Thiên Vân trở về nhà trời còn chưa sáng hẳn, từ xa đã thấy ánh nến lập lòe, có lẽ cha và em gái hắn cũng đã tỉnh. Tiến vào trong sân, thấy cha đang mặt mũi lo lắng, em gái không biết đi đâu, Thiên Vân không khói nhíu mày.
"Cha! Tiểu Phượng đâu?" Thiên Vân vừa bước vào nhà liền hỏi ngay.
"Vân nhi! Ngươi đã đi đâu? Ta tìm mãi không thấy ngươi, tiểu Phượng chắc còn đang đi xung quanh tìm ngươi a. Khoan! Vân Nhi! Ngươi đã có thể nói chuyện? Trí nhớ của ngươi khôi phục rồi sao?" Thái Thành Phong giật nảy mình, vội vã chạy tới ôm lấy Thiên Vân, đánh giá hắn một chút, miệng không ngừng hỏi.
"Cha! Ta đã tốt, ngài nằm nghỉ một chút, ta đi tìm muội muội trở lại". Thiên Vân mỉm cười gật đầu, hắn cũng không giải thích gì cả, có lẽ nên để quá khứ ngủ yên, hiện tại Thái Thành Phong thân thể không tốt, hắn không muốn ông phải lo lắng thêm nữa.
Thái Thành Phong nghe vậy cũng không có phản đối, gật đầu tiến về giường nằm xuống.
Thiên Vân thấy cha lên giường ngủ, lúc này mới đặt gạo muối lên bàn, ra ngoài tìm tiểu muội.
Đi lòng vòng một hồi, Thiên Vân cuối cùng cũng tìm được Thu Phượng. Nàng đang vừa đi vừa gọi tên Thiên Vân, nước mắt lăn dài bên hai gò má, có lẽ nàng sợ hắn đi lạc rồi r·ơi x·uống b·iển làm mồi cho cá cũng nên. Thiên Vân thấy nàng khóc, trong lòng cũng là đau xót, vội vàng chạy tới.
"Tiểu Phượng! Ta ở đây, không cần tìm nữa, mau trở về đi". Thiên Vân vừa đi vừa vẫy tay, giọng nói vẫn như trước kia ấm áp, nhu hòa.
Thu Phượng nghe thấy được giọng nói của anh trai, thân thể hơi run, lại nhìn về hướng phát ra âm thanh, không phải anh trai nàng là ai. Thu Phượng nước mắt càng là rơi như mưa, chạy vội tới, ôm chặt lấy Thiên Vân.
Thiên Vân thấy nàng khóc nấc lên, miệng không ngừng nói xin lỗi, dỗ dành hồi lâu nàng mới thôi khóc, theo hắn trở về nhà.
Thiên Vân cuối cùng cũng thở ra một hơi, thầm tự nhủ lần sau đi đâu sẽ thông báo với hai người một chút.
Gần về tới gian nhà, từ xa ánh nến vẫn còn sáng, dưới bếp đã có người nhóm lửa nấu cơm. Thái Thành Phong cặm cụi trong căn bếp, thỉnh thoảng còn ngó đầu ra ngoài xem hai đứa con đã trở về hay chưa. Thiên Vân nhìn thấy cảnh này, không khỏi một trận ấm áp, đáng tiếc gia đình họ hiện tại chỉ còn ba người.
"Cha! Sao ngươi không nghỉ ngơi đi?" Thiên Vân đi tới căn bếp nhỏ, cười khổ hỏi.
"A! Hai đứa trở về rồi. Ta nằm một lúc không ngủ được đành dậy thổi lửa nấu cơm. Mau vệ sinh một chút, cơm rất nhanh sẽ chín". Thái Thành Phong hôm nay thần sắc tốt hơn thường ngày rất nhiều, có lẽ do được linh khí chữa trị, cũng có lẽ nhà ông có việc vui nên mới thế.
"Cha! Để ta lo, ngài mau lên nhà nghỉ ngơi một chút, lát có cơm ta sẽ gọi". Tiểu Phượng vội vàng tiến tới, không muốn cha phải khổ cực.
Thái Thành Phong cũng không có ý tranh giành với nàng, gật đầu đi trở về phòng. Thiên Vân mỉm cười với tiểu muội, cũng theo cha vào nhà.
"Vân nhi, thân thể con đã tốt rồi ư? Sẽ không phát sinh vấn đề gì nữa chứ?" Hai cha con ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn trà, Thái Thành Phong lúc này mới hỏi.
"Ta đã rất tốt, chỉ cần điều dưỡng một đoạn thời gian, ta liền có thể như trước kia". Thiên Vân gật đầu, cười nói.
