Khang Huy cảm thấy lưng mình lạnh toát.
Lúc này, hắn nhớ đến việc Thanh Yến quay đầu lại quá đột ngột.
Hắn vô tình tiếp xúc quá gần với đệ tử Học Phủ Tinh Hoa!
"Học viên của Học Phủ Tinh Hoa quả nhiên đáng sợ!"
Thanh Yến trở về ký túc xá của trao đổi sinh. Nàng thấy đám người Vũ Trọng đang túm tụm bàn tán gì đó.
"Mọi người đang thảo luận chuyện gì vậy?".
Mọi người thấy Thanh Yến về liền im bặt.
Vũ Trọng giải thích:
"Bọn họ đang bàn xem làm cách nào để tìm ra đám gián điệp trà trộn trong đám tân sinh".
"Đúng vậy, lần này số lượng Thẻ Bài Chiến Sĩ nhập học nhiều hơn năm ngoái tới hai mươi phần trăm".
Một học viên khác của Học Phủ Tinh Hoa tiếp lời.
Thanh Yến ôn tồn cười:
"Tìm được rồi thì sao? Giết hết bọn họ à? Hay là đuổi hết ra khỏi Đại Học Đông Phương? Chúng ta cũng chỉ là khách mà thôi".
Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy có chút buồn cười.
Vũ Trọng thấy ánh mắt Thanh Yến đang hướng về mình, liền vội vàng giơ hai tay lên vẻ vô tội:
"Tôi không có tham gia thảo luận đâu nhé, không tin em hỏi Trần Cửu xem".
Rồi hắn nhanh nhảu nói thêm:
"Tôi thấy mọi người nhàn rỗi quá thôi, có chút chuyện để bàn cũng không phải là xấu mà".
"Văn Bình, anh xem thử bộ thẻ bài ảo ảnh này một chút đi". Thanh Yến lấy ra thẻ bài ảo ảnh "Ta yêu người một vạn năm" mà Tống Hà vừa đưa.
Ở Học Phủ Tinh Hoa, khả năng chế tạo thẻ bài của Văn Bình luôn nằm trong top 3.
"Thẻ bài ảo ảnh sao? Thanh Yến khi nào lại có hứng thú với thẻ bài ảo ảnh vậy?".
Văn Bình tỏ vẻ khó hiểu, nhưng vẫn nhận lấy thẻ bài trên tay Thanh Yến.
Chỉ vừa nhìn lướt qua, Văn Bình đã không khỏi kinh ngạc thốt lên một tiếng "Ồ".
"Sao vậy? Chỉ là một bộ thẻ bài ảo ảnh mà cũng làm cho nghệ nhân chế tạo thẻ bài Văn Bình của chúng ta phải kinh ngạc sao?". Những người còn lại liền trêu chọc hắn.
Vẻ mặt Văn Bình càng lúc càng nghiêm túc, vẻ tùy tiện lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.
Mười phút trôi qua, Văn Bình mới thở dài một hơi. Mọi người vốn đang tò mò liền vội vàng hỏi:
"Lão Văn, rốt cuộc có gì kỳ lạ vậy?".
Văn Bình cầm một góc thẻ bài rồi giơ lên hướng ánh sáng, nheo mắt nói:
"Tấm thẻ bài này không đơn giản".
"Ai có máy chiếu thẻ bài ảo ảnh không?". Văn Bình hỏi.
Trần Trí Cường đứng dậy:
"Để tôi đi mượn một cái".
Một lát sau, hắn mang về một chiếc máy chiếu thẻ bài ảo ảnh.
Trần Trí Cường nói:
"Người bạn cho tôi mượn máy chiếu cũng rất thích thẻ bài ảo ảnh của Mộc Lôi, nghe nói bộ "Truyền Thuyết Chiến Sĩ Vô Địch" cũng là của họ".
"Ta yêu người một vạn năm" bắt đầu được chiếu.
"Nghệ nhân chế tạo thẻ bài này thật là lợi hại!". Văn Bình đưa ra đánh giá của mình.
"Có gì đâu mà lợi hại chứ?". Mấy người vừa tỉnh ngủ, mắt vẫn còn nhập nhèm lầm bầm nói.
Văn Bình lắc đầu:
"Sự kỳ diệu của nó nằm ở dung lượng. Lượng hình ảnh nhiều thế này đáng lẽ phải cần số lượng thẻ bài ảo ảnh nhiều hơn hẳn. Hơn nữa, các ngươi có để ý thấy khả năng biểu diễn hình ảnh của nó rất xuất sắc không? Nó là một trong những thẻ bài ảo ảnh hạ cấp tốt nhất mà ta từng xem".
"Các ngươi đừng xem thường thẻ bài ảo ảnh hạ cấp. Cấp càng thấp thì kết cấu càng chuẩn. Người này có thể thay đổi thẻ bài ảo ảnh cấp một đến mức này, thật sự đáng sợ!".
Cả đám nghe vậy liền giật mình ngồi thẳng dậy.
Cầm bộ thẻ bài ảo ảnh "Truyền Thuyết Chiến Sĩ Vô Địch" mà Trần Trí Cường mượn về, Văn Bình nói:
"Ây, hai tập trước cũng dùng loại kết cấu này, nhưng sau đó thì không còn".
