0
"Ngàn vạn lần đừng kén chọn quá, phòng ăn trong câu lạc bộ tuy có đồ ăn cao cấp nhưng không nhiều món đâu," nàng thầm nghĩ.
"Nước, bánh bao." Khang Huy vẫn không rời mắt khỏi màn hình.
Không hiểu sao, vừa nghe câu trả lời của Khang Huy, Lam Phong liền sững sờ, mũi cay cay. Nàng ừ nhẹ một tiếng rồi lùi lại cạnh An Tiểu Du.
Lam Phong vỗ đầu An Tiểu Du một cái. An Tiểu Du liền bừng tỉnh. Nàng định mở miệng mắng nhưng phản ứng rất nhanh, thấy Lam Phong liền vội vàng đổi thành vẻ mặt tươi cười: "Chị Lam có gì dặn dò ạ?"
Lam Phong nhìn ra ngoài, lẩm bẩm: "Đi mua chút bánh bao với nước lại đây."
Nhìn đám người đông nghịt phía sau, vẻ mặt An Tiểu Du lập tức khổ sở: "Không phải vậy chứ, chị Lam, chị g·iết em đi. Ô ô, sau này chị sẽ không còn gặp được tiểu Du Tử của chị nữa…" Nàng giả vờ khóc lóc thảm thiết.
Lam Phong lập tức cau mày trừng mắt: "Em đi hay không?"
"Chị xem…này…này…." An Tiểu Du lưu luyến nhìn màn hình lớn, ấp úng.
"Nếu em làm xong, chị sẽ giới thiệu Khang Huy cho em làm quen, thế nào?" Lam Phong dụ dỗ.
Hai mắt An Tiểu Du sáng rực lên: "Thật sao?"
Ngay sau đó, nàng đầy hào khí vỗ mấy cái lên ngực không mấy cường tráng của mình: "Chị Lam cứ yên tâm, đừng nói là bánh bao, cho dù là bánh bao kết hôn với nhau, sinh ra đứa con, em cũng mua về cho chị."
Nói xong, nàng liền xoay người, dùng một khí thế chưa từng có chen vào đám người, chạy ra ngoài.
Khang Huy cảm giác mình như đang làm bài tập. Nếu tập hợp tất cả những vấn đề này lại, hoàn toàn có thể biên soạn thành một quyển "Tuyển tập các bài tập ảo ảnh cấp một" dày cộp.
Các vấn đề này kỳ quái và đa dạng vô cùng. Chúng bao hàm nhiều khía cạnh và kiến thức rộng lớn. Khang Huy cũng chỉ có thể chọn lọc để làm. Có vài vấn đề hắn thậm chí còn chưa từng thấy, gặp phải loại này, ngoài việc bỏ qua thì hắn cũng không có cách nào khác.
"Nếu một ngày nào đó mình rảnh rỗi, chạy đến đây chuyên môn trả lời câu hỏi thì cũng là một cách g·iết thời gian không tồi" hắn thầm nghĩ.
“Của ngươi đây.” Bên cạnh truyền đến một giọng nữ. Một chai nước cùng mấy cái bánh bao được đưa tới trước mặt Khang Huy.
Khang Huy đầu tiên sửng sốt, sau đó cơn đói bị hắn bỏ qua đột nhiên bùng lên.
“Cám ơn.” Khang Huy cũng chẳng thèm xem là ai, một tay cầm lấy nước cùng bánh bao, ăn ngấu ăn nghiến.
Năm cái bánh bao cùng một chai nước liền hết sạch sau hai phút đồng hồ. An Tiểu Du ở một bên thấy vậy hãi hùng kh·iếp vía. Người mạnh quả nhiên là người mạnh, ngay cả ăn bánh bao cũng khỏe hơn nhiều so với người bình thường.
Lam Phong cũng mở to hai mắt. Bánh bao ngon đến vậy sao? Không có gia vị, không có nhân, không có mứt quả....
Oài, nếu có thêm hai cái nữa thì tốt quá, vuốt vuốt bụng đã ăn no bảy phần, Khang Huy cảm khái. Bất quá hắn rất nhanh liền đem cái cảm khái vô vị này vứt sau đầu.
Thời gian là quý giá, vừa rồi cô gái kia nói rất rõ ràng, nàng chỉ có thể đảm bảo mấy thứ này còn trong hôm nay. Nếu như hôm nay kiếm không đủ điểm cống hiến, vậy hắn cũng không biết mua số tài liệu này ở chỗ nào. Vậy số tài liệu tốn hơn 200 vạn đồng Liên Minh ở nhà có thể bị lãng phí.
Không được, hôm nay dù thế nào cũng phải kiếm đủ điểm! Khang Huy lau miệng, tiếp tục chú ý vào màn hình lớn trước mặt.
Bộ đồ tây màu trắng như tuyết, giày da màu trắng, thân hình mảnh khảnh, cà-vạt màu xám bạc lóe lên dưới ánh đèn lộng lẫy. Bộ đồ này ở cả “câu lạc bộ thẻ bài ảo ảnh cấp thấp” là bộ duy nhất, không có bộ thứ hai.