Thái Thành Phong nghe Thiên Vân trả lời chắc chắn, trong lòng cũng là vui vẻ, ông đứng dậy đi tới cái giá treo được làm từ tre. Từ trên giá lấy xuống một bọc vải. Thứ ở trong bọc vải này có vẻ rất nặng, Thái Thành Phong cũng là rất khó khăn mới có thể lấy xuống.
Thiên Vân mắt sáng lên, vội vàng đi tới giúp Thái Thành Phong.
Thiên Vân vừa chạm vào bọc vải, khóe miệng không khỏi câu lên, hắn nhận ra thứ bên trong này, không phải Dạ Vũ đao lại là cái gì.
"Ta năm đó mất sức chín trâu hai hổ mới mang được nó trở lại, cũng may không có làm thất lạc". Thái Thành Phong thấy con trai tay run run cầm đao, không khỏi ha hả cười.
"Cha! Cám ơn ngài, ta còn tưởng nó đã thất lạc, không ngờ người lại giúp ta nhặt nó về". Thiên Vân ngắm nghía Dạ Vũ đao, cảm xúc trập trùng, không biết nói gì ngoài tiếng cám ơn.
"Ha ha. Nói cái gì cám ơn, dù sao nó cũng là v·ũ k·hí của con ta, ta làm sao có thể để nó bị người khác đoạt đi đây". Thái Thành Phong tùy ý nói, lại ngồi vào bàn, tự rót cho mình một ly trà.
Thiên Vân mỉm cười không nói gì, gật đầu ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra Dạ Vũ đao. Đao vẫn như xưa, chưa từng tổn hại, dù sao nó cũng được làm từ Hắc Diệu Tinh Kim, vật liệu cứng rắn bậc nhất trong giới võ giả. Ngay cả giới tu tiên cũng là tài liệu luyện khí trân quý, làm sao có thể vì một trận đánh mà bị tổn hại. Thiên Vân càng trân quý nó hơn bởi vì Dạ Vũ đao đã cùng hắn trải qua một trân chiến sinh tử. Đao và hắn đã dùng thực lực chứng minh cho Dương Thanh Long biết, muốn tính toán người khác trước tiên phải có đủ thực lực. Đừng chỉ vì có chút vận khí, có chút công đức liền tùy tiện bài bố vận mệnh một người.
Có thể sau này Dạ Vũ đao sẽ không còn được trọng dụng nữa, thế nhưng nó đã chứng minh một điều, ở thời điểm hiện tại nó là v·ũ k·hí tốt nhất Thiên Vân sở hữu.
Thấy Thiên Vân chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Thái Thành Phong không có đánh gãy, ông lấy từ trong gầm giường ra một khúc gỗ lớn, một ít đồ vật dùng để chạm khắc.
Một năm gần đây Thái Thành Phong không thể đi biển, Thiên Vân lại sức ăn tăng nhiều, ông ngoài việc dậy học còn tìm hiểu thêm một chút điêu khắc. Nghề này đòi hỏi sự tỉ mỉ rất cao, trí tưởng tượng phải tốt, Thái Thành Phong lúc còn trẻ thông hiểu đủ thứ nên học rất nhanh.
Thái Thành Phong nhận việc về nhà làm, ông thường chạm khắc những hình nhân bằng gỗ, đa phần làm theo mẫu có sẵn, đám đồ này thường dùng làm đồ bồi táng, tiền kiếm được cũng không quá nhiều. Thiên Vân trong lúc khôi phục linh hồn đã nhiều lần nhìn Thái Thành Phong điêu khắc, thấy ông bắt đầu đục đẽo cũng không có quấy rầy.
Cơm rất nhanh liền mang lên, cả nhà ba người ăn uống lo đủ, vui vẻ cực kỳ. Trong bữa ăn Thái Thành Phong cũng gợi ý hai đứa con sớm lập gia đình. Thiên Vân nghe cha nói chuyện này không khỏi ngẩn người, trong đầu bất tri bất giác nhớ tới khuôn mặt Ngưng Hương. Thiên Vân áp chế suy nghĩ trong lòng, lắc đầu nói chưa muốn lập gia đình lúc này. Thái Thành Phong cũng không có ép buộc con trai, dù sao hắn cũng từng là n·ạn n·hân của việc hôn nhân chính trị, hắn không muốn con trai đạp vào vết xe đổ này.
Thu Phượng cũng là lắc đầu từ chối, mặc dù nàng được rất nhiều nam nhân trong làng săn đón, thế nhưng cuối cùng lại không có ai hợp ý nàng. Bên cạnh nàng có một vị ca ca xuất sắc như vậy, tự nhiên tầm mắt của nàng cũng là rất cao. Nàng thà ở vậy, cũng không muốn trao thân cho người không có sức bảo vệ nàng. Thiên Vân cùng Thái Thành Phong khuyên nàng một hồi, thấy nàng nhất quyết từ chối cũng không có nói gì thêm. Đối với hai người, chỉ cần Thu Phượng vui vẻ liền tốt, nàng từ khi sinh ra đã chịu nhiều thiệt thòi, cả hai không muốn nàng vì chuyện này mà suy nghĩ nhiều.
