"Thẻ ảo ảnh môi trường nước? Cái quái gì vậy?" Dựa vào những yêu cầu vừa hiện ra, thì có vẻ nó có thể mô phỏng môi trường dưới nước.
Không ngờ lại có loại thẻ ảo ảnh vi diệu như thế này sao? Có lẽ là mình kém hiểu biết quá thôi, Khang Huy tự an ủi mình.
Xem xét kỹ các tham số chi tiết hiện trên thẻ, Khang Huy lập tức hiểu ra ý đồ của tấm thẻ bài thần bí này. Nó muốn hắn chế tạo cả mười hai tấm thẻ này!
Nhất định là như vậy! Để chắc chắn, Khang Huy chạm vào từng tấm thẻ vài lần.
Các thẻ bài đều kỳ quái và dị thường. Không chỉ Khang Huy chưa từng nghe qua, mà ngay cả trong mơ hắn cũng chưa từng nghĩ đến.
Yêu cầu của chúng lại càng không thể tưởng tượng nổi. Ví dụ như thẻ ảo ảnh cá kiếm, chẳng những đòi hỏi tốc độ của cá kiếm phải đạt đến một mức độ kinh hoàng, mà còn yêu cầu quỹ đạo di chuyển của nó phải tuân theo những quy luật phức tạp đến nhức óc.
Chỉ nhìn mấy cái công thức loằng ngoằng thôi, da đầu hắn đã tê rần. Sau khi chạm vào cả mười hai tấm thẻ, Khang Huy không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Mặc dù hắn chưa hiểu rõ mục đích sử dụng của những tấm thẻ này, nhưng có thể khẳng định, chúng không hề dễ xơi, độ khó chế tạo cao ngất ngưởng.
Dù phần lớn chúng chỉ là thẻ ảo ảnh cấp một, cấp hai, nhưng đến giờ phút này, Khang Huy hoàn toàn không có chút manh mối nào về cách chế tạo chúng.
Trong mười hai tấm thẻ, có mười một tấm là thẻ ảo ảnh, còn lại là một tấm triết thẻ. Một tấm triết thẻ thật sự.
"Chẳng lẽ phải chế tạo hết mười hai tấm thẻ này sao?" Khang Huy có chút đau khổ thốt lên, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mười hai tấm thẻ xám xịt.
Tiền bạc! Đó là suy nghĩ thứ hai lóe lên trong đầu Khang Huy. Mười hai tấm thẻ này sẽ "ngốn" của hắn bao nhiêu tiền đây?
Vị đắng trong miệng Khang Huy càng tăng thêm vài phần. Hắn e rằng, có dốc hết toàn bộ số tiền mình có, cũng chưa chắc đủ.
Khổ cực lắm mới có được mấy ngày sống sung túc, giờ lại phải đổ một đống tiền vào đây, bảo không xót của thì chỉ là nói dối.
Nhưng trong lòng hắn cũng mơ hồ nhen nhóm một tia hy vọng. Nếu... nếu mình thực sự có thể chế tạo ra mười hai tấm thẻ này...
Những thẻ ảo ảnh này có yêu cầu dị thường và kỳ quái, nhưng điều quan trọng nhất là, trong mười hai tấm thẻ lại có một chiếc triết thẻ thật sự!
Trong vài ngày qua, cảm nhận lớn nhất của Khang Huy chính là sự cường đại của triết thẻ. Hắn mới chỉ áp dụng kỹ thuật triết thẻ vào cấu trúc của thẻ ảo ảnh thôi, mà đã có thể phát huy hiệu quả to lớn như vậy. Vậy thì chiếc triết thẻ thật sự này sẽ thế nào? Hắn không dám tưởng tượng.
Chính vì sự chờ mong này, hoặc cũng có thể là do tò mò, cuối cùng Khang Huy cũng đưa ra quyết định.
"Liều một phen!" Khang Huy nghiến răng một cái, quyết tâm.
Nghĩ thì dễ, làm thì khó. Hiện thực tàn khốc, đường đời quanh co.
Chưa nói đến tấm triết thẻ kia. Chỉ riêng việc chế tạo mười một tấm thẻ ảo ảnh cấp một hắn chưa từng nghe qua, đã là một thử thách cực lớn đối với hắn.
Tuy vậy, Khang Huy không hề cảm thấy khó khăn. Ngược lại, hắn cảm thấy vô cùng hào hứng. Tất cả tâm trí của hắn đều chìm đắm vào việc chế tạo những tấm thẻ bài này.
Đợi đến lúc Lê Tùng trở về, hắn muốn chuyên tâm nghiên cứu thế này cũng không còn dễ dàng nữa.
Trở lại trường học, Tống Đình Uy mặt mày cau có vượt qua đám học sinh đang ồn ào nhường đường. Đúng lúc này, hắn nghe thấy một nhóm nhỏ đang bàn tán xôn xao ở phía trước.
"Có nghe tin gì chưa? Mấy người trong tiểu tổ phá giải hôm qua làm hỏng vài cái dụng cụ của trường."