Một khuôn mặt anh tuấn đến mức gần như có thể mê hoặc tất cả phụ nữ, đẹp đến mức làm cho mỹ nữ phát điên. Nụ cười luôn rạng ngời, hai mắt thâm thúy mê người, cử chỉ tràn ngập lịch sự tao nhã tràn đầy mị lực của một người đàn ông từng trải.
Đây là hội trưởng hiện nay của Câu lạc bộ thẻ bài ảo ảnh cấp thấp, Phú Vạn Tài.
Nói đến Phú Vạn Tài, đúng là một người đầy màu sắc truyền kỳ. Ba mươi hai tuổi trở thành nghệ nhân chế tạo thẻ bài cao cấp, vinh quang như vậy ngay cả tại Liên Bang Thái Bình cũng không nhiều. Dưới yêu cầu nghiêm khắc của phụ thân, từ nhỏ ông ta đã có phong độ ưu nhã không chê vào đâu được. Điều này cũng khiến cho ông ta trở thành người đàn ông chói sáng nhất Đông Bình, là tình nhân trong mộng của vô số mỹ nữ.
Đương nhiên, nếu chỉ có thế thì còn xa mới được gọi là truyền kỳ.
Là một gã nghệ nhân chế tạo thẻ bài cao cấp có quyền thế rất mạnh, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, ông ta lại đi thành lập một Câu lạc bộ thẻ bài ảo ảnh cấp thấp.
Ông ta nghĩ mình là ai vậy? Lạc Tề đại sư sao?
Lúc ấy vô số người đứng nhìn ông ta chê cười, lúc ấy nó cũng trở thành đề tài hấp dẫn được thượng tầng xã hội của Đông Bình bàn tán.
Tuy nhiên Phú Vạn Tài lại dùng sự thật không thể chối cãi làm cho mọi người câm miệng. Ngay năm đầu tiên, Câu lạc bộ thẻ bài ảo ảnh cấp thấp xuất ra mười một sản phẩm thẻ bài ảo ảnh, mỗi một cái đều cực kỳ thành công. Điều này cũng mang đến cho Câu lạc bộ thẻ bài ảo ảnh cấp thấp lợi ích kinh tế rất lớn.
Tới năm thứ hai, bọn họ lại xuất ra tới hai mươi lăm sản phẩm thẻ bài ảo ảnh. Điều này cũng khiến cho Câu lạc bộ thẻ bài ảo ảnh cấp thấp nhảy lên trở thành một trong những tập đoàn có thực lực nhất thành Đông Bình.
Mà bản thân Phú Vạn Tài cũng được bầu là một trong mười nhân vật phong vân nhất trong Liên Bang Thái Bình.
Câu lạc bộ thẻ bài ảo ảnh cấp thấp nghe qua có vẻ đơn giản lỏng lẻo nhưng sức sống lại cực kì dồi dào. Bọn họ khuyến khích sáng tạo ra tính chất sử dụng mới của thẻ bài ảo ảnh cấp thấp. Hơn nữa bọn họ còn có năng lực đánh giá thị trường toàn diện, vì thế đã xây dựng được câu lạc bộ khổng lồ mà tràn ngập sức sống này.
Phú Vạn Tài đã thật lâu không tự mình tới nơi này, bởi vì hắn phát hiện chỉ cần mình lộ mặt ở câu lạc bộ, nơi đây sẽ trở nên hỗn loạn.
Nhưng hôm nay ông ta lại đến. Ông ta muốn gặp người thiếu niên tên Khang Huy kia rốt cuộc có thật sự giỏi như Lam Phong nói không.
Dám dùng cách như vậy để kiếm điểm cống hiến, lũ trẻ bây giờ không lẽ lợi hại như vậy sao? Phú Vạn Tài hơi cảm khái một chút. Đã lâu ông ta không tiến hành nghiên cứu thẻ bài ảo ảnh cấp một. Dù sao ông ta cũng là một vị nghệ nhân chế tạo thẻ bài cao cấp, thật sự khó có khả năng để tốn công sức cả đời vào thẻ bài ảo ảnh cấp thấp.
Nhưng ông ta hy vọng một người có tri thức sâu sắc ở mặt thẻ bài ảo ảnh cấp thấp xuất hiện. Bọn họ cần một vị giám đốc kỹ thuật, đã có rất nhiều người đưa ra yêu cầu như vậy đối với ông ấy. Trong hai năm đầu thành lập Câu lạc bộ thẻ bài ảo ảnh cấp thấp đều là ông ấy tự mình đảm nhiệm chức vụ giám đốc kỹ thuật.
Hiện giờ phần lớn thời gian của ông ấy đều dùng cho việc nghiên cứu của cá nhân cùng phương hướng phát triển của câu lạc bộ, tự nhiên không có cách nào quan tâm đến mặt này.
Hơn nữa cái hạng mục kia trên tay mình…
A, hôm nay câu lạc bộ sao lại an tĩnh như vậy? Ánh mắt Phú Vạn Tài lộ ra một tia kinh ngạc, không do dự liền nhấc chân bước vào bên trong.