0
Thẻ năng lượng cấp ba? Quả nhiên, tấm thẻ này không tầm thường tí nào. Nói chung thì thẻ càng cao cấp, càng cần năng lượng từ các thẻ cấp cao, và tốc độ tiêu thụ năng lượng cũng vì vậy mà nhanh hơn. Điều cơ bản này thì Khang Huy cũng hiểu rõ.
Chỉ là khổ nỗi hắn làm gì có thẻ năng lượng cấp ba nào chứ! Muốn tìm hiểu đến cùng thì lại phải đi mua. Mà thẻ năng lượng cấp ba thì chẳng rẻ chút nào!
Dung lượng của thẻ năng lượng cấp một là 100, cấp hai là 1000, và đến cấp ba đã lên đến 10000.
Thẻ năng lượng cấp một có giá lẻ là 110 đồng, chia ra thì mỗi điểm năng lượng có giá 1,1 đồng. Thẻ năng lượng cấp hai giá 1250 đồng, tính ra là 1,25 đồng mỗi điểm năng lượng. Còn thẻ năng lượng cấp ba lại lên tới 15000 đồng, mỗi điểm năng lượng có giá tận 1,5 đồng.
Đây cũng là lý do vì sao thẻ năng lượng cấp một lại được sử dụng nhiều nhất, bởi vì người nghèo thì vẫn luôn chiếm phần lớn dân số trên thế giới này.
Trong ba năm nay, Khang Huy đã cực kỳ tiết kiệm, ngày đêm làm lụng cật lực, gia tài lúc này cũng chỉ vỏn vẹn 80000 đồng. Nay chỉ vì cái thẻ quái quỷ này mà tiêu mất hơn 15000 đồng. Qủa là một quyết định khó khăn. Do đã quá quen với cảnh lang thang từ nhỏ, hắn coi tiền bạc còn quan trọng hơn những người khác rất nhiều. Hắn hiểu rằng đây chính là nền tảng cho cuộc sống của mình.
Sau một hồi đắn đo, lý trí cũng chiến thắng cảm xúc. Khang Huy quyết định phải chờ thêm một thời gian nữa. Sau đó, hắn cất hết hai tấm màng mỏng kia lại.
Cuộc sống của hắn lại quay về như thường ngày, nhưng Khang Huy đã có thêm một thói quen, đó là cứ mỗi ngày hắn đều không nhịn được mà ngắm nghía cái thẻ thần bí này. Và mỗi lần quan sát những đường nét hoa văn đó, tâm trí của hắn lại đắm chìm vào nó lúc nào chẳng hay.
Nhưng cuộc sống thì vẫn cứ tiếp diễn, không thể trì hoãn. Tuy nhiên, cũng trong khoảng thời gian này, Khang Huy không phải là không có thu hoạch, hắn đã thành công đưa kết cấu áp súc hồi hình có trong một thẻ năng lượng cấp một vào thẻ mà hắn hay làm, giúp giảm chi phí sản xuất thêm hai đồng nữa. Nói cách khác thì bây giờ, mỗi ngày thu nhập của hắn lại tăng thêm 50 đồng so với trước.
Có thể nói rằng, những thẻ năng lượng mà hắn làm bây giờ khác biệt khá nhiều so với kiểu thẻ tiêu chuẩn. Nếu như không để ý kỹ thì chắc chắn không nhận ra. Nhưng ai thèm đi săm soi một tấm thẻ năng lượng khi họ vừa mới mua chứ.
Hắn lấy tờ giấy nghe giảng mà chú Ba tặng hôm trước ra xem lại. Đúng là hôm nay.
Trung tâm đào tạo mở cửa ở một tòa nhà cao tầng ngay gần Đại Học Đông Phương. Lúc đầu, Khang Huy cứ nghĩ sẽ chẳng có ai tới, nhưng vừa bước chân vào, thì khung cảnh trước mắt, vô cùng nhốn nháo và đông đúc. Trong phòng toàn là những nam thanh nữ tú, người trẻ tụ tập thì thế nào cũng sẽ kết thành hội. Cứ thế mà tụm năm tụm ba, cười đùa ầm ĩ.
