Cuộc chiến vẫn còn tiếp diễn, hai thân ảnh liên tục v·a c·hạm, không còn là v·ũ k·hí chém g·iết nữa, công phu quyền cước cũng đã xử xuất. Thiên Vân cuối cùng kinh nghiệm chiến đấu vẫn là thua một bậc, nhiều lần trúng chiêu. Tuy Dương Trung Hoá rất mạnh, nhưng thể lực của lão lại gánh không được quá lâu.
"Ầm". Một tiếng, hai người đối nhau đánh ra một quyền, cả hai đều phun máu bay ngược.
Dương Trung Hoá không có ngừng lại, tuy rằng hơi thở lão đã rất nặng nhọc nhưng thân pháp vẫn nhanh vô cùng. Cả người tựa như u linh, thoắt ẩn thoắt hiện, đao xuất ra đều lấy góc độ quỷ dị mà vào. Nếu không phải phòng ngự của Thiên Vân rất cường, giờ này hắn ít nhất đã b·ị c·hém thành vài khúc. Không thể không nói, Dương Trung Hoá thủ đoạn không thể chê vào đâu được, võ công cao, kinh nghiệm chiến đấu mạnh, nếu lão nhỏ tuổi hơn một chút chỉ sợ Thiên Vân đã là n·gười c·hết.
Thiên Vân tuy nhiều lần bị trúng chiêu, thế nhưng thật may cho hắn. Đoạn thời gian trước hắn cố tình tu luyện Bách Luyện Bảo Thể, hiện tai thân thể hắn cứng chắc như tinh cương, dù trúng chiêu nhưng lại không phải v·ết t·hương chí mạng.
Thiên Vân xuất thủ cũng là ngoan độc cực kỳ, mặc dù chưa làm Dương Trung Hoá trọng thương lần nào. Thế nhưng lực lượng quá lớn, nhiều lần khiến tay cầm đao của Dương Trung Hoá run lên, đao chém ra càng ngày càng yếu đi.
Dương Trung Hoá tuy đã là đèn cạn dầu, lại vẫn không hề có ý định rút lui, đao trong tay chưa từng ngừng qua. Thiên Vân càng chiến càng hung bạo, Long Huyết Luyện Thể vận dụng tới cực hạn, cả người như hoá rồng, lực lượng to lớn không gì sánh được.
"Răng rắc". Thiên Vân điền cuồng bổ xuống một đao, thân hình rõ ràng không cao lớn, lại chẳng khác gì một quả núi giáng xuống. Dương Trung Hoá hai tay chịu không được áp lực, xương cốt vỡ vụn, biến dạng, không ra hình dáng.
Dương Trung Hoá hai mắt đỏ ngầu, tuy rằng đau đớn lại một tiếng rên cũng không hề phát ra. Lão nhảy lùi về phía sau, thế mà dùng chân đá vào chuôi đao. Đao quang tựa như ánh chớp, uy thế vậy mà không yếu. Chỉ tiếc, cho dù Dương Trung Hoá có làm gì, lúc này cũng hoàn toàn vô dụng.
Thiên Vân tựa như đã biết trước mọi thứ, thân ảnh từ lúc nào đã ra sau lưng Dương Trung Hoá. Đao trong tay không chút lưu tình, đâm xuyên qua lồng ngực.
Dương Trung Hoá máu ồng ộc phun ra, miệng muốn nói gì, lại vì máu chảy quá nhiều mà phát không nổi một điểm thanh âm.
Vẻ mặt lão lúc này cực kỳ phức tạp, lại giống như giải thoát.
Thiên Vân đâm đao phía sau, cũng không nhìn thấy những biểu cảm này, hắn thở ra một hơi, coi như kết thúc trận chiến.
Thiên Vân rút đao ra, thân hình Dương Trung Hoá ngã xuống. Từ nay về sau, lão hầu gia Dương Trung Hoá không còn nữa.
