0
Đột nhiên, hắn chợt nhận ra cái sai của mình.
Bộ quần áo này quá hoàn hảo, thậm chí còn tôn lên vẻ mạnh mẽ của hắn. Nhưng một gã nhà giàu mới nổi thì có ai ăn mặc kiểu này không?
Khang Huy tuy không rành về thời trang, nhưng hắn biết rõ bộ đồ này khiến hắn nổi bật quá mức. Ngắm nghía mình trong gương một hồi, hắn liền nảy ra ý tưởng.
Hắn vò nhàu bộ comple, chiếc áo sơ mi trắng được thay bằng một chiếc áo chim cò xanh lét. Đôi giày da bị đá vào một góc, thay vào đó là đôi giày thể thao năng động.
Ống quần và tay áo được xắn lên, chiếc áo comple thì được mở cúc để lộ chiếc áo xanh bên trong.
Bộ trang phục có một không hai này ngay lập tức biến hắn thành một con người khác. Quan sát kỹ lại một lần nữa, thấy không có gì sơ hở, Khang Huy mới tự tin bước ra khỏi phòng.
Đại Học Đông Phương rộng lớn, các dịch vụ bên trong cũng rất đầy đủ. Học viên ở đây toàn là con nhà giàu nứt đố đổ vách, nữ sinh thì tiền tiêu không hết.
Cho nên, không thiếu gì những cửa hàng bán đồ xa xỉ, thậm chí còn có cả châu báu.
Bộ dạng "lố lăng" của Khang Huy khiến hắn đi đến đâu cũng bị nhìn với ánh mắt kỳ dị.
Không biết có phải ở chung với nữ nhân quái dị kia lâu ngày mà da mặt hắn dày lên hay không, mà Khang Huy vẫn tỏ ra vô cùng tự nhiên, chẳng mảy may để ý đến ánh nhìn xung quanh.
Hắn thậm chí còn ung dung tiến vào một cửa hàng trang sức, tậu một chiếc dây chuyền vàng to bản đeo lên cổ, thêm một chiếc nhẫn phỉ thúy màu vàng chói lọi vào tay, trông không khác gì một tên nhà giàu "trưởng giả học làm sang".
Rất nhiều nhân viên bán hàng cố che miệng cười trộm, nhưng vẻ mặt Khang Huy vẫn hết sức bình thản.
Lúc đầu hắn còn hơi cẩn trọng, về sau thì đã thoải mái hơn, nhưng trong lòng vẫn phẳng lặng như nước, không bị ngoại cảnh tác động. Hắn biết rõ mục đích của mình lúc này, chính là hành xử cho đúng với thân phận.
"Mình phải chấp nhận thân phận này từ tận đáy lòng, nếu không sẽ rất dễ bị lộ tẩy." Hắn thầm nghĩ. "Thất bại thường xuất phát từ những chi tiết nhỏ nhặt và biểu cảm khác lạ."
Khang Huy dồn 120% sự tập trung, không dám sơ suất.
Ai mà biết được xung quanh có người đang theo dõi hay không? Bản thân chỉ có một cơ hội, nếu như sập bẫy thì coi như xong đời.
Hắn nghênh ngang bước vào cửa hàng bán thẻ bài.
Người bán hàng thì cung kính ra mặt, nhưng Khang Huy vẫn đọc được sự cười cợt, nhạo báng trong ánh mắt của họ. Hắn làm như không thấy, lớn tiếng hỏi: "Các người ở đây có băng thẻ không? Loại nào tốt thì mang hết ra đây cho ta xem qua."
Giọng nói của hắn khá lớn khiến mấy học viên đang mua đồ xung quanh phải cau mày khó chịu, nhưng khi thấy trang phục của Khang Huy thì đều lộ ra vẻ khinh thường.
"Mời quý khách sang bên này." Người bán hàng vội vàng nói.
"Đây là Nhu Vân băng thẻ, sản phẩm mới nhất năm nay. Ngài xem, trọng lượng của nó rất nhẹ, đeo trên tay mà như không có cảm giác. Nó là một băng thẻ được thiết kế dành cho chiến đấu, ngoài ra còn có nhiều tính năng phụ trợ rất thực tế nữa. Nó có bốn khe chứa thẻ, nói cách khác, ngoài trừ năng lượng thẻ bài, nó có thể bố trí ba chiến đấu thẻ cùng lúc. Mặt khác, nó có độ ổn định cao nhất trong các loại băng thẻ. Dù là phản hồi từ thị trường hay đánh giá của người dùng, thì đây đều là một sự lựa chọn rất tốt."
Cái băng thẻ màu trắng này được chế tác tinh xảo hơn những loại thông thường, thiết kế đơn giản mà gọn gàng, không có nhiều hoa văn trang trí rườm rà. Khang Huy rất thích nó.
Tuy nhiên, hắn vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, ngón tay chỉ vào một cái băng thẻ khác trong quầy: "Ta muốn cái kia."
