một tia lạnh lẽo chợt lóe lên rồi biến mất, nhanh như chớp giật.
Lúc này, Tào Hồng cũng đang trong tình thế khó xử. Bên người Huy Hoàng có một tên trông chẳng khác gì con gấu, cơ bắp cuồn cuộn, khí thế hừng hực, rõ ràng không hề dưới cơ hắn chút nào.
Qua lần v·a c·hạm chớp nhoáng vừa rồi, Tào Hồng liền biết mình đã đụng phải cao thủ. Chiến sĩ có cái hay là cái giác quan thứ sáu nhạy bén, đặc biệt là những chiến sĩ rèn luyện đến độ cao như Tào Hồng, trực giác của họ còn sắc bén hơn cả dao cạo.
Mà những chiến sĩ của Chùa Khổ Tịch, lại càng đáng sợ hơn. Nghe đồn, họ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết rõ thực lực của đối phương.
Số lượng học viên tại Chùa Khổ Tịch luôn là ít nhất trong sáu học phủ lớn, bình thường rất ít khi gặp, nên lời đồn này cũng khó mà kiểm chứng. Nhưng tên chiến sĩ bên cạnh Huy Hoàng lại mang đến cho Tào Hồng một cảm giác nguy hiểm đến rợn người, giống như con mèo đang nhìn thấy con chuột vậy. Dù cả hai chỉ v·a c·hạm trong khoảnh khắc, nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ để hắn phán đoán.
Do đó, Tào Hồng biết rõ hiện tại hắn không thể hỗ trợ những người khác. Tống Đình Uy thì hắn không lo, ở cái trường này chắc chẳng ai dám động đến một sợi tóc của gã.
Hắn tin chắc, dù Huy Hoàng có lớn gan đến mấy cũng biết tính toán thiệt hơn, sẽ không dám động vào Tống Đình Uy. Tào Hồng chỉ lo cho hai tên học viên cùng Nguyễn Mỹ đang ở trong phòng học.
Mặc dù tên chiến sĩ đáng gờm kia bị hắn chặn lại, nhưng đám ăn chơi bên Huy Hoàng thì lại đông người, hơn nữa nhìn qua vẻ ngoài của hai tên học viên kia thì có vẻ yếu đuối, chắc chẳng có bao nhiêu sức lực.