Khang Huy tìm đại một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Kinh nghiệm lang thang nhiều năm khiến hắn rất giỏi nhìn người. Vừa đảo mắt quan sát xung quanh, trong lòng hắn cũng hiểu được một vài phần, nhà đám người này cũng không được khá giả là bao. Nghĩ cũng phải, nếu có tiền, thì ai lại thèm cho con mình đi vào những trung tâm cấp thấp này làm gì? Muốn học hành thì phải cho vào Đại Học Đông Phương mới đúng.
Nhìn Đại Học Đông Phương cách cửa sổ không xa, ở vị trí này có thể thấy rõ được một phần khuôn viên trường. Đồng phục ngay ngắn, nụ cười đầy tự tin, thái độ chào hỏi lễ phép, phong cách của học viên trường này quả khiến người khác phải nể.
Không hiểu vì sao mà Khang Huy lại cảm thấy có chút khó chịu, trong lòng hắn bỗng trào lên một sự chua chát. Sau đó thì hắn liền hồi phục lại. Thầm lắc đầu cười một tiếng.
Mình làm sao vậy? Ba năm về trước, có khi nằm mơ cũng chẳng thấy được cảnh này, giờ cuộc sống mình thế này chẳng phải là quá tốt hay sao? Hắn tự nhắc bản thân, rằng hắn đã quá may mắn!
Nghĩ thông suốt mọi việc, Khang Huy lại nhìn sang Đại Học Đông Phương. Đôi mắt vẫn có vẻ ngưỡng mộ, nhưng lại rất bình thản.
Đúng lúc đó, giảng viên phụ trách bước vào phòng học, cả phòng ngay lập tức trở nên im lặng.
Giảng viên là một thanh niên hơn 20 tuổi tên Cố Minh. Tướng mạo cũng thường thôi, nhưng được cái miệng rất lưu loát. Vừa vào là đã tuôn một tràng nào là hắn có quan hệ như thế nào với Giáo sư Cố Tử Long ở Đại Học Đông Phương, trung tâm này hợp tác với trường này thế nào, nào là sau khi tốt nghiệp, mọi người sẽ tìm được việc làm ngon... Rồi hết khoe khoang đến lại tâng bốc, khiến lũ trẻ ở bên dưới cứ mắt chữ A mồm chữ O.
Nghe vậy, Khang Huy liền cau mày lại. Kinh nghiệm lang thang dạy cho hắn một điều rằng đời không phải như trong tranh, mà trước mắt hắn, vị giảng viên này giống như một tên l·ừa đ·ảo hơn là một nghệ nhân chế tạo thẻ bài.
Buổi sáng chỉ toàn là khoe khoang sáo rỗng.
Nửa buổi còn lại khiến Khang Huy vô cùng thất vọng. Gã Cố Minh này hoàn toàn dựa vào sách vở mà nói. Ba năm nay, hắn tự học nên đã nghiền ngẫm qua không dưới 100 quyển sách cơ bản, đã thuộc đến mức không lẫn đi đâu được rồi. Thậm chí hắn còn biết Cố Minh đang đọc quyển "Khái quát thẻ bài lý luận cơ sở" quyển 4 do Vương Kiên biên soạn. Đây là cuốn sách thường được dùng trong các trường đại học.
Quyển sách này hắn đã đọc qua không dưới mười lần, nhưng căn bản của hắn quá kém nên rất nhiều chỗ vẫn không thể hiểu.
Dù sao, Khang Huy vẫn dồn tinh thần vào mà nghe giảng.
