Thiên Vân nghe đến đây liền hiểu ra, sở dĩ Dương Thanh Long mạnh như vậy, có lẽ chính vì hắn đã bước ra một bước tiên kiều. Chính vì đã bước một chân vào con đường tu tiên, hắn có thể hiểu sự khác biệt của phàm nhân cùng tiên nhân bao lớn. Bởi vì hắn hiểu được tiên đạo mạnh mẽ, chính vì thế hắn mới điên cuồng, hắn mới tìm đủ mọi cách bước ra bước thứ hai.
"Ngươi muốn biết Hạ Thi Phệ Linh Kinh là từ đâu tới? Nói cho ngươi biết cũng tốt, ta năm đó bởi vì không thể bước ra bước thứ hai, tuyệt vọng cùng cực cũng nghĩ mình sẽ bị tiên kiều xóa đi. Thế nhưng ông trời giúp ta, không hiểu vì lý do gì, ta không c·hết chỉ bị một tia chớp bổ trúng. Bởi vì đã bước ra một bước tiên kiều, tầm mắt của ta liền mở rộng, cái gì võ đạo, cái gì tu tiên một chút liền hiểu. Không phải chỉ cần linh căn thôi sao? Không phải chỉ cần đạp vào tiên kiều thôi sao?" Dương Thanh Long mặt mang vẻ cười lạnh, ung dung mà nói.
Thiên Vân nghe đến đây lông mày liền nhíu lại, hắn đoán được, có lẽ lực lượng trợ giúp Dương Thanh Long thoát khỏi c·ái c·hết chính là công đức. Dương Thanh Long cùng Kiếm Thánh sáng tạo ra Hóa Cảnh, công đức đủ nhiều, khí vận càng là không yếu muốn g·iết hắn cũng không dễ.
"Ta trên đường trở về, đọc qua vô số điển tịch, còn gặp qua vô số người tu tiên. Ta hạ mình tới Đại Chu cầu đạo, lại không ngờ bị đám người đó đánh đuổi thừa sống thiếu c·hết. Hừ! Ta bị bọn chúng đuổi tới một vách núi cao vạn trượng, không còn đường thoát chỉ có thể nhảy xuống. Nào ngờ ta không những không c·hết, lại còn ngộ nhập một động phủ của người tu tiên. Tìm kiếm trong đám di vật người này để lại, ta liền phát hiện Huyết Tâm Chủng Ma. Lại đọc một hồi sách viết tay, thế mới hiểu, người này trước kia chỉ vì tu luyện Huyết Tâm Chủng Ma, g·iết người vô số, cuối cùng bị cả tu tiên giới Đại Chu đuổi g·iết. Người này hết đường để đi, chỉ có thể chui rúc trong một góc hang, cố gắng tăng cao tu vi mong có ngày trở lại rửa hận. Thật đáng tiếc, hắn b·ị t·hương quá nặng, sống không được". Dương Thanh Long nói đến đây, không khỏi thở dài cảm thán.
Thiên Vân không hiểu hắn cảm thán thứ gì, người luyện Huyết Tâm Chủng Ma c·hết chưa hết tội, có gì phải cảm thán. Cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, đám người mang khí vận nghịch thiên này, vậy mà ngã xuống núi cao vạn trượng không c·hết, đã vậy còn nhặt được bí kíp võ công, quả thật quá không giảng đạo lý.
Dương Thanh Long không hề để ý tới biểu cảm của Thiên Vân, lại tiếp tục kể. "Ta dùng một năm thời gian cuối cùng cũng luyện xong Huyết Tâm Chủng Ma, lại kết hợp vô số điển tịch võ học từ trước đến nay, tạo ra môn công pháp có tên Hạ Thi Phệ Linh Kinh. Tuy kinh văn này chưa phải công pháp tu tiên, nhưng ta tin nếu người luyện có thể đạp vào tiên kiều, nó sẽ tiến hóa thành tiên pháp. Công pháp này thời gian đầu còn nhiều sai sót, ta nhiều lần nhận đệ tử, lại không kẻ nào luyện thành. Đa số đều c·hết, một số hóa thành điên dại, cuối cùng đều bị ta thẳng tay g·iết". Dương Thanh Long vẻ mặt đạm bạc, như thể g·iết một kẻ không có giá trị, đơn giản như g·iết một con kiến. Một chút thương hại, một chút cảm thông đều không có.