Cuộc sống của gia đình Thiên Vân cứ thế yên bình trôi qua, mới đó đã hơn một năm.
Hơn một năm này Thiên Vân ngoài việc trọng tố thân thể, thời gian còn lại đều dành để bồi tiếp Thái Thành Phong cùng muội muội.
Thái Thành Phong hơn một năm này thể trạng nhìn như rất tốt, thế nhưng Thiên Vân biết ông đã không còn sống được lâu nữa. Nhiều lần Thiên Vân phải âm thầm lau nước mắt, dù muốn giúp cha già cải thiện sức khỏe, nhưng chung quy vẫn là vô lực.
Thái Thành Phong cũng không biết tuổi thọ của mình còn rất ít, ông thường xuyên gọi con trai tới dạy dỗ. Thái Thành Phong không có dạy con đọc sách, biết chữ, cũng không dạy Thiên Vân các đạo lý cao siêu, những thứ ông dậy đều là những thường thức cơ bản. Thiên Vân cũng là vô cùng chăm chú, không vì chính mình đã là người tu tiên mà coi thường cha già, thỉnh thoảng hắn còn nêu nghi vấn nhờ Thái Thành Phong giải đáp.
"Cha! Ngươi trước kia cầm kỳ thi hoạ cái gì cũng tinh thông, tại sao không dạy ta những thứ này lại dạy ta đẽo gỗ, câu cá?" Thiên Vân cùng Thái Thành Phong lúc này đang ngồi trên một mỏm đá lớn, buông dây câu xuống biển. Thiên Vân vẻ mặt mang đầy nghi hoặc, quay sang hỏi Thái Thành Phong.
"Vân nhi! Nếu ngươi là người bình thường, sức trói gà không chặt. Cha cho ngươi lựa chọn học đủ thứ thi thư, hội họa, cầm kỹ trên đời, rồi để ngươi mang những thứ đó đi vào đời kiếm tiền. Hoặc cho ngươi chọn một nghề thật tốt, có thể giúp ngươi không lo vấn đề kiếm sống sau này, ngươi sẽ chọn thứ gì?" Thái Thành Phong không đáp mà hỏi ngược.
"Ta! Có lẽ ta sẽ học một nghề dễ dàng kiếm sống, nếu bỏ quá nhiều tâm lực vào đủ thứ học vấn, có lẽ ta sẽ biết rất nhiều, nhưng lại không thể cái gì đều giỏi". Thiên Vân suy nghĩ một hồi, mở miệng đáp.
"Không sai! Người xưa có câu "một nghề thì sống đống nghề thì c·hết" ngươi đã đọc rất nhiều sách, cũng biết rất nhiều điều. Những thứ này giúp ngươi biết cách đối nhân xử thế. Nhưng con đường phía trước của ngươi còn rất dài, sau này ngươi sẽ đứng trước vô số lựa chọn. Ngươi phải nghĩ cho kĩ thứ gì thực sự cần thiết, những gì không thực sự cần thiết. Chỉ có đi tới cực hạn mới là người tài, người luôn nghĩ rằng mình biết tất cả, cuối cùng cũng chỉ là kẻ nửa vời mà thôi". Thái Thanh Phong nói xong, mí mắt hơi nhảy, cần câu kéo lên, thì ra là có cá ăn mồi.
"Lại nói về ta, ta học đủ thứ trên đời. Những cái kia cầm kỳ thi họa, võ công nhất lưu, ngay cả chài lưới, chạm khắc gỗ ta cũng đều học. Nhưng đến cuối cùng ta nuôi không được các ngươi, bảo vệ không được các ngươi, vậy ta học những thứ đó để làm gì?" Thái Thành Phong cười nhạt. Từng lời nói, từng hành động của Thái Thành Phong đều như ánh đèn trong đêm tối, soi sáng con đường thật dài phía trước, giúp con trai không ngộ nhập sai đường.
"Sở dĩ ta dạy ngươi học câu cá thay vì dùng khinh công bắt cá, học điêu khắc thay vì đi mua, đơn giản chỉ muốn cho ngươi học cách nhẫn lại. Chỉ có nhẫn lại, kiên trì với lựa chọn của chính mình mới có thể gặt thành quả". Thái Thành Phong gỡ con cá ra, cho vào giỏ, mỉm cười tiếp tục lý giải.
Thiên Vân đã hiểu, cũng không có nói gì, gật đầu ghi nhớ những lời cha dạy.
0