Lão đạo sĩ mặc kệ nữ quỷ gào thét, kinh văn trong miệng đọc mỗi lúc một nhanh, kiếm gỗ trong tay vụt một cái liền chém tới.
Nữ quỷ có lẽ bản năng cầu sinh quá lớn, nàng đột ngột thét lên một tiếng chói tai. Lão đạo sĩ già cả kinh thất sắc, kiếm gỗ trong tay run lên rơi xuống. Lợi dụng lúc lão đạo sĩ thất thần, nữ quỷ lập tức đào tẩu, dân làng ngồi đó cả đám đều ôm lấy đầu, có vẻ cũng chịu kinh hãi không nhẹ.
Nữ quỷ thân ảnh thoắt cái đã biến mất, lão đạo sĩ rất nhanh tỉnh táo lại, hoảng sợ truy đuổi, có điều lão đã chậm. Lão đạo sĩ lắc đầu thở dài, quay sang nói với trưởng thôn.
"Nữ quỷ này thế mà đã có trăm năm đạo hạnh, lão đạo ta bất tài không thể hàng phục được nó. Cũng may nó đã rời đi giếng nước, ta sẽ bày bố một ít đạo bùa ngăn nó trở lại nơi này, chỉ cần phong kín cội nguồn của nó, đạo hạnh của nó sẽ giảm đi rất nhanh, không thể làm hại mọi người được nữa. Ta cũng sẽ phát cho mỗi người ở đây một đạo bùa, nhớ kĩ đi đâu cũng phải mang theo"
Trưởng thôn nghe nữ quỷ chưa bị diệt, trong lòng không khỏi thất vọng một trận. Thế nhưng khi biết nữ quỷ đạo hạnh cao thâm, cũng đã bị đuổi khỏi nơi cư ngụ liền thở ra, vội vàng cảm tạ lão đạo sĩ.
Thái Thành Phong không biết chuyện gì diễn ra trong làng, hắn lúc này bất an cực kỳ, lòng nóng như lửa đốt.
Đúng lúc này, bên ngoài một cơn cuồng phong thổi tới, căn nhà nhỏ làm từ tre trúc liên tục vang lên từng tiếng kẽo kẹt. Thái Thành Phong tưởng rằng có bão lớn, vội vàng mở cửa nhìn một chút.
Ngoài cửa gió rất lớn, cũng may lại không phải có bão sắp tới, mặt trăng vẫn rất sáng, sao mọc đầy trời.
Thái Thành Phong thở ra một hơi, khép cửa lại. Thái Thành Phong không biết rằng, vừa rồi đã có vật dơ dáy tiến vào trong nhà. Thái Thành Phong trở lại giường, mệt mỏi ngồi canh cả một đêm, hắn cuối cùng chịu không được mà ngủ th·iếp đi.
Thế nhưng đúng lúc này đôi mắt Thiên Vân mở ra, khóe miệng hiện lên một nụ cười quỷ dị.
Bên trong thân thể Thiên Vân lúc này, tồn tại một linh hồn xa lạ. Đạo linh hồn này là một nữ tử, lại không phải nữ quỷ b·ị đ·ánh đuổi khỏi miệng giếng còn ai.
Lúc đi ngang qua nơi này, nữ quỷ như bị thứ gì đó dẫn dắt, tiến vào trong phòng liền thấy một cái xác không. Tuy thân xác là nam nhân, nhưng không sao hắn rất đẹp mắt. Càng làm nàng vui vẻ hơn chính là, cái xác này không có linh hồn, nàng có thể tùy tiện nhập vào mà không sợ bị chủ nhân phản kháng.
Nàng lúc này vừa mừng vừa sợ. Sợ bởi vì thân xác này khí huyết quá thịnh, nếu không phải do chủ nhân của cái xác đ·ã c·hết. Chỉ e nàng vừa lại gần, đã bị luồng khí huyết cường đại này thiêu thành tro bụi. Mừng vì nàng nhận ra, thân xác này là một võ giả, hơn nữa cảnh giới rất cao, nàng có thể cảm nhận rõ tuổi thọ của cái xác còn rất dài.
Nữ quỷ dò xét thân thể một hồi, cuối cùng mới chịu buông tha, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Bất kể quỷ quái hay tu sĩ, một khi nhập hồn vào thân xác người khác đều sẽ bị thiên địa pháp tắc trói buộc, không thể phản kháng. Quỷ hồn cùng thần hồn tu sĩ bình thường có thể trường kỳ tỉnh táo, thế nhưng một khi đã nhập xác, sẽ gánh không được mệt mỏi của thân thể phàm nhân mà ngủ say.
Nữ quỷ tưởng rằng mình đã tìm hiểu thấu triệt thân xác này, nào có biết trong lúc nàng chìm vào giấc ngủ, nơi khí hải đan điền lại phát sinh dị biến. Cái mầm cây màu lam bảy năm không thấy, lúc này lại đột ngột xuất hiện, linh căn của nó vẫn như cũ bám kín thể nội.
Một đầu linh căn thần không biết, quỷ không hay, đâm vào linh hồn nữ quỷ, lặng yên không một tiếng động hấp thu. Sau khi sợi linh căn cắm vào linh hồn nữ quỷ, mầm cây nhỏ một lần nữa tan biến. Viên linh chủng còn lại tuy đã chuyển hoá hoàn tất, nhưng vì chưa đạp vào tiên kiều chưa thể sinh linh căn. Nó vẫn cứ nằm đó, yên lặng không chút thay đổi, hệt như bảy năm qua đã từng.