Thiên Vân không khỏi trấn động trong lòng, hắn nghĩ không ra, người tạo ra môn công pháp điên rồ này, lại chỉ là một phàm nhân. Quá kinh khủng, quá không hợp thói thường, một phàm nhân lại có thể sáng tạo ra một môn công pháp trực chỉ tiên đạo. Thiên Vân không biết các công pháp tu tiên từ đâu mà ra, nhưng có lẽ không phải phàm nhân có thể sáng tạo, Dương Thanh Long có lẽ là trường hợp cá biệt.
Thật ra Thiên Vân suy đoán cũng không sai, tiên pháp là điều một phàn nhân không thể nghĩ ra. Công pháp đầu tiên xuất hiện, càng không phải một phàm nhân có thể sáng tạo.
"Sau rất nhiều lần sửa đổi cùng cải tiến, cuối cùng công pháp này đã thành công. Người đầu tiên luyện nó mà không c·hết, cũng không điên dại là đệ tử thứ 90 của ta, hắn tên Triệu Hạo. Chỉ có điều tên này thực lực tăng lên lại bắt đầu sinh phản cốt, ta cũng đã thành công liền không cần tới hắn nữa, cuối cùng hắn bị ta g·iết c·hết. Ta trở lại Dương gia, lại truyền cho Dương Trung Hóa cùng Dương Hiển võ công, bọn chúng nào biết môn võ công chúng học chính là Huyết Tâm Chủng Ma". Dương Thanh Long vẻ mặt như thường, một chút bi thương đều không lộ.
Thiên Vân đáy lòng đắng chát, những việc tiếp theo hắn không cần nghĩ cũng biết. Dương Thanh Long c·hết, đoạt lấy thân thể Dương Trung Hóa sống lại. Dương Trung Hóa sau này lại truyền Huyết Tâm Chủng Ma cho Dương Thành Phong.
"Ta không có học Huyết Tâm Chủng Ma, tại sao ta vẫn bị ngươi đoạt xá?" Thiên Vân lại hỏi.
"Ai nói ngươi không học? Chỉ là ngươi nhớ không được mà thôi. Nếu đã bị gọi là Thằng Ngốc, mọi chuyện liền đơn giản nhiều". Dương Thanh Long mỉm cười lắc đầu, không cho là vấn đề to tát gì.
Thiên Vân không khỏi sợ hãi, lại nghĩ tới việc mình đầu óc trì độn, trong lòng liền hiểu.
"Những gì ngươi muốn biết, ta đã giải đáp rồi, lên đường thôi". Dương Thanh Long nói đến đây liền há miệng khẽ hấp. Một luồng hấp lực khổng lồ tiến đến, Thiên Vân ngay cả giãy giụa cũng làm không được, lập tức bị hút vào trong miệng Dương Thanh Long.
Đúng lúc này khí hải Thiên Vân phát sinh dị biến, viên linh chủng đã nảy mầm bỗng dưng biến mất vô tung, trong đan điền giờ này khắc này chỉ còn một viên cầu ngả sắc xanh đang nằm bất động.
Dương Thanh Long sau khi chiếm hữu quyền kiểm soát thân thể, lập tức dò xét khí hải đan điền một phen. Thấy linh chủng đang từ từ chuyển hóa không khỏi mỉm cười, hắn trở lại hiện thực, lại đánh giá thân thể một chút, âm thầm gật đầu.
"Tiên kiều, ta đã có thể cảm nhận được nó". Dương Thanh Long lẩm bẩm một câu, lúc này khí thế trên người bỗng dưng kéo lên. Linh chủng trong đan điền cấp tốc chuyển hóa, chỉ trong vài nhịp thở đã chuyển hóa thành công. Chỉ cần đợi linh căn xuất hiện liền có thể đạp vào con đường tu tiên.
"Vút"
Dương Thanh Long còn đang mỉm cười vui vẻ, bỗng dưng một thanh cự kiếm từ xa bay tới.
"Ầm"
Thân hình Dương Thanh Long lảo đảo lui ra phía sau ba bước, ánh mắt giận dữ nhìn về phương hướng thanh cự kiếm đâm tới. Trước mặt Dương Thanh Long lúc này là một lão già, lão này râu tóc bạc trắng, khí tức không yếu cũng đã Hóa Cảnh.
"Dương Trung Hiếu! Ngươi muốn c·hết". Dương Thanh Long gầm lên, đao ra khỏi vỏ.
"Hừ! Muốn c·hết là ngươi". Dương Trung Hiếu không biết lấy đâu ra tự tin, rõ ràng thực lực yếu hơn lại không hề tỏ vẻ sợ hãi.
Hắn hai tay mang cự kiếm, quét ngang chặn lại thế công của Dương Thanh Long. Dương Thanh Long còn tưởng rằng tên tiểu bối này tu vi yếu, tùy ý liền có thể diệt, nào ngờ hắn bị một kiếm đụng bay ra xa, máu từ trọng miệng phun như mưa.
