Một tiếng rên rỉ truyền đến từ chỗ cách nhà hắn không xa. Một người đàn ông như bất ngờ bị cái gì đó đẩy lùi lại, lưng đâm vào tường. Máu tươi từ khóe miệng hắn trào ra, vẻ mặt đau đớn. Hắn giãy dụa trên mặt đất, đột nhiên một màn hình sáng xuất hiện trước mặt hắn, bên trên có rất nhiều con số. Đây là thông tin thẻ được mở! Chắc chắn hắn muốn kêu cứu!
"Ba!" một âm thanh vang lên, một đạo ánh sáng màu lam đánh trúng độ nghi trên cổ tay người đàn ông này, độ nghi liền bị phá nát. Hai người đàn ông đeo mặt nạ từ một khúc quanh bước ra, thân thể một trong số họ được mấy đạo ánh sáng màu lam vờn quanh. Ánh sáng màu lam như con rắn không ngừng trườn quanh thân thể.
Trong lòng Khang Huy liền trầm xuống, sắc mặt trắng bệch. Hắn nhận ra người đàn ông b·ị đ·ánh nằm dưới đất, đó chính là vị thẻ bài chiến sĩ đang âm thầm bảo vệ hắn!
Vậy những người này là…
Không kịp suy nghĩ cẩn thận, Khang Huy quyết định thật nhanh, lấy hết tốc độ lao về phía sau căn phòng, không kịp mang theo thứ gì trong phòng.
Hắn cảm giác tim đang đập nhanh hơn, phanh phanh phanh, tựa như tiếng bước chân của hai người kia đang liều mạng đuổi theo mình. Cổ họng khô khốc nhưng lúc này hắn lại tỉnh táo vô cùng, hắn biết bất cứ điểm sơ sẩy nào của bản thân đều khiến mình m·ất m·ạng.
Đằng sau phòng có một cửa sổ, mình phải thoát ra bằng lối đó. Lúc này Khang Huy hoàn toàn không chú ý tới tốc độ chạy nước rút cự ly ngắn của hắn kinh người thế nào!
Đến trước cửa sổ, hắn nhanh chóng thò đầu nhìn thoáng qua. Không có ai! Bất chấp đây là lầu hai, Khang Huy nhún người nhảy xuống phía dưới. Trong khoảnh khắc chạm mặt đất, hắn thuận thế lăn một vòng để hóa giải lực v·a c·hạm.
Khu vực gần đây đều là nhà dân, hắn rất quen thuộc với nơi này, vừa đứng dậy thì hắn liền dốc sức chạy như điên dọc theo bờ tường.
Thẻ bài chiến sĩ! Người âm thầm bảo vệ mình là một gã thẻ bài chiến sĩ. Mặc dù hắn không biết tên thẻ bài chiến sĩ âm thầm bảo vệ mình có cấp bậc gì nhưng có thể khẳng định, người đó chắc chắn lợi hại hơn mình. Mà ngay cả vị thẻ bài chiến sĩ này đều c·hết dưới tay hai tên kia, vậy mình còn có đường sống sao?
Không biết có phải do bị uy h·iếp tính mạng hay không mà tốc độ chạy trốn của hắn nhanh cực kì. Trong chớp mắt hắn đã chạy qua vài khúc quanh. Điều này làm cho hắn thầm thở phào nhẹ nhõm. Muốn theo dấu trong khu dân cư dày đặc như thế này, hoàn toàn không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhưng lúc hắn quay đầu nhìn lại thì sợ đến hồn phi phách tán.
Hai tên thẻ bài chiến sĩ đang bay giữa không trung, tìm kiếm bóng dáng hắn khắp nơi.
Đáng c·hết! Thẻ bài chiến sĩ có thể bay, sao mình lại quên điều này? Khang Huy vội vàng bá·m s·át vào chân tường, co người lại. Vị trí này vừa vặn có thể che khuất thân hình hắn.
Đột nhiên một ý nghĩ từ trong đầu hắn lóe lên. Nếu mình dùng Phi Ngư Kình thẻ thì có thể b·ắn h·ạ hai tên này hay không?
Tuy nhiên ý nghĩ này liền bị hắn vứt bỏ. Đối phương có hai người, cho dù mình có thể bắn rơi một người thì mình cũng bị lộ vị trí. Một khi bị lộ thì kết quả không cần nói cũng biết. Đối phương là thẻ bài chiến sĩ chuyên nghiệp, không phải kẻ nửa mùa như mình có thể so sánh. Đối phương muốn g·iết mình cũng có một trăm loại phương pháp.
Trên bầu trời, hai gã thẻ bài chiến sĩ này từng bước tìm tòi từng điểm một, không hề nóng vội. Nhìn cũng biết là chuyên gia.
Tim của Khang Huy vẫn đang đập liên hồi, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng gặp qua nguy hiểm như thế này. Xem ra lúc nhỏ cùng lưu manh đánh nhau so với lúc này, quả thực là trẻ con so với ông nội.
Hai người này chắc chắn là Tống gia! Tống gia quả nhiên không phải loại người tốt lành gì.