"Lão Văn, nếu bọn họ lợi hại như ông nói thì còn cần phải đi làm thẻ bài ảo ảnh sao?". Trần Trí Cường nghi hoặc hỏi.
"Ta cũng không biết, có lẽ người ta bỗng dưng nổi hứng". Văn Bình nhún vai.
"Tôi nghe nói ở Đại Học Đông Phương có vài người muốn phá giải bộ thẻ bài ảo ảnh này nhưng lại làm hỏng mất mấy bộ dụng cụ. Tống Đình Uy cũng đã từng gặp phải tình huống tương tự".
"Hỏng dụng cụ á?". Văn Bình trợn mắt, liền hào hứng nói:
"Vậy thì ta cũng phải thử một chút".
Hắn lấy túi đựng thẻ bài của mình ra.
"Đây là thẻ phân tích do ta chế tạo, khả năng dò xét của nó, hắc hắc, rất mạnh đó". Ánh mắt Văn Bình tràn đầy tự hào.
Hắn cẩn thận cắm thẻ phân tích vào trong băng thẻ rồi cắm thẻ bài ảo ảnh "Ta yêu người một vạn năm" vào một khe khác.
Tiếng "tít tít tít" vang lên.
Đột nhiên, tốc độ của các đường cong tăng lên. Các đường cong trên màn hình bắt đầu hỗn loạn rồi xoắn vào một chỗ.
Một làn khói xanh bốc lên từ trong băng thẻ của Văn Bình, cả căn phòng liền tràn ngập mùi khét.
Sắc mặt Văn Bình tái mét, hai mắt thất thần.
Cuối cùng thì mọi người cũng hiểu được sự lợi hại của bộ thẻ bài ảo ảnh vốn chẳng có gì nổi bật này.
Nhưng một trong ba nghệ nhân chế tạo thẻ bài hàng đầu của Học Phủ Tinh Hoa lại bị một bộ thẻ bài ảo ảnh nhỏ bé cản chân.
"Thế giới này quả nhiên là tàng long ngọa hổ!"
Thanh Yến và Vũ Trọng nhìn nhau, cả hai đều đã quyết tâm phải tìm cho ra người này.
Người chế tạo: Đầu Gỗ.
Vũ Trọng ra quyết định rất nhanh:
"Trần Cửu, quan hệ của cậu với bọn họ tốt nhất, cậu lập tức đi dò hỏi thông tin về cái gã Đầu Gỗ này cho tôi".
Trần Trí Cường gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Vũ Trọng thấy vậy thì cũng âm thầm vui mừng. Chuyện này đã cho họ biết rằng ở đâu cũng có cao thủ, giúp họ tỉnh ngộ.
Trong lòng Vũ Trọng cũng đã hạ quyết tâm, người tài như vậy nhất định phải lôi kéo về phía mình.
Vũ Trọng rất lo lắng về chuyện này.
Hắn biết mình đã bị cuốn vào trong hệ thống của Học Phủ Tinh Hoa, cả về chính trị lẫn kinh tế.
Đặc điểm của Ngũ Học Phủ quả thực là vậy. Ai có thể lọt vào Ngũ Học Phủ mà không phải là thiên tài ngút trời? Khi đã đặt chân vào đây, trên người mỗi người chẳng khác nào được đóng dấu son.
Sau khi tốt nghiệp nghiễm nhiên trở thành đại diện cho một tập đoàn lợi ích hùng mạnh của học phủ. Họ không chỉ cắm đầu vào học tập mà còn phải ra sức lôi kéo những cao thủ mà mình gặp gỡ.
Làm vậy không những có lợi cho tập thể mà còn mang về những phần thưởng hậu hĩnh từ tập đoàn, mở ra một tương lai phát triển xán lạn.
Khang Huy nào hay biết lũ học viên Học Phủ Tinh Hoa đang ráo riết dò la tung tích của hắn. Hắn còn bao việc phải giải quyết, tỉ như đi tậu một cái băng thẻ xịn sò. Cái băng thẻ hắn đang dùng chỉ là loại cơ bản nhất.
Nó chẳng khác nào một gã nhà quê đeo đồ hiệu, không xứng với danh phận đại gia mới nổi của hắn chút nào.
Nữ nhân quái dị kia thì chẳng biết gì về băng thẻ, mà cũng chẳng màng quan tâm. Giờ đây, Khang Huy khoác lên mình toàn đồ hiệu, duy chỉ có cái băng thẻ kia là "lạc quẻ".
"Xem ra mình ngày càng nhập vai rồi." Khang Huy thầm nhủ.
Hắn ngắm nghía lại mình từ đầu đến chân, cố tìm ra chỗ nào không ổn.
Bộ comple màu tro phối hợp ăn ý với làn da rám nắng của hắn, đôi giày da màu xám đen đơn giản mà tinh tế. Nhìn đi nhìn lại, chẳng có gì đáng chê.
"Nhưng vấn đề nằm ở đâu nhỉ?" Khang Huy vò đầu bứt tai.
Bộ quần áo này có giá 30 vạn đồng Liên Minh, là bộ đồ đắt nhất hắn từng mặc. Từng đường kim mũi chỉ đều được may thủ công, chất liệu vải thì khỏi phải bàn. Khi cô nàng bán hàng thì thầm vào tai hắn những mỹ từ hoa mỹ, hắn đã nhanh chóng ghi nhớ hai ý chính: "Đắt tiền" và "cao cấp".
0