"Tiểu tổ phá giải? Ý cậu là cái tổ phá giải của bọn... Ta Yêu Ngươi Một Vạn Năm à?"
"Chứ còn ai vào đây nữa? Cứ tưởng mình giỏi giang lắm. Hắc, dám đi phá giải thẻ bài của người ta, đúng là trò cười." Người nói câu này đích thị là loại điển hình của kẻ thích nhìn người khác gặp họa.
"Mấy cái dụng cụ? Chẳng lẽ bọn họ dùng không quen sao? Sao lại làm hỏng dụng cụ được?" Tên còn lại tò mò hỏi.
Người nói đầu tiên đưa tay ra làm thành một tư thế, vẻ mặt bí hiểm.
"Bảy cái?" Những người xung quanh kinh ngạc: "Không thể nào! Bảy cái dụng cụ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, bạn hiền làm ơn nói rõ một chút đi."
Người đưa tin thấy mình đã thu hút được sự chú ý của mọi người, có chút đắc ý nói: "Tình hình cụ thể thì tớ cũng không rõ lắm. Nhưng mà chuyện bảy cái dụng cụ bị hỏng là chắc chắn. Một thằng bạn thân của tớ cũng ở trong tiểu tổ phá giải, hôm qua nó đến gặp tớ với vẻ mặt như đưa đám, kể lể khổ sở lắm."
"Bảy cái! Ối giời ơi, bọn họ phải đền một số tiền lớn rồi, tiểu tổ phá giải sắp phá sản rồi!"
"Đâu chỉ là một số tiền lớn không thôi. Trong đó còn có mấy cái dụng cụ cao cấp nữa chứ. Có người tính sơ sơ mỗi người trong ba mươi người đó phải gánh hai triệu đồng Liên Minh. Huynh đệ của tớ tối hôm qua ôm tớ mà khóc cả đêm, nghe ai oán bi thương đến não lòng!" Người nói lắc đầu, vẻ mặt như đang khóc thuê: "Hai năm tiền tiêu vặt của nó cứ thế mà trôi theo dòng nước."
Mọi người đều than thở.
Khóe miệng Tống Đình Uy ở phía sau thoáng hiện lên một nụ cười trào phúng. Không biết có phải do tâm lý đã tìm được sự cân bằng hay không, mà sắc mặt hắn bỗng dưng tốt hơn vài phần.
Hôm qua hắn làm hỏng cái dụng cụ phân tích kia mất toi hai mươi triệu đồng Liên Minh. Hắn không đau xót vì số tiền này. Mà hắn đau xót vì cảm giác thất bại.
Hắn cảm thấy như bị một cái tát trời giáng vào mặt. Với bản tính kiêu ngạo, hắn vô cùng căm ghét cái cảm giác đó. "Thẻ bài c·hết tiệt!" Trong lòng hắn nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa.
"Tớ về rồi đây." Lê Tùng ôm một đống đồ lỉnh kỉnh hướng vào trong phòng hô lớn. Mấy thứ này hắn đặc biệt mua cho Khang Huy. Phần lớn bên trong là đồ ăn thức uống.
"Không biết mấy ngày nay cậu đã biến cái nhà thành cái ổ gì nữa rồi." Lê Tùng vừa lẩm bẩm, vừa đẩy cửa phòng Khang Huy.
Rầm! Một âm thanh đổ vỡ long trời lở đất vang lên.
Khắp phòng, đồ đạc chất đầy như núi, mà dưới chân hắn thì một đống hỗn loạn đang nằm chỏng chơ. Hắn đoán chừng mình vừa làm đổ cái đống này.
Một đôi mắt đầy phẫn nộ từ phía sau đống hỗn độn đó trừng lên. Đôi mắt ấy như phun ra lửa khiến Lê Tùng rùng mình kh·iếp vía.
"Tớ, tớ... tớ đi nhầm cửa." Chưa nói hết câu, hắn đã vứt phịch cái túi to trên tay xuống, quay đầu chạy trối c·hết.
Mãi đến tối mịt, hắn mới dám quay trở lại chỗ ở của Khang Huy.
Hắn lại một lần nữa đẩy cửa bước vào, cảm giác như mình đang đi lạc vào một căn phòng xa lạ nào đó. Căn phòng sạch sẽ như mới, đám vật dụng hỗn độn lúc nãy đã được phân loại và sắp xếp gọn gàng ở góc phòng.
Khang Huy đang cúi người thu dọn, cũng không thèm ngẩng đầu lên, cất giọng bình thản hỏi: "Về rồi sao?"
Thấy Khang Huy không tức giận, Lê Tùng lập tức tươi cười hớn hở: "Đúng vậy đúng vậy. Không phải là do nhớ cậu quá sao? Tớ liền trở về."
Hắn đặt mông xuống ghế. Chiếc ghế cũ kỹ liền phát ra một tiếng kêu phản đối kẽo kẹt.
"Cậu đi những đâu vậy? Chơi có vui không?" Khang Huy có chút tò mò hỏi. Hắn chưa bao giờ rời khỏi Đông Bình, đối với thế giới bên ngoài, hiểu biết rất ít.
0