0
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Khang Huy, chẳng lẽ vị đại sư này đã tìm ra một loại vật liệu mới? Vì kế sinh nhai, hắn vẫn luôn cố gắng để làm sao giảm giá thành của thẻ năng lượng cấp một. Và thẻ năng lượng trên tay đã tạo ra sự hứng thú rất lớn trong hắn.
Cầm thẻ năng lượng cắm vào thiết bị.
Căn phòng lại một lần nữa rơi vào bóng tối.
Ngập ngừng một chút, Khang Huy cắn răng, cắm tấm thẻ năng lượng cấp một kỳ quái vào thiết bị năng lượng.
"Ơ, không sáng?" Căn phòng vẫn chìm trong bóng tối, chẳng có một tia sáng nào. Khang Huy ngẩn người. Sao nó lại không sáng?
Không thể nào! Đây là ý nghĩ đầu tiên của Khang Huy. Trên tấm thẻ này không hề có một dấu vết gì của việc đã dùng qua cả, những tấm thẻ mà đã bị xài hết, hắn liếc mắt một cái liền có thể nhận ra. Hắn dám cá, dù tấm thẻ có cổ đến đâu đi chăng nữa, thì nó cũng là loại chưa từng dùng qua.
Chưa kể đến là cấu trúc của tấm thẻ lại quá mức hoàn hảo, chẳng hề có một chút lỗi nào. Thậm chí còn hoàn hảo hơn thẻ do Khang Huy làm ra nhiều. Với chất lượng thẻ tốt như thế thì không thể nào bị hỏng được.
Nhưng sự thật rõ rành rành là tấm thẻ này không cung cấp một chút năng lượng nào cả.
Cắm thẻ năng lượng mình vừa làm vào thiết bị lần nữa, căn phòng lại sáng trưng. Vậy là không phải do thiết bị, suy nghĩ đó lập tức bị gạt đi.
Vậy thì, vấn đề ở chỗ nào?
Dưới ánh đèn, Khang Huy chăm chú xem xét tấm thẻ.
Tay hắn chạm vào thẻ, đột nhiên, một phán đoán vụt lên trong đầu hắn. Hay là tấm thẻ này là đồ bỏ đi?
Một vị đại sư mà lại làm ra một tấm thẻ năng lượng cấp một vô dụng ư? Chuyện này có hơi kỳ lạ nha. Khang Huy ngẫm nghĩ.
Cẩn thận loại trừ từng khả năng một. Kết cấu, kiểu vẽ hoàn toàn chính xác, lại chưa hề dùng qua. Chẳng hề có dấu hiệu thất thoát năng lượng mà lại chẳng cung cấp được chút nào, chẳng lẽ là do chất liệu?
Ý nghĩ vụt lên trong đầu Khang Huy, khi nhớ tới cảm giác có hơi dày tay khi cầm tấm thẻ. Hắn lại càng chắc chắn khả năng liên quan đến chất liệu.
Đặt tấm thẻ dưới ánh đèn, nhìn kỹ thì mới thấy, có vẻ quả thực kỳ lạ. Ở bên cạnh tấm thẻ, phần dày không tới 1 mm có hai đường rất nhỏ ngăn cách những màu sắc khác nhau. Tấm thẻ này được tạo thành từ ba loại chất liệu khác nhau, vì ba màu này khá giống nhau, nếu như không để ý kỹ, thì rất khó nhận ra.
Đồ thí nghiệm bị lỗi à? Khang Huy nghĩ thầm, đây có lẽ là khả năng cao nhất rồi. Năm xưa, một vị đại sư muốn cải tiến thẻ năng lượng cấp một nhưng thất bại, tấm thẻ thí nghiệm vì một lý do nào đó, vẫn còn tồn tại tới ngày nay và vô tình lọt vào tay hắn.
Có vẻ như, phán đoán này khá có lý.
Trong lòng Khang Huy chợt hụt hẫng. Nếu thật sự là như thế thì coi như tấm thẻ này chẳng có chút giá trị gì.
Ngón tay hắn lại vô tình lướt qua cạnh thẻ, đột nhiên hắn cảm thấy một điều khác lạ.
Khang Huy liền vội vã đưa tấm thẻ lên trước mắt một lần nữa. Có lẽ vì đã quá cũ mà cạnh tấm thẻ đã bong ra thành từng mảnh. Hắn dù chẳng còn hứng thú với tấm thẻ này, cũng không kìm lòng tò mò. Nếu như phán đoán của hắn là chính xác thì có lẽ ngày xưa, vị đại sư này chắc hẳn nghĩ rằng ba loại chất liệu kết hợp lại có thể cải tiến được thẻ năng lượng cấp một. Hắn quá hiểu rõ năng lực của bản thân mình, hắn còn chẳng bằng cả mấy học sinh sơ cấp, trước giờ cũng chưa từng được học hành chế tạo thẻ một cách bài bản.
