0
Khi vừa vào đại sảnh ông ta liền sửng sốt khi thấy cảnh tượng trước mắt.
Mấy trăm người đông nghẹt vây quanh một cái màn hình cỡ lớn, gương mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình lớn không hề nhúc nhích. Thời gian ở đây giống như đứng im, không có tiếng động, đám nghệ nhân chế tạo thẻ bài này mỗi người đều như tượng đất.
Sự im lặng khiến người khác hít thở không thông này xuất phát từ một hình ảnh, mọi người đều nhìn lên một màn hình lớn, các con số và chữ nghĩa không ngừng xuât hiện. Lúc thì rất nhanh, lúc thì cả buổi không có chút thay đổi.
Phú Vạn Tài vô thức nuốt nước miếng.
Những người này rốt cuộc bị sao vậy?
Ánh mắt của ông ta cũng theo ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người hạ xuống trên màn hình không thể xem là bắt mắt kia.
Càng xem ông càng kinh ngạc. Lý giải của ông ta đối với quy tắc năng lượng vượt xa so với đám nghệ nhân chế tạo thẻ bài này. Cơ hồ chỉ trong tích tắc sau khi Khang Huy đưa ra đáp án, ông liền có thể đoán được nó có chính xác hay không.
Chính xác... Chính xác... Hoàn toàn chính xác...
Phú Vạn Tài trong lòng càng ngày càng kinh ngạc. Ông cũng là lần đầu tiên gặp phải một vị nghệ nhân chế tạo thẻ bài có thể giải thích sâu sắc về thẻ bài ảo ảnh cấp thấp đến vậy!
Nghệ nhân chế tạo thẻ bài cấp thấp tại mặt nhận thức cùng giải thích đối với quy tắc năng lượng cách biệt quá xa so với nghệ nhân chế tạo thẻ bài cao cấp. Đây cũng là hạn chế lớn của bọn họ tại mặt phát triển thẻ bài ảo ảnh cấp thấp. Một khi bọn họ gặp phải vấn đề tương đối trọng tâm sẽ dễ dàng bó tay. Nhưng có bao nhiêu nghệ nhân chế tạo thẻ bài cao cấp lại xuất hiện hứng thú đối với thẻ bài ảo ảnh cấp thấp đây?
Vị thiếu niên bị mọi người vây quanh này cũng không phải là một vị nghệ nhân chế tạo thẻ bài trung cấp, Phú Vạn Tài từ nhận thức của mình đối với quy tắc của năng lượng mà nhìn ra. Nhận thức của Khang Huy đối với quy tắc năng lượng vẫn ở vào trạng thái tương đối cơ bản, nhưng có thể ở tình trạng nhận thức kém như vậy chạm được đến hạch tâm của quy tắc năng lượng. Loại quái thai như vậy, ngay cả nghe nói ông ta cũng chưa từng nghe thấy.
Phú Vạn Tài, trong lòng như có mèo cào, dằn lòng không được.
Khang Huy từ trong trạng thái nhập thần thoát ra, đầu óc hắn vẫn còn hơi mơ màng như vừa tỉnh ngủ sau một giấc mơ dài.
Hắn dụi dụi mắt, nhìn lại bảng điểm cống hiến, con số 1300 điểm nhảy nhót trước mắt làm hắn có chút hoài nghi.
"Sao lại nhiều thế này?" Hắn lẩm bẩm, dụi mắt thêm lần nữa cho chắc.
Cuối cùng, xác định là mình không có hoa mắt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, "Phù, vậy là đủ mua được đống tài liệu kia rồi!" Đó là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu hắn.
Ngồi xổm lâu quá, hai chân hắn tê rần như bị hàng ngàn con kiến bò, phải tốn không ít sức lực hắn mới có thể đứng dậy được.
Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, và...BÙM! Hắn giật mình.
"Sao lại lắm người thế này?!"
Hắn ngơ ngác nhìn Lam Phong, khuôn mặt không giấu nổi vẻ nghi hoặc.
Lam Phong mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, "Mị lực của Khang tiên sinh thật là... khủng kh·iếp! Ngài đã làm chấn động cả câu lạc bộ rồi đấy."
Nàng cố gắng giữ giọng điệu bình thường, nhưng trong lòng thì đang thầm nghĩ, "Thật là hết hồn! Chưa bao giờ thấy ai có thể gây ra cảnh tượng hỗn loạn như thế này."
"Ờ..." Khang Huy đáp cho qua chuyện, mặt vẫn còn vài phần khó hiểu, nhưng hắn không định tốn thời gian dây dưa về chuyện này.
Hắn quay sang hỏi Lam Phong, "Hiện tại ta có đủ 800 điểm rồi, mua được tài liệu chưa?"
"Không thành vấn đề! Tài liệu đã được chuẩn bị sẵn sàng cho ngài rồi."
Lam Phong đáp lời, giọng điệu sảng khoái, nhưng khi nhìn đám đông dày đặc như đàn kiến, nàng bất đắc dĩ nói thêm, "Chỉ là... chúng ta phải chờ một chút mới có thể ra ngoài được."