Vừa mới buông lỏng một hơi, bất chợt một luồng khí tức khủng bố ập tới, Thiên Vân cả kinh quay người. Chỉ thấy phía xa, Dương Hiển không biết từ lúc nào đã phi thân lao tới, tay phải khẽ hấp, thanh đao vừa rồi bị Dương Trung Hóa đá bay vậy mà như gặp được chủ nhân chân chính, vèo một cái liền đến.
Thiên Vân không hiểu, cũng không có kịp chuẩn bị, vội vàng nâng đao đỡ một kích.
"Bành!" Thiên Vân bị một kích đánh bay ra ngoài, thổ huyết ngã xuống đất, cố gắng áp chế tạng phủ đau đớn, chân phải đạp mạnh xuống đất, tránh thoát tầm công kích.
"Vì cái gì?" Thiên Vân gầm lên, không thể tin vào mắt mình, hắn càng hoảng sợ hơn chính là, Dương Hiển tu vi võ đạo thế mà cũng không thua kém Dương Trung Hóa, ẩn ẩn còn mạnh mẽ hơn.
"Vân nhi. Ông ấy không phải gia gia nữa, ông ấy đã bị đoạt xá". Dương Thành Phong trên tay còn cầm một thanh chùy thủ, trên chùy thủ còn dính đầy máu tươi, vội vàng nói cho Thiên Vân biết sự thật.
Thiên Vân nghe vậy cả kinh, lại cũng không tin, hắn nhíu chặt lông mày, như nhớ tới gì đó liền mở miệng nói. "Không phải tu sĩ Trúc Cơ, Chi Phân làm sao có thể đoạt xá. Nếu ta đoán không nhầm đây chính là "Huyết Tâm Chủng Ma" ngươi cũng không phải Dương Trung Hóa. Ngươi rốt cục là thần thánh phương nào?"
Thiên Vân rất muốn bấm đốt tính toán một phen, lại không dám làm liều. Đang trong lúc chiến đấu, hắn sợ một khi mình bị phản phệ, tử kỳ rất nhanh liền tới.
"Ta là ai? Ha ha ha. Nói cho ngươi biết cũng không sao, năm đó ta chính là một trong hai người mở ra con đường tiến vào Hóa Cảnh". Dương Hiển cười ha hả, khí thế càng lúc càng lên cao.
Nghe đến đây Thiên Vân không khỏi một trận kinh ngạc, lại nhớ tới điều gì, đầu óc lúc này một mảnh thanh minh, tựa như mọi chuyện đều có thể lý giải.
"Ngươi vì thành tiên mà cam tâm ngộ nhập ma đạo, ngay cả Huyết Tâm Chủng Ma cũng dám luyện, nói cho cùng chúng ta cũng là con cháu của ngươi a". Từ trong những mảnh ký ức tàn phá mà hệ thống để lại, Thiên Vân đã từng nhìn qua môn công pháp này. Môn công pháp có tên Huyết Tâm Chủng Ma này vô cùng tàn nhẫn, được chia làm hai phần chính phụ. Phần chính của môn công pháp ngoài việc phân tách một phần kí ức, một phần linh chủng ra, hầu như không có tăng thêm cho người luyện chút thực lực nào. Phần phụ lại hoàn toàn khác, người luyện chỉ cần ăn một viên đan dược, sau khi luyện công pháp này, công lực sẽ điên cuồng tăng lên, đừng nói là mười năm nhất lưu cao thủ, nếu chịu khó tu luyện bảy, tám năm liền có thể chạm vào.
