0
Khang Huy vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, thản nhiên hỏi: "Xin hỏi hai vị có việc gì không?"
Hai nàng vẫn không ngừng cười ha ha, hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của Khang Huy. Thật đúng là đồ nhà quê mà! Chẳng biết từ đâu ra nữa.
Khang Huy cũng chẳng buồn nói nhiều, chỉ lạnh lùng quay người bước đi.
Hai cô nàng dù cười đến mất cả hình tượng, nhưng vẫn không quên chặn đường của Khang Huy.
Khang Huy vẫn bình tĩnh bước tới, ánh mắt không hề dao động, chân bước không hề đổi nhịp. Khoảng cách giữa ba người càng lúc càng rút ngắn.
Chỉ còn cách nhau chưa đến nửa mét, mà Khang Huy vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Hai nàng cuối cùng cũng ngừng cười, nhưng cũng chẳng hề tỏ ra sợ hãi. Các nàng tin chắc, giữa thanh thiên bạch nhật thế này, Khang Huy có gan trời cũng không dám giở trò. Lộ An còn cố ý ưỡn ngực, cái cặp núi đôi sau trận cười nghiêng ngả vừa nãy lại càng phập phồng dữ dội, trông có vẻ rất khiêu khích.
"Nhóc con, có bản lĩnh thì tới đi!" Lộ An vừa cười đểu vừa buông lời thách thức.
Khang Huy vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, ánh mắt hờ hững như không hề nhìn đến hai cô nàng, tốc độ vẫn không hề suy giảm.
"Ái!" "Ái!" Hai tiếng kêu la thảm thiết vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả các học viên đang ở xung quanh.
Hai cô nàng đã bị Khang Huy tông trúng, cả hai ngã lăn quay ra đất, vẻ mặt đau đớn đến khó coi.
Khang Huy không hề quan tâm, vẫn bước đi như không có chuyện gì, tốc độ vẫn không đổi, đến liếc mắt nhìn hai cô nàng đang lăn lóc dưới đất cũng lười.
"Này bạn học, sao lại có thể đối xử với người đẹp như vậy chứ?" Một học viên cao lớn hơn Khang Huy chặn đường hắn, vừa nói vừa hậm hực. Lòng chính nghĩa vốn chẳng bao giờ nổi lên trong cái đám học viên ăn chơi lêu lỏng, nhưng nếu đối tượng cần bênh vực là một cô gái xinh xắn thì hiệu suất bỗng tăng lên chóng mặt.
Khang Huy lạnh lùng nhìn cái tên đang chắn đường mình, liếc qua con số trên ngực áo hắn, đây là một học viên năm hai, hệ chiến sĩ thẻ bài.
Khang Huy hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của tên đó, vẫn tiếp tục bước đi. Học viên to con nhìn Khang Huy bằng ánh mắt khinh thường.
Hắn cao hơn Khang Huy cả cái đầu, vóc dáng thì vạm vỡ như gấu. Một bên thì kiên quyết không tránh, một bên lại không chịu dừng lại, cuối cùng cả hai người tông vào nhau.
Bốp... Bốp! Tên học viên kia đột nhiên bay ra như bị xe tông phải, không cách nào khống chế được cơ thể, cuối cùng thì cái mông đáp đất một cách thê thảm.
Khang Huy nghênh ngang bước đi giữa ánh mắt kinh ngạc của đám đông. Lúc này, chẳng ai còn dám đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa.
Đến khi Khang Huy khuất bóng thì tên cơ bắp mới bừng tỉnh, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và nhục nhã.
Vừa về đến phòng, Khang Huy lập tức chui ngay vào nhà tắm, vặn mạnh vòi nước lạnh.
Từng dòng nước mát lạnh dội thẳng vào đầu giúp hắn dần bình tĩnh trở lại, khôi phục được chút lý trí.
Ngẫm lại sự việc vừa diễn ra, hắn không khỏi cười khổ. Xem ra mình cũng chỉ là một thằng nhóc con, dễ dàng bị cảm xúc chi phối. Quả thật rất nguy hiểm! Khang Huy tự nhủ thầm. Tỉnh táo, phải luôn giữ bình tĩnh trong mọi tình huống! hắn nhắc đi nhắc lại câu nói này như một câu thần chú.
Mặc cho dòng nước lạnh buốt chảy xuống mặt, từng giọt nước lăn dài trên cơ thể, những ý nghĩ trong đầu hắn dần trở nên rõ ràng hơn.
Dạo gần đây hắn phải chịu đựng quá nhiều áp lực, mà bản thân thì lại thiếu kinh nghiệm ứng phó, không thể khống chế cảm xúc tốt.
Với cái tính cách vốn có của mình, hắn luôn lo sợ sẽ có lúc đánh mất sự điềm tĩnh.
Sự việc vừa nãy cũng như một lời nhắc nhở cho thấy những thay đổi bên trong con người hắn. Chẳng biết có phải do bị nữ nhân quái dị l·ây n·hiễm hay không, mà tính cách hắn bây giờ có vẻ nóng nảy và hung hăng hơn.