"Không cần chờ, đi theo ta!"
Khang Huy không để ý đến sự cản trở của đám đông. Hắn nắm lấy cổ tay Lam Phong, thân hình như mũi tên lao về phía trước.
Ngay cả rong tảo dai như cao su trong thế giới nước còn không ngăn cản được Khang Huy bơi lội, huống chi đám nghệ nhân chế tạo thẻ bài chân yếu tay mềm này.
Hắn như cá chép vượt vũ môn, lúc trồi lúc ngụp giữa biển người, kéo theo Lam Phong mặt mày ngơ ngác thoát khỏi đám đông.
Vừa lúc đó, Phú Vạn Tài đang nghĩ cách chen vào đám đông thì thấy hai người "từ trên trời rơi xuống".
Nhìn kỹ, đó là Lam Phong và một thiếu niên lạ mặt. Trong lòng Phú Vạn Tài thầm động, vội vàng nghênh đón.
"Lam Lam, đây là Khang Huy tiên sinh sao?"
Phú Vạn Tài chưa kịp đến gần đã mở miệng hỏi.
Lam Phong ngẩng đầu, giật mình khi thấy Phú Vạn Tài.
"Hội trưởng tự mình đến đây sao?" Nàng vội vàng gật đầu, "Vâng, đây chính là Khang Huy tiên sinh. Khang tiên sinh, vị này là người phụ trách cao nhất của câu lạc bộ, Phú Vạn Tài hội trưởng."
Lam Phong nhanh chóng giới thiệu hai người với nhau, sau đó chuẩn bị lui ra.
Nàng hiểu rằng khi hai người có chuyện riêng thì mình không nên ở đó, hơn nữa, nàng còn phải đi giúp Khang Huy mang tài liệu đến.
Trong lòng nàng thầm kinh ngạc, hội trưởng tuy vẫn luôn lịch thiệp với mọi người, nhưng chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến ai như thế này.
Bình thường, hội trưởng luôn là người lạnh nhạt và thờ ơ.
"Tài liệu!" Khang Huy nhắc nhở.
Phú Vạn Tài mỉm cười, giọng nói ôn tồn, "Khang tiên sinh đừng vội, Lam Lam tiểu thư đã đi lấy rồi, một lát nữa sẽ mang đến thôi."
Khang Huy "À" một tiếng rồi không nói gì nữa.
Phú Vạn Tài không hề cảm thấy bất mãn, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, "Trình độ chế tạo thẻ bài của Khang tiên sinh thật sự quá lợi hại. Ta ở dưới kia nhìn thôi cũng đã thấy bội phục rồi. Trong lòng hận không thể lập tức làm quen với Khang tiên sinh. Ai ngờ mị lực của Khang tiên sinh lại lớn đến thế, ha ha, có thể mê hoặc được bọn họ đến mức này, Khang tiên sinh đúng là người đầu tiên đấy!"
Phú Vạn Tài nói chuyện không nhanh không chậm, từng chữ rõ ràng, trong giọng nói ẩn chứa vài phần khen ngợi.
Với địa vị và thân phận của hắn, những lời này nếu người khác nghe được chắc chắn sẽ run rẩy kích động.
Nhưng Khang Huy, một là không nhận ra Phú Vạn Tài, hai là hắn một mực vùi đầu chế tạo thẻ bài ảo ảnh cấp một, nói cho đúng thì hắn mới làm quen với nó trong năm nay, mức độ am hiểu còn lâu mới sánh được với việc đi chợ.
Ba là, hắn không có hứng thú với những lời xã giao vô nghĩa này, đầu óc hắn chỉ nghĩ đến đống tài liệu kia.
Khang Huy nóng ruột, nên những lời của Phú Vạn Tài hắn nghe cũng không lọt tai.
Khả năng kiềm chế của Phú Vạn Tài quả thực rất cao, nụ cười trên mặt hắn vẫn không hề thay đổi.
Hắn nhanh chóng nhận ra phương thức nói chuyện của mình không phù hợp, ánh mắt vừa liếc thấy Lam Phong đang đi đến, hắn liền cười nói, "Thành quả lao động của Khang tiên sinh đến rồi đây."
Lam Phong trên tay cầm một vali bọc kim loại, lễ phép đưa hai tay vali đến trước mặt Khang Huy, "Vì 'tảo thân đen' và 'keo đa vân' cần bảo quản ở nhiệt độ thấp, nên chúng tôi dùng vali giữ nhiệt."
Bên trong vali có đặt thẻ bài làm lạnh để đảm bảo nhiệt độ luôn ở mức thấp.
Khang Huy nhận lấy vali, mở ra ngay lập tức. Một luồng khí lạnh phả ra.
Bên trong là một đống vật thể đen như tóc, đó chính là "tảo thân đen".
Còn có vài khối "keo đa vân" trong suốt như hổ phách. "Keo đa vân" cần bảo quản ở nhiệt độ thấp, nếu không nó sẽ nhanh chóng biến thành thể keo và mất hiệu quả.