Nhưng hắn cũng có cái tự tin của mình, và cái đó nằm ở thẻ năng lượng cấp một! Từ lúc ban đầu, hắn luôn không ngừng tìm hiểu và mày mò về loại thẻ này. Hắn còn hiểu rõ nó đến mức không thể rõ hơn. Sau cái lần cải tiến thẻ năng lượng lần trước đến bây giờ cũng chưa có gì đột phá. Mà hôm nay cái tấm thẻ trên tay hắn, nó lại mang đến một sự gợi mở. Nếu như về kết cấu đã không thể đột phá, vậy thì sao mình không thử về mặt chất liệu?
Có được ý nghĩ này, Khang Huy bắt đầu có hứng thú với chất liệu làm thẻ thí nghiệm. Dù nó là phế phẩm, nhưng chắc chắn là do đại sư làm ra, kiến thức về nó có lẽ là không thể sánh được. Với tâm thế học hỏi đó, hắn bắt đầu tìm hiểu kỹ về ba lớp vật liệu chồng lên nhau này.
Cẩn thận bóc từng lớp mỏng bên ngoài vốn đã bong tróc, trong lòng Khang Huy không khỏi cảm thán, dù là chất liệu có bền đến đâu thì với thời gian vẫn phải nhường bước.
Đến lúc hắn bóc sạch lớp ngoài, bỗng dưng hắn sững người, nhìn chằm chằm vào thẻ. Mắt hắn trợn tròn như muốn rớt cả ra, kinh hãi không nói lên lời!
Bề mặt thẻ đen như màn đêm, hàng trăm hàng ngàn đường nét màu bạc, mảnh như tơ, giăng kín cả bề mặt thẻ như mạng nhện. Thoạt nhìn thì rất rối, nhưng nếu như nhìn kỹ một phần nhỏ bất kỳ thì đều sẽ thấy, những đường cong đều được sắp xếp rất uyển chuyển, bố cục vô cùng nghiêm chỉnh. Phức tạp đến mức khó có ai có thể tưởng tượng ra.
Mấy đường nét màu bạc đó, mỏng như tơ, mắt thường phải rất cố gắng mới nhìn thấy được. Nhìn kỹ hơn có khi sẽ thấy nó giống mạch máu trong cơ thể, khiến người khác cảm giác một loại ngân dịch đang chảy một cách chậm rãi.
Đây là cái gì? Thẻ à?
Khang Huy lẩm bẩm vô thức. Đầu óc hắn rơi vào trạng thái bán ngưng trệ.
Phải mất đến mười phút sau, hắn mới thoát khỏi tình trạng đó.
Dùng sức dụi dụi hai mắt để chắc chắn bản thân không nhìn lầm.
Phán đoán của bản thân đã đi chệch hướng mất rồi. "Đồ thí nghiệm thất bại ư?". Thực tế thì rõ ràng đây là một thẻ bài được ngụy trang. Với chút kiến thức ít ỏi, làm sao mà mình nhận ra loại thẻ này được? Trên thực tế thì độ phức tạp của thẻ đã vượt xa khỏi nhận thức của Khang Huy. Nét vẽ thì quá mức tinh tế, công nghệ chế tạo quá cao siêu. Ngay cả những điều mà hắn đã nhìn thấy cũng chẳng thể bì nổi.
Tại trạm thu mua, tuy Khang Huy chưa gặp hết những loại thẻ cao cấp đã bị vứt đi, nhưng thẻ nào lại phức tạp và tinh tế như tấm thẻ này?
Rốt cuộc thì nó là thẻ gì? Lòng hiếu kỳ của Khang Huy đang dâng lên đến đỉnh điểm.
Hơn 500 năm trước, người phát minh ra lý thuyết thẻ bài, Lê Trọng Hưng, lần đầu tiên đưa ra các lý thuyết về thẻ bài. Và thành công chế tạo thẻ bài đầu tiên. Từ đó về sau, sau 500 năm phát triển, vô số những hình thái thẻ bài mới đã ra đời. Trước kia, những tấm thẻ sơ khai chỉ được dùng trong các nghi lễ tôn giáo. Nó đại diện cho một sức mạnh siêu nhiên. Thậm chí đến tận bây giờ, những giáo phái này vẫn còn tồn tại những nghệ nhân và chiến sĩ sử dụng thẻ có kỹ nghệ cao siêu, nguồn gốc thậm chí vượt qua cả thời đại của Lê Trọng Hưng. Phương diện này, những truyền thống đó luôn bí ẩn và chẳng ai biết.