Mà bản thân hắn thì lại rất ghét sự thay đổi này.
Sau khi tắm rửa xong, Khang Huy cũng đã trở lại bình thường. Hắn vừa uống thanh vân lưu thủy vừa tự mình kiểm điểm lại toàn bộ kế hoạch xem có chỗ nào còn thiếu sót. Không ai dạy hắn cả, chỉ có thể tự mình mày mò suy nghĩ. Hắn biết chỉ có chính bản thân mình mới có thể tin được mà thôi.
Căn cứ theo tính cách bản thân và cái vỏ bọc nhà giàu mới nổi của hiện tại, hắn nhanh chóng nghĩ ra một cách dung hòa. Bởi vì bản tính hắn vốn rất thật thà, chất phác, nếu cứ cố gồng mình lên làm một tên nhà giàu thích khoe của thì nhìn sẽ rất giả tạo, dễ dàng để lộ ra sơ hở.
Nhưng ai nói nhà giàu thì lúc nào cũng phải thích khoe khoang đâu? Vậy chi bằng, cứ đóng vai một gã nhà giàu trầm lặng, ít nói, không thích khoa trương nhưng vẫn có chút... kiêu căng, và thêm một chút quái dị.
Ý tưởng trong đầu Khang Huy dần rõ ràng hơn. Ít nhất thì nó cũng có một điểm tốt là giúp hắn khó phạm phải sai lầm, khó bị lộ tẩy hơn.
Cũng may là hắn phát hiện ra vấn đề này sớm, nếu để mọi người quen với một hình tượng nào đó của hắn thì việc thay đổi sẽ rất gượng gạo và lộ liễu.
Giải quyết xong vấn đề quan trọng này, gánh nặng trong lòng Khang Huy cũng vơi đi không ít.
Nghĩ lại chuyện mua phải một cái băng thẻ của phụ nữ thì hắn cũng chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa. Hắn nhớ rất rõ biểu hiện kì lạ của người bán hàng lúc đó, muốn nói lại thôi, thật là khiến người khác tò mò.
Cái băng thẻ này tốn của hắn tận 90 vạn đồng liên minh. Vứt đi thì thật lãng phí. Dù đây không phải là tiền của mình, hắn cũng chẳng cần phải tiết kiệm, nhưng thói quen sống tiết kiệm khiến hắn không nỡ lãng phí của cải một cách vô tội vạ như vậy.
Suy nghĩ một hồi, Khang Huy nghiến răng, đeo cái băng thẻ màu hồng kia lên cổ tay. Có lẽ sau này nó sẽ là chủ đề cho những trò cười của mình chăng, hắn tự trào.
Mặc dù trông nó có vẻ hào nhoáng hơi...sai sai, nhưng cái băng thẻ này thật sự cao cấp hơn cái cũ rất nhiều.
Chỉ cần dùng thử một chút là có thể nhận ra tốc độ phản ứng nhanh hơn rất nhiều.
Trên mặt của băng thẻ có ba khe chứa thẻ. Ngoài hai khe dành cho thẻ bài năng lượng và thẻ bài Phi Ngư Kình thì vẫn còn dư một khe, hắn tiện tay cắm luôn cái thẻ bài thần bí vào đó.
Nữ nhân quái dị cho hắn rất nhiều tiền nên hắn cũng chẳng cần tiếc, tiện tay mua luôn thẻ bài năng lượng cấp bốn.
Sau khi cắm thẻ bài Phi Ngư Kình và thẻ bài năng lượng, Khang Huy thử khởi động thẻ bài Phi Ngư Kình.
Ánh sáng long lanh quen thuộc lại xuất hiện trên đầu ngón trỏ của hắn, mà tốc độ nhanh hơn so với trước khoảng 0,4 giây! Quả không hổ là đồ cao cấp, Khang Huy thầm tán thưởng trong lòng.
Khang Huy cũng chẳng có yêu cầu cao với hình thức của băng thẻ. Chỉ cần nó có tính năng vượt trội thì hắn đã ưng ý rồi.
Quan trọng là dùng tốt thì mọi thứ khác có hề gì, kể cả nó là đồ dành cho nữ.
Lúc này, ở khu ký túc xá của các giao lưu sinh thuộc Học Phủ Tinh Hoa chỉ có ba người Vũ Trọng, Trần Trí Cường và Thanh Yến.
Trần Trí Cường lên tiếng, phá tan bầu không khí trầm mặc nãy giờ: "Tin tức mà ta thu thập được không nhiều lắm. Tống Minh làm việc rất cẩn thận, hầu như không để lại chút dấu vết nào. Nhưng ta vẫn tìm được một vài điểm rất đáng giá. Cho dù là bộ thẻ bài ảo ảnh đầu tiên của Tống Minh, Ta Yêu Người Một Vạn Năm, hay là bộ thứ hai, Truyền Thuyết Chiến Sĩ Vô Địch, thì địa điểm tiêu thụ đều tập trung chủ yếu vào Đại Học Đông Phương."