Ba luồng ánh sáng màu lam lập tức bay ra ngăn chặn. Tên thẻ bài chiến sĩ kia rất tự tin, loại thẻ Băng Lam có uy lực cực kì kinh người, xà tuyến mà nó phóng ra có thể xuyên thủng tấm sắt dày 50 mm. Hơn nữa có một điểm quan trọng khác là hắn đã nghiên cứu tấm thẻ này tám năm nay rồi.
Phi Ngư Kình giữa không trung phát ra tiếng kêu nh·iếp lòng người, thân con thoi xoay tròn tốc độ cao có chút rung động khó thấy được. Khiến người ta kinh dị nhất lại không phải là tiếng rít nó phát ra khi bay, mà là mắt thường có thể thấy được thân con thoi đang từ từ ngắn lại, theo đó tốc độ của nó lại tăng mạnh, tốc độ bay càng lúc càng nhanh.
Ba đạo xà tuyến đánh trượt vào khoảng không, "ba" một tiếng, vỡ ra thành một đám pháo hoa màu lam rực rỡ giữa không trung.
Tên thẻ bài chiến sĩ kia cúi đầu nhìn thấy một cái lỗ máu to bằng ngón cái trước ngực. Mặc dù hắn đang mang mặt nạ, không cách nào thấy được vẻ mặt. Nhưng hai mắt lộ ra bên ngoài lại toát ra vẻ rất khác thường, như giật mình, như không thể tin nổi.
"Phanh" hắn từ trên trời rơi xuống. Cho đến lúc hắn sắp v·a c·hạm mặt đất thì tên thẻ bài chiến sĩ còn lại mới từ trong kh·iếp sợ phục hồi tinh thần lại. Thân người liền nhanh chóng lao xuống, tiếp lấy đồng bạn. Khi hắn ôm được đồng bạn vào tay thì người kia đã không còn thở rồi. Ở chỗ trái tim của hắn có một lỗ máu to bằng đầu ngón tay, một vòi máu lớn không ngừng phun ra ngoài.
"Tống Dư! Tống Dư! Ngươi mở mắt ra a! Tống Dư… Ngươi nói ta còn chưa thuần thục Băng Lam, ngươi còn phải mang theo ta một thời gian…"
Trong giọng nói của gã này mang theo sự kinh hoàng cùng sợ hãi. Hắn giống như điên không ngừng kêu tên Tống Dư, nhưng Tống Dư không hề trả lời một tiếng nào.
Cho đến lúc tiếng nói của hắn trở nên khàn khàn, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được, ôm t·hi t·hể Tống Dư khóc rống, nước mắt tuôn như suối.
Khang Huy chân thấp chân cao dốc sức chạy như điên, khắp nơi này đầy mùi hôi khiến người khác buồn nôn. Ở đâu bắt gặp con chuột bị hoảng sợ, ngẫu nhiên cũng có thể thấy một hai con rắn. Khi hắn còn nhỏ thì thường trốn ở dưới cống, đoạn ký ức xa xăm đột nhiên sống lại trong đầu hắn.
Trong cống thoát nước rất khó để phân biệt phương hướng, ngõ ngách lung tung, hơi bất cẩn một chút sẽ bị lạc đường. Cũng may Khang Huy đã có nhiều kinh nghiệm, hắn chỉ chạy về một phía.
Quy mô của xóm Bờ Sông so với Đông Bình kém rất nhiều, hệ thống cống ngầm tự nhiên cũng khác rất xa. Có những chỗ thậm chí Khang Huy phải bò qua. Mỗi lần như vậy hắn sẽ hoàn toàn không để tâm đến vũng nước bẩn, tiếp tục bò về phía trước.
Hắn không biết một cú vừa rồi có bắn trúng hay không. Nhưng vấn đề này được hắn vứt qua một bên, bây giờ hắn phải dốc sức chạy ra xa, sau đó ra khỏi cống ngầm. Tuy vậy hắn đã xác định trong khoảng thời gian ngắn thì hắn vẫn an toàn.
Khi đã tạm thời an toàn, hắn liền không khỏi lo lắng về Lê Tùng.
Bây giờ hắn chỉ có thể hy vọng Tống gia có thể lập tức phát hiện người của họ đ·ã c·hết. Như vậy thì bọn họ sẽ càng thêm đề phòng, thì Lê Tùng cũng sẽ an toàn thêm một ít.
Hiện tại hắn cũng không có khả cô gái lo cho Lê Tùng, trước mắt còn có rất nhiều vấn đề khó cần giải quyết, như là từ chỗ nào rời khỏi cống ngầm? Làm sao liên lạc cùng Lê Tùng?...
Hắn đã chạy khoảng nửa giờ đồng hồ, dựa theo tốc độ của hắn thì cũng đủ để băng ngang cả xóm Bờ Sông. Đúng lúc này, phía trước có chút ánh sáng. Chắc là ra một lối ra, Khang Huy quyết định đi tới xem qua một chút.