Nhưng rồi Lê Trọng Hưng như một ngôi sao vụt sáng, xé tan bức màn bí ẩn bao trùm lên hệ thống thẻ bài này. Ông nghiên cứu cấu trúc của thẻ, đồng thời còn phát minh ra vô số các loại thẻ khác. Như tấm thẻ năng lượng mà bây giờ mọi người vẫn hay dùng. Chính ông là người đã đưa ra tiêu chuẩn kết cấu của nó đầu tiên. Và cứ như thế, tấm màn bí ẩn dần bị gỡ bỏ. Thẻ bài trở thành một môn khoa học hoàn toàn mới.
Khoảng 300 năm trước, lại thêm một bậc thầy về chế tạo thẻ bài xuất hiện: Huỳnh Vinh. Người đã đưa sự phát triển của thẻ bài lên một thời đại hoàng kim. Năm mà Huỳnh Vinh được sinh ra, cũng là năm mà người ta đánh dấu cột mốc 200 năm kể từ khi Lê Trọng Hưng đưa ra lý thuyết về thẻ bài. Hai người nghệ nhân chế tạo thẻ bài vĩ đại nhất trong lịch sử 500 năm đã vô tình kết nối với nhau như vậy.
Thời đại của Huỳnh Vinh là một thời đại mà nhân tài xuất hiện như nấm sau mưa. Trong 100 năm này, có vô số các loại thẻ bài được ra đời bởi những nghệ nhân thiên tài. Cùng với Lê Trọng Hưng, Huỳnh Vinh cũng được công nhận là bậc thầy về thẻ bài khi ông cùng những người khác phát minh ra hơn 97 loại thẻ bài. Thời điểm này, cũng xuất hiện rất nhiều nghệ nhân chế tạo thẻ bài nổi tiếng, như Lạc Tề, Thiết Mạc Tây Hách…
Trải qua quá trình phát triển dài lâu như vậy, khoa học về thẻ bài giờ đã khác xưa quá nhiều. Môn khoa học này trở nên phức tạp hơn rất nhiều, với nhiều ngành nghề đa dạng, nhiều nghiên cứu chuyên sâu.
Mà những lý thuyết về thẻ bài sau khi du nhập vào Vực Hắc Ám và Phủ Bách Việt lại càng được mở rộng hơn. Những người ưu tú của hai khu vực này tiếp thu và phát triển chúng một cách mạnh mẽ, vận dụng những điểm đặc trưng để sáng tạo ra những loại thẻ bài mới, rất riêng của mình. Hệ thống lý luận thẻ bài lại được mở rộng thêm một bước. Các loại thẻ bài mới cũng vì thế mà được sản xuất không ngừng. Đó quả là một thời kỳ huy hoàng rực rỡ khiến biết bao nhiêu người hướng đến.
Khi hệ thống thẻ bài phát triển không ngừng, nhiều loại thẻ kỳ quái bắt đầu xuất hiện, việc phân loại thẻ bài trở nên ngày càng khó khăn. Cho tới giờ vẫn chẳng có biện pháp nào đủ khả năng phân loại hết được.
Tuy nhiên, để biết được thẻ bài có tác dụng gì thì cũng có một cách rất đơn giản và nhanh gọn đó là... dùng nó!
Muốn sử dụng thẻ bài, phải dùng đến băng thẻ. Rosenberg thì khai sáng lý thuyết, còn Huỳnh Vinh thì lại hoàn thiện nó. Giờ băng thẻ đã ngày càng được cải tiến, và được thêm vô vàn công dụng hỗ trợ khác. Tuy băng thẻ của Khang Huy có thể dùng để soi sáng thì công dụng chính của nó thì chẳng hề thay đổi.
Nhìn từ bên ngoài, băng thẻ là một thiết bị hình chữ nhật, có thể đeo ở tay. Trên đỉnh có khe cắm thẻ bài, chủ yếu là dùng để cắm các loại thẻ năng lượng mà người sử dụng cần dùng. Nôm na là vậy, băng thẻ là một thiết bị để liên kết thẻ năng lượng với các loại thẻ khác, giúp năng lượng của thẻ được kích hoạt, để từ đó đạt được mục đích sử dụng.
Băng thẻ của Khang Huy thì rõ là không phải hàng xịn, có hơn 200 đồng Liên Minh làm sao mà đòi đồ ngon cho được? Dù sao băng thẻ là vật dụng phổ biến mà ai ai cũng có. Chẳng qua, hắn cũng ít khi nào dùng tới thôi.
Chẳng thèm nghĩ ngợi, cắm tấm thẻ bí ẩn kia vào khe, sau đó cắm luôn thẻ năng lượng vừa mua vào khe bên cạnh. Hít một hơi thật sâu rồi Khang Huy nhấn nút kích hoạt bên ngoài.
Tít!
.
Đột nhiên một màn hình trong suốt xuất hiện ngay trước mặt Khang Huy. Trên đó hiện ra một dòng chữ.
"Thẻ năng lượng không hợp chuẩn. Xin hãy sử dụng thẻ năng lượng cấp 3 trở lên."