Sáng sớm hôm sau "Thiên Vân" dậy từ rất sớm, ánh mắt xuất hiện thần thái, không còn vẻ ngốc trệ như trước nữa. Hắn nhìn quanh căn nhà nhỏ một vòng, không khỏi mỉm cười, lòng thầm nghĩ. "Ta sống lại rồi, cảm giác thật không tệ"
Thái Thành Phong thấy bên người có động tĩnh, vội vàng ngồi dậy xem xét, thấy con trai đã tỉnh, vội vàng hỏi. "Vân nhi, ngươi làm sao vậy, sao không ngủ thêm một chút"
Nói xong Thái Thành Phong mới nhớ ra, con trai mình vốn không thể nói chuyện.
"Thiên Vân" nghe Thái Thành Phong hỏi định mở miệng đáp, thế nhưng hắn không tài nào mở miệng, cảm giác nặng nề không thể tả. Tựa như một người im lặng suốt bảy năm, lúc này muốn lần nữa nói chuyện lại cảm thấy không thể thích ứng. "Thiên Vân" không biết chuyện gì đã xảy ra với thân thể này, chỉ có thể nhẹ lắc đầu ý bảo không muốn ngủ thêm nữa.
Thái Thành Phong thấy con trai có phản xạ lạ, trái tim không khỏi nhảy lên. Hắn vội vàng chạy lại, đánh thức Thu Phượng tỉnh dậy. Thu Phượng vẻ mặt mờ mịt, nhưng sau khi nghe cha nói anh trai có phản ứng lạ liền chạy tới, nắm tay anh trai mà hỏi.
"Ca! Ngươi nhận ra ta sao?"
"Thiên Vân" nào biết nàng là ai, lúc này chỉ có thể lắc đầu biểu thị. Hắn đâu biết Thu Phượng chỉ muốn xem phản ứng của hắn mà thôi. Lúc này thấy anh trai thực sự có thể hiểu được những gì mình nói, trong lòng không khỏi vui mừng như điên.
Thái Thành Phong cũng vừa mừng vừa lo, hắn chỉ sợ linh hồn đang cư ngụ trong thân thể Thiên Vân, thật ra không phải chân chính con trai mình. Tuy nhiên nhìn thấy biểu hiện không có ác liệt như Dương Thanh Long hắn cũng đành bỏ qua, sau này nếu xảy ra sự lạ, lại tìm cách diệt trừ cùng chưa muộn. Trong lòng hắn vẫn nuôi một chút hi vọng, hi vọng con trai mình có thể thực sự thức tỉnh.
Thái Thành Phong tuy rằng còn rất buồn ngủ, thế nhưng nếu đã dậy hắn cũng không muốn lại ngủ. Hắn đi ra ngoài, đưa tay với tấm lưới đánh cá treo ngoài cửa, cước bộ hướng về bờ biển. Hôm nay hắn muốn thử một chút vận may, muốn xem xem hôm nay mình có thể đánh được cá to hay không.
"Thiên Vân" đưa mắt nhìn Thái Thành Phong đi xa, lại nhìn Thu Phượng đang không ngừng bóp tay, bóp chân cho mình, đáy lòng không khỏi nghi hoặc. "Kì quái, gia đình này nhìn không có giống với dân đen, tại sao lại ẩn cư nơi này?"
Thu Phượng nắn bóp chân tay cho Thiên Vân một hồi, cũng không muốn ngủ tiếp, nàng tranh thủ thời gian khêu đèn may vá quần áo. Nàng nhận công việc may vá này từ lúc mới chuyển tới, tay nghề cũng rất tốt, tiền tuy kiếm được không nhiều, nhưng cũng đủ giúp gia đình ổn định cuộc sống.
"Các ngươi cũng không nên trách ta, chủ nhân cỗ thân thể này đ·ã c·hết, ta chỉ thừa dịp mà vào. Sau này tĩnh dưỡng tốt ta liền rời đi, các ngươi coi như vì anh trai, vì con các ngươi mà phấn đấu đi". Nghĩ tới đây "Thiên Vân" liền nằm xuống, đầu óc không biết đang nghĩ cái gì.
Thái Thành Phong rời đi, tới tận khi mặt trời lên cao mới trở lại. Hình như hôm nay hắn có thu hoạch lớn, mặt mũi xán lạn hơn thường ngày rất nhiều.
Quả đúng như vậy, hôm nay Thái Thành Phong vận khí rất tốt, thế mà đánh được một con cá ngừ lớn. Bình thường loại cá này phải dong thuyền ra ngoài xa mới có thể tìm thấy, hôm nay không biết vì lí do gì, con cá này lại luẩn quẩn gần bờ, cuối cùng mắc vào lưới Thái Thành Phong.
Có vẻ con cá đã b·ị t·hương, dưới bụng nó xuất hiện một vết cắn lớn. Thái Thành Phong thấy vậy mới hiểu ra, con cá này bị một loại cá lớn nào đó g·ây t·hương t·ích, may mắn trốn thoát. Lại không may cho nó, đánh bậy đánh bạ đi tới vùng nước nông này, cuối cùng mắc kẹt trong lưới Thái Thành Phong.
Thái Thành Phong mang cá ra chợ bán, kiếm được một bút tiền lớn. Lại mua rất nhiều dầu gạo, thoả mãn thu đồ về nhà.
"Cha! Xem ra hôm nay thu hoạch rất khá nha". Thu Phượng từ trong nhà chạy ra, thấy trên tay Thái Thành Phong còn mang theo rất nhiều gạo muối, không khỏi mừng rỡ.
"Đúng vậy, ta may mắn đánh được một con cá ngừ rất lớn, lần này phải bồi bổ các ngươi một phen". Thái Thành Phong lấy từ trong giỏ trúc ra một xâu thịt, ha ha cười.
Thu Phượng thấy vậy mắt liền sáng, gia đình nàng đã rất lâu không ăn thịt.
0