Đúng là một lối ra, chỉ là hình như hắn đã đi tới đầu của hệ thống thoát nước ở xóm Bờ Sông. Lối đi mà hắn đang đứng thông lên mặt đất, như vậy nói rõ rằng hắn đã tới chỗ tháo nước rồi.
Từ cửa tháo nước chui ra, ánh mặt trời chói chang khiến hắn không thể không híp hai mắt lại.
Nơi này là Rừng Hoang, không thể ngờ được mình đã tới Rừng Hoang.
Khang Huy không biết mình may mắn hay là bất hạnh. Nói may mắn là hắn đã thoát khỏi sự đuổi g·iết của hai gã thẻ bài chiến sĩ. Mà nói bất hạnh, bởi vì nơi đây là Rừng Hoang.
Rừng Hoang là nơi đầy rẫy nguy hiểm. Chỉ có thẻ bài chiến sĩ có lực chiến đấu mới dám ra khỏi thành, cho dù là thương đội lớn muốn đi ra thì cũng phải thuê rất nhiều thẻ bài chiến sĩ bảo vệ.
Khóe miệng của Khang Huy thoáng hiện một nét cười khổ. Hơn nữa hắn còn có một vấn đề, ở cái chỗ chim cũng không thèm đến ỉa này thì làm sao liên lạc với Lê Tùng? Xóm Bờ Sông không giống thành chính, thẻ bài chiến sĩ vốn không nhiều, mà cũng không nghe nói có sản xuất gì. Vì vậy thẻ bài chiến sĩ hoạt động ở vùng này ít đến thương cảng, xác suất gặp được thẻ bài chiến sĩ ở đây thật sự rất nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Khang Huy tới Rừng Hoang. Nhìn quanh bốn phía, hắn không khỏi cảm thấy hơi ngạc nhiên. Không khí nơi này rất trong lành, đặc biệt đối với kẻ mới từ ống cống chui ra như Khang Huy.
Tùy ý đi lại một chút, dưới ánh mặt trời, rốt cuộc Khang Huy cũng cảm thấy một tia ấm áp.
Hiện tại dưới chân hắn là bãi cỏ mềm, ước chừng ba trăm mét đằng trước hắn là cánh rừng rậm rạp. Khắp nơi là cây cối, rất nhiều đại thụ phải mấy người mới ôm hết, ở trong thành căn bản là không cách nào nhìn thấy được.
Nghe đồn trong rừng rậm luôn luôn tràn ngập nguy hiểm, nhưng lại ẩn chứa vô số bảo tàng. Hắn biết chế tạo thẻ bài cần tài liệu quý hiếm, mà phần lớn đều phải lấy từ trong rừng rậm.
Điều này làm cho hắn có chút tò mò. Không kìm nổi lòng mình, hắn bước chầm chậm về phía cánh rừng.
Càng đến gần rừng rậm càng cảm giác không khí trở nên ẩm ướt hơn. Nhưng không giống như sự ẩm ướt sền sệt khó chịu của đường cống thoát nước, luồng không khí ẩm ướt này tràn ngập cảm giác tươi mát trong lành, khiến tâm thần thoải mái. Tinh thần của Khang Huy cũng rung động.
Khang Huy đang say mê cảm thụ cảm giác khoáng đạt mà khu rừng mang lại, đột nhiên trong rừng xuất hiện một vật gì đen đen bay thẳng về phía hắn.
Vật đó bay quá nhanh! Khang Huy không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì thì cái vật đen đen đó đã quấn lấy mắt cá chân của hắn. Cùng lúc đó một lực thật mạnh từ mắt cá chân truyền đến làm hắn mất thăng bằng té lăn trên mặt đất.
Có rắn?
Tâm trạng của Khang Huy rất căng thẳng, nhưng mà sự việc diễn ra quá nhanh và đột ngột khiến hắn không kịp phản kháng thì thân thể đã mất đi thăng bằng. Vật đen đen đó đã quấn chặt lấy chân của Khang Huy kéo hắn vào sâu trong rừng.
Cả người bị kéo lê trên đất, lưng chà trên cỏ phát nóng đến đau nhức. Mắt thấy bụi rậm càng ngày càng gần, Khang Huy vội vàng co mình lại. Nhìn bụi rậm đầy gai mà lạnh cả người, nhưng mà chuyện này xảy ra quá nhanh, cho nên hắn vốn không kịp cảm thấy sợ hãi.
Từ việc Khang Huy vô thức lựa chọn cuộn tròn thân mình lại mà không phải sử dụng Phi Ngư Kình chống cự, có thể thấy hắn còn xa mới là một gã thẻ bài chiến sĩ chân chính.
Khi bị kéo lê qua bụi rậm đầy gai tay của hắn che trước người, nhất thời lưu lại hơn mười v·ết m·áu ngang dọc, đau đến nỗi Khang Huy không khỏi hít vào một hơi lạnh.
0