Viên đan dược kia có tên "Chủng Ma đan" đan này được làm từ một phần linh chủng của người luyện phần chính. Thiên Vân không biết rõ quá trình tu luyện môn công pháp này như thế nào, chỉ có điều ngoài đoạt xá ra, môn công pháp này có lẽ là cách duy nhất qua mặt thiên đạo. Không cần người tu hành phải tiến vào Trúc Cơ hay Chi Phân, liền có thể chiếm lấy thân thể người khác trọng sinh. Điểm làm lên sự tàn độc của môn công pháp này chính là, ngươi luyện bản phụ phải có huyết thống gần nhất, ví dụ như cha con, anh em đồng bào sinh ra. Môn công pháp này ở tu tiên giới Đại Chu cũng được liệt vào hàng cấm kỵ, người luyện nếu bị phát hiện sẽ bị cả tu tiên giới vây g·iết, g·iết đến khi cả nhà c·hết hết mới ngừng.
Thiên Vân đáy lòng đắng chát, hắn không thể ngờ Đao Thánh một đời anh danh, lại vì thành tiên mà cam tâm bước vào con đường không có lối về này.
"Ngươi từng hối hận qua sao?" Thiên Vân cho dù đã biết đáp án nhưng vẫn cố hỏi.
"Hối hận? Bản tọa có gì phải hối hận? Chỉ cần bản tọa thành tiên, cái gì Dương gia, cái gì hầu tước bản tọa muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Ngươi rất tốt, không làm bản tọa thất vọng, đợi khi ta đạp vào tiên kiều, lại dùng thân thể ngươi bước vào con đường tu tiên. Ha ha ha, đừng nói là Dương Gia, với tướng mạo như vậy, mười cái, một trăm cái Dương Gia bản tọa cũng dư sức làm được". Dương Thanh Long nói đến đây thân hình lại phóng ra, đao quang tựa như cầu vồng màu đỏ ầm vang chém tới, khí thế vô cùng kinh khủng.
Dương Thành Phong cùng Thu Phượng ở phía dưới nghe hai người nói chuyện mặt không khỏi tái nhợt, tuyệt vọng gầm thét.
"Phượng Nhi. Cha có lỗi với các ngươi, tại cha không nghe lời gia gia các ngươi, nếu ta nghe theo ông, không có học cái gì võ công thì đâu đến nông lỗi này". Dương Thành Phong vẻ mặt tuyệt vọng vô cùng, vừa rồi hắn đã đâm chùy thủ vào trái tim Dương Hiển. Hắn nghĩ rằng, chỉ cần đâm chùy thủ vào trái tim, cha hắn liền c·hết. Nào ngờ sau khi Dương Trung Hóa c·hết, v·ết t·hương trên ngực Dương Hiển lại nhanh chóng khép lại. Chỉ chưa tới một cái chớp mắt khí thế đã thay đổi, mạnh mẽ không khác gì Dương Trung Hóa biểu hiện lúc trước.
Dương Thành Phong ảm đạm ngồi bệt xuống đất, hắn muốn đâm đao t·ự s·át, nhưng hắn hiểu dù có làm gì thân thể này vẫn sẽ bị chiếm hữu, sẽ biến thành thế thân của Dương Thanh Long. Cuối cùng chỉ vì tranh cường háo thắng, hắn đã bị tính kế từ lúc nào không hay. Đến lúc này, cha hắn đã không còn, tiếp theo sẽ tới hắn, con trai. Bi kịch là đây chứ đâu, chỉ vì một cái gọi tiên đạo, người thân xung quanh c·hết cũng không tiếc.
Thiên Vân nội tâm cũng là đắng ngắt, hắn giờ khắc này sao còn không hiểu. Từ lúc sinh ra đến giờ Thiên Vân đã bị coi là đứa ngốc, tâm hắn làm sao không ẩn chứa bất mãn, làm sao không oán giận cho được. Ma do tâm sinh, tâm bất mãn ma liền tới. Thiên Vân nhiều lần tự hỏi Hạ Thi Phệ Linh Kinh mình ngẫu nhiên có được, hay thực sự có một bàn tay phía sau thao túng. Quả nhiên có người tương kế tựu kế đưa tới, nhìn thì rất ngẫu nhiên, chỉ sợ lúc đó cả kho điển tịch đều dấu kinh văn này. Chỉ là lúc đó Thiên Vân quá ngốc, quá không hiểu chuyện mới bị mắc câu. Bao nhiêu lần Thiên Vân trong lòng vui sướng, mình ngộ tính cao, tu vi võ đạo chỉ chưa đầy hai năm liền Hóa Cảnh, đơn giản "tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả". Chỉ tiếc Thiên Vân đã sai, đơn giản cảnh giới này hắn sớm muộn cũng đạp vào, chỉ có điều hắn không biết mà thôi.