Thực chất, trình độ của Cố Minh rất tệ, hắn cũng chẳng phải là môn sinh ruột của giáo sư Cố Tử Long gì cả. Tuy nhiên, hắn có chút quan hệ với Cố Tử Long, hắn là cháu trai của giáo sư. Nhờ vào mối quan hệ này, hắn đã dùng danh tiếng của chú mình mà mở được trung tâm đào tạo. Cố Tử Long biết rõ chuyện mà đứa cháu mình làm. Nhưng mấy việc như này cũng chẳng có gì là lạ, lại chẳng gây ảnh hưởng gì đến ông, nên ông thỉnh thoảng cũng giúp đỡ qua lại.
Dù trình độ của Cố Minh chẳng đến đâu nhưng hắn được cái mồm mép rất linh hoạt. Cộng thêm cách hù dọa người khác rất tài. Chắc chắn hắn không thể nào cứ đọc vẹt như thế này mãi được, dù sao trong sách nhiều như vậy, cũng phải thêm thắt chút nội dung chứ nhỉ? Hắn biết rõ học viên đến đây là dạng gì. Nên hắn đã nghĩ ra một cách.
Với mấy kiến thức đơn giản thì hắn sẽ giảng cực kỳ kỹ càng. Thậm chí chỉ với một định nghĩa tầm thường, hắn cũng giảng hết cả nửa ngày, giảng đi giảng lại nhiều lần. Còn những chỗ nào mà khó, hắn lại lướt qua rất nhanh.
Người ngoài nghe, cứ nghĩ rằng giảng viên này thật sự rất tận tâm và hiểu biết sâu rộng. Nhưng người nào mà từng học rồi thì chỉ thấy buồn cười, hoàn toàn là trò lừa bịp.
Ấy vậy mà Khang Huy lại vô cùng chú ý lắng nghe. Vì nền tảng của hắn quá tệ, khi gặp những chỗ không hiểu, đến cả việc đi đâu mà tìm, tìm sách gì để đọc hắn cũng không biết nữa là. Thật khổ nỗi chẳng có ai hướng dẫn. Suốt ba năm trời, việc học của hắn chẳng khá khẩm được bao. Với những người làm nghề chế tạo thẻ thì những kiến thức căn bản này ai cũng biết, họ cứ nghĩ không cần thiết phải giảng quá kỹ. Vậy mà Cố Minh lại cực kỳ tận tâm giảng giải, rất hợp với mong muốn của hắn. Rất nhiều những kiến thức khó hiểu mà trước kia hắny vẫn mơ hồ giờ lại trở nên rõ ràng.
Và kể từ đó, Khang Huy không bỏ một buổi học nào của Cố Minh. Lý thuyết đi đôi với thực hành. Hắn cứ vậy mà ngày một tiến bộ. Ba năm nay hắn vẫn tự mò mẫm, tìm cách cải tiến thẻ năng lượng cấp một. Điều này giúp hắn tích lũy được không ít kinh nghiệm thực tế. Kết hợp cả hai lại với nhau, hắn ngày một giỏi hơn.
Từ những mờ mịt ban đầu về thẻ năng lượng cấp một, đến giờ thì cấu trúc của thẻ, hắn nắm trong lòng bàn tay.
"Được rồi, chương trình học trong thời gian này cũng sắp kết thúc. À, báo cho mọi người một tin vui, vì trung tâm của chúng ta hợp tác với Đại Học Đông Phương, nên hằng năm trường sẽ có tổ chức kỳ thi bổ túc, các học viên ở đây cũng có thể tham gia. Mọi người về nhà chế tạo một thẻ bài rồi nộp lại vào buổi học hôm sau cho tôi. Nếu như ai đó có thẻ bài tốt thì có thể được nhận vào Đại Học Đông Phương." Cố Minh nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tuy kiến thức chẳng có bao nhiêu, nhưng nhờ vào tài ăn nói trôi chảy, cùng cái tính cách hài hước. Mối quan hệ của hắn với những học viên khác cũng không tệ.