"Tại sao lại như vậy? Ngươi tại sao lại mạnh như vậy?" Dương Thanh Long hoảng sợ la to, hắn dù sao cũng đã một bước tiên kiều, không thể dễ dàng bị ngươi đánh thổ huyết như vậy. Người này còn là Hóa Cảnh, càng không phải Hóa Cảnh viên mãn, vậy vì sao?
Dương Trung Hiếu cười lạnh, hắn không có nói, cự kiếm lại bổ ra. Một kiếm này vô cùng khủng bố, cả màn trời tựa như biến đen, kiếm khí tung hoành giống như muốn mang hết thảy chém g·iết, quy về tịch diệt.
Dương Thanh Long vẻ mặt tái nhợt, trái tim nhảy lên. Đúng lúc này hắn liền biến sắc, không hiểu vì lý do gì hắn nhấc không nổi một phần sức, trái tim hắn đau quá.
"Xoẹt"
Dương Thanh Long tiếp tục hộc máu, một đạo v·ết t·hương to lớn kéo từ đầu vai trái tới eo bên phải, máu tươi phun ra xối xả, tạng phủ lòi ra ngoài.
"Kiếm Thánh tiền bối trước khi đi đã nhìn thấu ngươi, ngươi tâm cơ quá độc ác, lại vì thành tiên mà g·iết hại con cháu. Ngài vì không muốn Dương gia bị diệt, lệnh cho ta chú ý ngươi, ta còn tưởng Kiếm Thánh nghĩ nhiều, không ngờ lại là thật". Dương Trung Hiếu đi tới, nhìn xuống Dương Thanh Long đang thoi thóp, lắc đầu bi ai.
"Thiết Phong. Tại sao? Tại sao lại là ngươi?" Dương Trung Hóa không thể tin nổi, tuyệt vọng gào thét. Giờ này hắn đã hiểu, vì sao Dương Trung Hiếu không bị mình áp chế. Bởi vì sau lưng Dương Trung Hiếu là Thiết Phong.
"Ngươi tại sao phải cố chấp như thế? Không có ngươi chẳng nhẽ con cháu chúng ta không thể thành tiên? Vì sao bắt cả đám chôn cùng, ngươi vì mình mà hi sinh nhiều tính mạng như vậy. Đáng sao?" Dương Trung Hiếu vẻ mặt phức tạp, bi ai hỏi.
"Đáng! Chỉ cần ta thành tiên, tất cả đều đáng". Dương Thanh Long gào thét, cho dù có hỏi hắn trăm lần ngàn lần, hắn cũng sẽ trả lời như vậy.
Dương Trung Hiếu lắc đầu, cự kiếm vung lên, muốn kết thúc tất cả.
Đúng lúc này dị biến phát sinh, Dương Thanh Long đầu ngoặt sang một bên, một đạo bóng hình màu đen từ trong cơ thể Thiên Vân bay ra, lao thẳng tới Dương Trung Hiếu.
Dương Trung Hiếu cười nhạt, như có chuẩn bị từ trước, tay phải mở ra, năm ngón tay tựa như lưới lớn chộp vào thân ảnh màu đen.
"Ngươi nghĩ ta không biết gì hay sao? Ngươi từng truyền thụ cho ta rất nhiều võ công, trong đó có lẽ đã reo xuống rất nhiều cái bẫy a. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, thể chất của ta đặc thù, ngươi muốn đoạt xá ta rất khó. Huống chi ta được Thiết Phong tiền bối chỉ điểm qua, sao có thể tới mà không có chuẩn bị". Dương Trung Hiếu nhàn nhạt mà cười, từ lưng quần lấy ra một mặt cờ màu đen, đưa tới trước mặt đạo hồn phách.
"Cái này, cái này! Thiết Phong, hắn lừa ta, hắn đã thành tiên, vì sao hắn không có nói". Dương Thanh Long nhìn mặt cờ màu đen, hồn phách liền run rẩy, sợ hãi rống to.
"Ngươi không tin Kiếm Thánh, làm sao ông có thể tin ngươi? Kiếm Thánh từng nói với ta, đại ca của ông ấy không phải người như vậy. Ngươi đã thay đổi, ngươi không còn là Đao Thánh, ngươi giờ khắc này không khác gì một con quỷ". Dương Trung Hiếu nói xong liền thu hồn phách vào lá cờ, lá cờ bốc lên khói đen, khói đen biến lớn hình thành một con quỷ. Con quỷ ánh mắt hung lệ, mở cái miệng rộng, hướng về hồn phách Dương Thanh Long mà cắn nuốt.