Thiên Vân dù không biết điều gì chờ đợi mình phía sau, thế nhưng giờ này khắc này hắn sợ. Hắn không phải sợ bị đoạt xá, mà sợ mọi thứ mình trải qua, mọi sự vật sự việc mình gặp phải đều là một tuồng kịch. Nếu thực sự điều đó là đúng, Thiên Vân tự hỏi rốt cục mười tám năm nay mình có thực sự đang sống hay không? Liệu rằng những tình cảm chân thành kia, có thật hay không? Không biết, có thể tất cả đều là thật, cũng có thể tất cả đều không phải.
Hai thân ảnh điên cuồng lao vào nhau, bản lãnh xuất ra hết. Dương Thanh Long khí thế càng đánh càng khủng bố, Thiên Vân tuy rằng chưa phải nỏ mạnh hết đà, thế nhưng thể lực cũng đã tiêu hao phân nửa, kết cục phía sau chỉ sợ sẽ không tốt cho hắn.
Thiên Vân vẫn chiến, hắn không muốn từ bỏ, dù có c·hết cũng muốn đánh một trận thống khoái.
Thiên Vân rất mạnh, mạnh đến mức thoát khỏi phạm trù phàm nhân từ rất lâu. Thế nhưng không có cách, đối mặt với hắn cũng đâu phải người thường. Một trong hai người bước vào Hóa Cảnh đầu tiên, bất cứ kẻ nào một khi bước vào cảnh giới này, nếu đánh với họ đều sẽ bị áp chế, mười thành thực lực phát huy được năm thành đã là may mắn. Đổi lại là một người khác, cảnh giới tương tự, kinh nghiện chiến đấu tương tự. Thiên Vân có tự tin vài chiêu liền chém g·iết, đáng tiếc người hắn đấu lại là Dương Thanh Long.
"Xoẹt!" Thiên Vân cuối cùng cũng b·ị t·hương, sắc mặt hắn tái nhợt, trước ngực hắn xuất hiện một vết đao. Tuy v·ết t·hương không phải rất nghiêm trọng nhưng cũng đủ chứng minh, Thiên Vân có lẽ đã chống không nổi nữa.
Dương Thanh Long không có t·ấn c·ông tiếp, chỉ mỉm cười lắc đầu nói. "Ngươi rất mạnh, mạnh tới mức ta không thể không dùng toàn lực, đáng tiếc tâm ngươi đã loạn, ngươi thắng không được ta"
"Ngươi tự tin như vậy?" Thiên Vân cười lạnh, hai tay đan vào nhau đánh ra một loạt thủ ấn. Thủ ấn không phức tạp, chỉ chớp mắt liền thành.
Dương Thanh Long nhíu mày, không hiểu Thiên Vân muốn làm trò gì. Đúng lúc này một cỗ lực hút từ đâu truyền tới, Dương Thanh Long sắc mặt đại biến, muốn thi triển khinh công lại vô dụng. Một vòng tròn màu vàng từ dưới chân bắn lên cao, rất nhanh hình thành một chiếc lồng giam bao phủ hắn vào trong. Lồng giam từ từ co vào, cuối cùng trói chặt Dương Thanh Long, tựa như bị người lấy dây thừng cột chặt, muốn nhúc nhích cũng làm không được.