Hôm sau mọi người mang thẻ do chính mình chế tạo tới để nộp. Khang Huy mang đến thẻ năng lượng cấp một.
Cái gọi là kỳ thi bổ túc của Đại Học Đông Phương cũng chỉ là do nhà trường tổ chức cùng với những trung tâm có liên kết với họ. Chủ yếu là tạo cơ hội cho những học viên có thiên phú đặc biệt ở các trung tâm có thể được học tập bài bản. Dù đã qua 30 năm tổ chức, kỳ thi này đã trở nên quá hình thức rồi. Và dù cho là ở nơi tổ chức hay là nhà trường cũng đều không mấy quan tâm tới nó. Đáng buồn hơn nữa, suốt 30 năm qua cũng chỉ chọn được có hai người.
Cố Minh còn không quan tâm tới nó, hắn hiểu rất rõ học viên của mình như thế nào, chẳng ai chế tạo được một tấm thẻ nào mà có hồn cả. Thế nên hắn cũng chẳng đăng ký tên thẻ, cứ thế mà cho hết vào túi. "Thôi xong, số khổ quá đi, một mình mình phải phụ trách hết ba lớp trời!"
Sau khi kết thúc khóa học, Cố Minh nhanh chóng chạy vào phòng làm việc của chú mình trong Đại Học Đông Phương. Tiện tay quẳng hết ba cái túi lên bàn rồi chuồn đi chơi.
Quay lại phòng làm việc, Cố Tử Long không khỏi cau mày khi thấy ba cái túi trên bàn. Ông đã hơn 50 tuổi rồi, gương mặt vuông chữ điền giờ đã có vô số nếp nhăn. Mặc dù hiểu rằng việc này chỉ mang tính hình thức. Tuy nhiên, đã đồng ý thì phải làm theo chứ. Chỉ là, đường đường một vị giáo sư mà lại đi làm cái chuyện này, thấy không ổn chút nào!
Cố Tử Long nhấn nút kích hoạt băng thẻ trên tay. Băng thẻ của ông tinh xảo hơn của Khang Huy nhiều lắm, to cỡ lòng bàn tay. Bề mặt màu bạc sáng loáng với vô vàn những hoa văn phức tạp, ba cái quai đeo đều được làm từ da cá sấu răng cưa ở Vực Hắc Ám. Trên băng thẻ có tận bốn khe cắm thẻ bài. Nhìn qua cũng biết là đồ xa xỉ.
Một màn hình trong suốt bật lên. Trên đó có một danh sách thật dài. Đó là thẻ liên lạc trên băng thẻ của ông vừa mới được kích hoạt. Thẻ liên lạc là thứ xuất hiện từ cách đây 30 năm, và bây giờ thì đã quá phổ biến rồi. Tùy vào cự ly mà sẽ có những cấp bậc khác nhau. Cấp bậc cao nhất có thể giúp bạn liên lạc khắp Liên Bang, nhưng giá cả thì không phải ai cũng chịu nổi. Người dân bây giờ thì chỉ dùng thẻ cấp một, chủ yếu chỉ dùng để liên lạc nội thành thôi. Cố Tử Long thì xịn hơn một chút, dùng thẻ cấp 3, nên có thể liên lạc trong toàn khu vực.
Ngón tay đeo chiếc nhẫn ngọc cẩm thạch màu xanh chạm nhẹ vào một cái tên trên màn hình.
Chừng 5 giây sau, hình ảnh của một thanh niên anh tuấn xuất hiện. Với mái tóc dài óng mượt, và khuôn mặt mang chút vẻ trung tính, ánh mắt có vài phần lạnh lẽo.
“Chào thầy, có việc gì thầy cần tìm con sao?" Tống Đình Uy lễ phép hỏi, giọng nói cũng lạnh như băng.
Cố Tử Long đã quá quen thuộc với cậu học sinh này, nên ông liền nói thẳng: “Con qua phòng làm việc của ta một chuyến.”