Khang Huy căng thẳng nhìn hai người không ngừng đến gần. Hắn hết sức thu người lại, giảm bớt khả cô gái bị phát hiện. Nhưng mà đứng im tại chỗ cũng không phải là biện pháp, một khi bọn họ bay đến bên trên chỗ này thì mình không còn nơi nào để ẩn trốn.
Không được, không thể ngồi chờ c·hết! Ánh mắt Khang Huy nhanh chóng nhìn xung quanh, nhanh chóng suy nghĩ. Tim đập mạnh liên hồi cũng không khiến hắn bối rối, đầu óc của hắn vẫn tỉnh táo như cũ.
Đột nhiên ánh mắt của hắn dừng lại ở một nơi không xa, cảm xúc mừng như điên dấy lên trong lòng.
Khoảng mười mét phía trước có một nắp cống thoát nước! Khang Huy hận không thể đập đầu mình một cái, sao lúc nãy không nghĩ đến chứ? Bọn họ bay lên trời, vậy thì ta chui xuống đất!
Hắn tin tưởng chỉ cần mình chui xuống đường cống thoát nước, thì đối phương chắc chắn sẽ không bắt được mình.
Khom lưng lại, Khang Huy giống như một con báo lao dọc theo chân tường, nhanh chóng chạy tới nắp cống ngầm.
Cái nắp cống cô gái nề dễ dàng bị Khang Huy xốc lên, bên trong tối đen như mực, một mùi khó ngửi bốc lên.
Nhưng Khang Huy không chút cau mày, vẻ mặt bình tĩnh nhẹ nhàng nhảy xuống, rồi lập tức đậy nắp cống lại vị trí cũ. Xuyên qua khe hở giữa song sắt của nắp cống, hắn nhìn về phía không trung.
Hơn mười giây sau, hai gã thẻ bài chiến sĩ liền xuất hiện trong tầm nhìn của hắn. Bọn họ bay cách mặt đất khoảng năm mươi mét, Khang Huy có thể thấy rõ thân hình của bọn họ.
Trong bóng tối, ánh mắt Khang Huy thay đổi liên tục, có thể tưởng tượng lúc này hắn đang đấu tranh tâm lý dữ dội như thế nào. Nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn trở nên kiên định. Hắn nhanh chóng mở băng thẻ trên tay, hắn đã quyết định phản công.
Dưới ống cống tối đen, ánh sáng nhàn nhạt từ băng thẻ nhanh chóng lan ra khắp tay phải của Khang Huy. Ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, chúng bắt đầu tập hợp về ngón trỏ tay phải của hắn, giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi.
Một con thoi dài tròn trong suốt óng ánh như pha lê xuất hiện ở đầu ngón trỏ tay phải Khang Huy, tản ra ánh sáng mờ ảo. Trong bóng đêm nó thật xinh đẹp và chói mắt. Nó nhanh chóng xoay tròn, càng xoay càng nhanh, phát ra tiếng ong ong rất nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Khang Huy sử dụng nó để chiến đấu. Mà rất lạ là hắn không có chút căng thẳng nào, ánh mắt vững vàng tập trung đối phương, tay phải hướng tới khe hở giữa song sắt của nắp cống.
Hắn biết mình chỉ có một cơ hội, hắn thậm chí không có thời gian nhìn thấy chiến quả của mình.
Không biết có phải bị kích thích hay không, mà hắn đạt tới trạng thái xuất sắc nhất từ trước đến nay. Con thoi dài trên ngón tay chưa từng được khống chế tự nhiên tùy ý như hôm nay. Trong chốc lát nhịp thở dồn dập của hắn liền ổn định lại, từng chi tiết về khống chế Phi Ngư Kình thẻ trong thần bí thẻ bài hiện rõ ràng trong đầu hắn.
Hắn không ngừng dùng cảm giác của mình làm ra từng điều chỉnh rất nhỏ, tốc độ xoay tròn của phi ngư kình càng lúc càng nhanh.
Hai gã thẻ bài chiến sĩ trên bầu trời hoàn toàn không ngờ đến, bọn họ đã từ thợ săn trở thành con mồi.
Chính là lúc này! Con ngươi của Khang Huy co lại, ngón trỏ chỉ lên bầu trời điểm nhẹ.
Hưu! Phi Ngư Kình từ trong khe hở của nắp cống bắn ra. Không kịp nhìn kết quả, Khang Huy lập tức quay đầu dốc hết sức chạy như điên.
Khoảng cách năm mươi mét đối với Phi Ngư Kình mà nói thật sự quá ngắn! Gần như lúc Khang Huy bắn Phi Ngư Kình ra, hai gã thẻ bài chiến sĩ liền phát hiện được.
Hai gã thẻ bài chiến sĩ tuy bất ngờ, nhưng tốc độ phản ứng của họ nhanh hơn Khang Huy không biết bao nhiêu lần. Phản ứng nhanh nhất là gã thẻ bài chiến sĩ ở ngoài, hắn chính là mục tiêu của Phi Ngư Kình.
0