Thiên Vân thấy cảnh này không khỏi thở ra một hơi, thân hình bắn ra, đao quang như rồng chém về phía cổ Dương Thanh Long. Thiên Vân không có dừng lại, thân hình chớp cái liền biến mất, trực tiếp xuất hiện bên người Dương Thành Phong, tay phải dùng lực đánh ra một quyền. Một quyền này nhanh không thể tả, chớp mắt liền tới, khí hải đan điền của Dương Thành Phong bị một quyền này trực tiếp phá nát, hộc máu bay ra ngoài.
Dương Thành Phong không có tức giận, ngược lại chỉ có khổ sở cùng tự trách. Thiên Vân nhìn cha, lại nhìn Thu Phượng nói. "Đi mau!"
Thu Phượng cố gạt đi nước mắt, gật đầu dìu phụ thân rời đi. Dương Thành Phong ánh mắt lóe lên một cái, lại trở về bình thường.
Đúng lúc này trong thức hải Thiên Vân truyền tới một tiếng cười lớn, một bóng hình màu đen không biết từ nơi đâu đột ngột xuất hiện.
Thiên Vân lặng nhìn bóng đen ngưng tụ, đây là một người đàn ông trung niên, toàn thân hắc y, tướng mạo phi phàm. Thiên Vân không nhận ra người này, nhưng lại có thể đoán ra, không phải linh hồn Dương Thanh Long còn ai.
"Tiểu tử, không ngờ người còn có trận bàn của người tu tiên, rất không tệ, ngươi càng mạnh con đường thành tiên của ta cũng càng rộng mở. Ha ha, ta đã có thể cảm nhận được tiên kiều, rất nhanh ta liền có thể thành tiên". Linh hồn Dương Thanh Long cười như điên, tâm tình vui sướng không nói cũng biết.
"Hạ Thi Phệ Linh Kinh ngươi từ nơi nào đoạt được? Ngươi cùng các nàng có quan hệ gì?" Thiên Vân không có đánh gãy ý cười của Dương Thanh Long, chỉ muốn hỏi những điều mình còn thắc mắc bấy lâu nay.
"Ngươi rất không tệ, đằng nào thân thể này cũng là của ta, nói cho ngươi biết một chút cũng không sao. Năm đó ta một thân một mình tiến vào Thiên Sơn, trải qua trăm cay ngàn đắng g·iết vào trung tâm, mong muốn một cơ hội tìm được tiên kiều trong truyền thuyết". Dương Thanh Long trầm ngâm một lúc, như đang nhớ lại mảnh ký ức xa xưa bị năm tháng phủ bụi.
"Gần mười năm chém g·iết, ta cuối cùng cũng thấy được hi vọng. Cái gọi tiên kiều hóa ra chỉ là một đạo bình chướng, nó có thể xuất hiện bên ngoài, cũng có thể ở ngay trong khí hải. Ngươi càng trải qua sinh tử, ý niệm cầu sinh càng cường, cơ hội thấy được nó càng gần. Ta chiến đấu với rất nhiều hung thú, nhiều lần rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, thế nhưng ta vẫn sống. Cuối cùng ngày đó cũng đến, ta nhìn thấy tiên kiều. Nó xuất hiện ngay trước mắt ta, thậm chí ta có thể chạm tới. Trong điển tịch có viết, gặp tiên kiều bước một bước liền có thể tìm được tiên duyên. Ta không có nghĩ ngợi, trực tiếp đạp vào một bước, áp lực quá lớn, quá đáng sợ. Thế nhưng ta là ai? Đường đường Hóa Cảnh cường giả, làm sao có thể bị một bước tiên kiều làm khó, ta làm được. Thế nhưng cái gọi là tiên duyên không thấy, tiên kiều cũng không biến mất, cũng có nghĩa ta cần phải bước ra một bước nữa. Hóa cảnh cho ta cơ hội, nó cũng ban cho ta một chướng ngại. Ngươi có thêm thời gian tìm kiếm tiên kiều, nhưng số bước chân ngươi phải bước ra, sẽ càng nhiều". Dương Thanh Long vẻ mặt biến ảo đắng chát có, không cam tâm cũng có.
0