Đó là một cái băng thẻ được khảm đầy đá quý xanh đỏ, dây đeo được làm từ da Tiêm Giác Ngạc quý hiếm.
Người bán hàng vừa định lên tiếng khuyên nhủ thì Khang Huy đã khoát tay: "Cứ cái này đi!"
Chọn thêm vài tấm năng lượng thẻ bài, Khang Huy rời khỏi cửa hàng. Bước ra ngoài, hắn không khỏi cười khổ. Tốn một đống tiền chỉ để mua về những thứ mà mình không thích, quả là một chuyện đau khổ.
Hắn không biết liệu việc này có nên làm hay không, nhưng dù sao cũng đã không còn đường lui.
Hắn cũng từng nghĩ đến chuyện tìm cơ hội rời khỏi thành Đông Bình. Nhưng với tâm cơ của nữ nhân quái dị kia, làm sao nàng ta có thể bỏ qua điểm này? Chắc chắn nàng ta sẽ tìm ra hắn.
Đây chỉ là phán đoán của Khang Huy, dù hắn không biết cô nàng ma quỷ đó có cách nào để tìm ra mình, nhưng hắn tin chắc nàng ta có thể làm được.
Vì thế mà hắn không dám trốn chạy, không dám đem tính mạng mình ra để đánh cược!
Đột nhiên, hắn cảm thấy vô cùng bực bội, cảm thấy mình chỉ như một con rối bị những sợi dây vô hình điều khiển.
Căn bản không có cách nào thoát khỏi lòng bàn tay của nữ nhân quái dị kia! Loại cảm giác bất lực này khiến hắn khó chịu vô cùng.
Hắn biết cảm xúc của mình lúc này không ổn, liền thầm nghĩ phải nhanh chóng về ký túc xá. Có lẽ chỉ khi tập luyện cường độ cao mới giúp bản thân không có thời gian để suy nghĩ lung tung.
Hắn liền tăng tốc bước về ký túc xá của mình.
"Này, đây chẳng phải là gã nhà quê đó sao?" Một giọng nữ vang lên từ phía sau.
Khang Huy đang khó ở, mặc kệ tất cả cứ cắm đầu đi thẳng.
"Hừ, lão nương gọi mà ngươi dám không nghe sao?" Cô nàng đó liền lớn tiếng hơn.
Khang Huy vẫn phớt lờ, chỉ đi nhanh hơn.
Cô nàng phía sau bỗng hô to: "Thanh Nhã, giúp tỷ ngăn gã nhà quê này lại!"
Khang Huy ngẩng đầu lên, không ngờ phía trước lại có một cô nàng cao gầy đang nhìn hắn chằm chằm. Nàng ta nhìn Khang Huy rồi thản nhiên cười: "Tên nhà quê nhà ngươi sao lại dám làm Lộ An tỷ không vui chứ?" Nói rồi nàng ta dang chân, duỗi tay chặn đường Khang Huy.
Khang Huy dừng lại.
Cô nàng Thanh Nhã này cười hì hì với hắn, miệng thì hô: "Lộ An tỷ, tên nhóc này chọc giận tỷ sao?"
Khang Huy bình tĩnh nhìn Thanh Nhã, không nói một lời. Dưới vẻ bình tĩnh bề ngoài là cơn bực bội đang trỗi dậy như cỏ dại.
Hắn chăm chú nhìn cô nàng trước mặt, ánh mắt bình thản như mặt nước hồ thu.
Cô nàng Lộ An chạy đến, miệng hét lớn: "Xem ngươi chạy đi đâu!"
Thanh Nha cười hì hì, hai mắt cong cong thành hình bán nguyệt. Nàng ta chẳng hiểu vì sao Lộ An lại bám dính lấy cái gã nhà giàu mới nổi này. Nhưng nhìn cái cách hắn ăn mặc có phần độc đáo, không giống ai, nàng ta lại không nhịn được cười thầm trong bụng.
Đến khi ánh mắt của nàng vô tình chạm đến cổ tay của Khang Huy, nàng ôm bụng lăn ra cười nắc nẻ. Tiếng cười trong trẻo như chuông bạc reo, tựa như một mồi lửa nhỏ nhen nhóm ngọn núi lửa đang âm ỉ trong lòng Khang Huy.
Nhưng hắn lại không để lộ ra chút gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn hai cô nàng đang cười ngả nghiêng trước mặt.
"Thanh Nha, ngươi cười cái gì thế?" Lộ An thấy bạn mình cười sằng sặc như trúng gió, không khỏi tò mò hỏi.
Thanh Nha ôm bụng, cười đến chảy cả nước mắt, vừa chỉ tay vào cái băng thẻ màu hường trên cổ tay Khang Huy mà nói ngắt quãng: "H...ha... ha... Ngươi...nhìn xem..."
Lộ An cũng tò mò nhìn theo, vừa thấy thì liền cười phá lên như được mùa, hai tay ôm bụng cười như điên: "Ha ha ha... ngươi thật đúng là đồ nhà quê! Không ngờ lại đi mua một cái băng thẻ dành cho nữ ha ha ha..."