"Tất cả đã kết thúc, Dương Thanh Long đ·ã c·hết, sau này Huyết Y Hầu phủ cũng không còn". Dương Trung Hiếu nhìn cái xác Thiên Vân, không khỏi thở dài.
"Ngươi sinh ra là con cháu của hắn, vận mệnh của ngươi chú định bi thảm. Hắn quá mạnh, nếu không có người tiêu hao thực lực, giảm bớt khí vận cùng công đức, hắn sẽ không c·hết. Ta rất muốn cứu các ngươi, lại không thể, đừng nói là ta kể cả Kiếm Thánh cùng không có cách". Dương Trung Hiếu thở dài, bước ra khỏi Huyết Y Hầu phủ.
Sau trận chiến kinh thiên động địa, Huyết Y Hầu phủ đã chẳng còn gì, tất cả chỉ còn một bãi đổ nát. Nơi người ta từng ví như hoàng cung thứ hai, giờ này khắc này, chỉ còn lại lịch sử.
Dương Thành Phong chạy tới, hắn nhìn thấy Dương Trung Hiếu đi ra, vội vàng ôm quyền cúi đầu. Trên tay Dương Thành Phong có mang một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn tỏa ra anh sáng màu xanh, không ngừng chữa trị thương thế của hắn. Chiếc nhẫn này chẳng phải chiến lợi phẩm đoạt được trên người Liễu gia thiếu chủ là gì.
Dương Trung Hiếu gật đầu, cũng không nói gì, thân hình rất nhanh liền đi xa.
Dương Thành Phong chạy tới xác của con trai, nước mắt tuôn lã chã, hắn tháo chiếc nhẫn đeo vào tay con mình. Cho dù Dương Thành Phong biết có lẽ con hắn đã không còn trên đời nữa.
Thu Phượng cũng vội vàng chạy tới, thương tâm gào lên, khóc không thành tiếng.
Thiên Vân không biết. Thần hồn hắn đã bị nuốt mất, cũng đã không còn tồn tại. Chiếc nhẫn màu xanh đeo trên tay bắt đầu tỏa ra ánh sáng xanh, thứ ánh sáng này từ từ chữa trị v·ết t·hương xác thịt, thế nhưng nó lại không thể chữa lành hồn phách cho Thiên Vân.
Cái xác còn sống, nhịp thở vẫn còn, trái tim đập mỗi lúc một nhanh, nhưng ánh mắt kia vẫn cứ trống rỗng, tựa như cái xác không hồn.
Dương Thành Phong bế con trai rời đi, hắn không muốn ở lại nơi này một giây phút nào, nơi đây không phải nơi cho người ở.
Huyết Y Hầu phủ đã hủy. Dương Trung Hóa lão hầu gia c·hết, con trai lão Dương Hiển cũng c·hết, trên dưới hầu phủ phân tán khắp nơi, đổi tên đổi họ mà sống.
Dương Trung Hiếu kế thừa vị trí hầu gia, ông nhanh chóng triệu tập các huynh đệ đồng bối, thương nghị việc hợp nhất ba chi, không cho phân tán nữa. Hai chi tộc còn lại cũng không phản đối, Huyết Y Hầu phủ coi như ổn định lại.
Bảy năm qua đi.
Dương Thành Phong cùng Thu Phượng mang theo Thiên Vân đến một làng chài ven biển. Làng chài này thuộc Hải Thành, người dân ở đây rất chất phác, cũng rất thương người. Thấy ba cha con Dương Thành Phong khó khăn liền giúp đỡ, cho một miếng đất, lợp giúp một căn nhà nhỏ.
Dương Thành Phong học người đánh bắt tôm cá, mở lớp dạy chữ cho đám trẻ con trong làng, cố gắng kiếm tiền chữa bệnh cho nhi tử. Thu Phượng đã quá đôi mươi, nàng rất giống Dương Thành Phong nên xinh đẹp cực kỳ, trai trong làng rất nhiều người hỏi cưới nhưng nàng đều từ chối. Nàng thương cha, thương anh trai muốn ở lại chăm sóc cho hai người, không muốn lấy chồng. Thiên Vân trước đây bị gọi Thằng Ngốc, nhưng hồi đó hắn còn có thể đi lại, làm việc. Giờ đây hắn chỉ biết ngồi một chỗ, nằm một chỗ, sống không khác gì thực vật. Dương Thành Phong cùng Thu Phượng không có nghĩ gì, chỉ mong muốn hắn khỏe mạnh, không bỏ hai người đi là được, có ngốc hay không, có thông minh hay không, giờ này khắc này đã chẳng còn quan trọng nữa.
0