Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 15: Cuộc Gọi Đầu Tiên Và Lời Hứa Khi Đến Rustboro.
Cuộc Gọi Đầu Tiên Và Lời Hứa Khi Đến Rustboro.
Tôi cho Pokedex vào, cuộc gọi đầu tiên của tôi tất nhiên phải gọi cho gia đình rồi. Khi gọi đến, mẹ tôi là người bắt máy.
"Ồ, Là con đấy à, Ace." Bà Oralie bất ngờ, khi thấy cuộc gọi đó đến từ tôi.
"Anh ơi, ra coi con trai của mình nè." Bà Oralie nhanh chóng gọi chồng mình, chính là ba tôi, ông Farley.
"Ồ, cuối cùng cũng biết gọi về rồi à? Tưởng ra ngoài rồi quên luôn bọn ta rồi chứ." Ông Farley có vẻ không vui.
"Haha, sau con quên được chứ, chỉ là không tiện gọi điện cho ba mẹ thôi, không phải giờ con gọi rồi sao." Ace cười ngượng ngùng giải thích.
"Thế sao? Vậy bây giờ con đến đâu rồi." Ông Farley nữa tin nữa ngờ hỏi tiếp.
"Dạ bây giờ chúng con đang ở Rishin Town." Ace nói.
"Thế mấy ngày vừa rồi của con có chuyện gì thú vị không kể ba mẹ nghe xem nào?" Bà Oralie lên tiếng, tôi cũng kể lại những chuyện sảy ra cho ba mẹ nghe.
"Xem ra là mấy hôm nay, con cũng gặp được nhiều chuyện nha." Ông Farley cảm khái.
"Nhớ bảo vệ sức khỏe nha con, sớm sớm trở về cũng được." Bà Oralie lo lắng nói thêm.
"Vâng, con sẽ sớm trở về với ba mẹ." Ace cười nói.
"Khục, không cần quá sớm trở về đâu, con nên đi đây đi đó nhiều hơn để mở mang tầm mắt mà phải không?" Ông Farley cải chính, mắt có chút liếc về bà Oralie.
"Anh này." Bà Oralie mặt có chút đỏ lên, không biết là khi nói những lời đó, ông Farley đã làm gì bà, từ lúc bắt đầu đến giờ hai ông bà cứ đứng sát nhau, nhìn rất thân mật. (Tất nhiên là Ace cũng sẽ không biết rồi, Tác Giả chỉ mô tả cho mọi người biết thôi :))
"Sao ạ?" Ace không hiểu hỏi lại.
"Khục, ta nói là con phải mở mang tầm mắt mình hơn nữa mới có thể trở thành một nhà chăm sóc Pokemon giỏi được." Ông Farley cũng có chút xấu hổ, khi làm gì đó với bà Oralie trước mặt con trai, nên ông ho khan một tiếng rồi nói.
"Vâng." Ace trả lời. Ace có cảm giác ba mẹ mình đang giấu diếm gì đó.
"Đúng rồi, con cũng nên gọi cho Milcah đi. Con thật là, đi du hành cũng không thông báo cho con bé một tiếng là sao." Bà Oralie như nhớ ra gì đó, quyết định đổi chủ đề.
"Phải đó, con có biết sau khi con rời đi hai ngày, con bé đến đây tìm con đi chơi. Khi biết con đã lên đường thì con bé buồn lắm không hả?" Ông Farley nhanh chóng thay đổi, nhìn tôi với ánh mắt hình viên đ·ạ·n.
Phải nói ba tôi, ông Farley còn yêu quý Milcah hơn cả tôi. Vì gia đình hai bên rất tốt, từ nhỏ lúc tôi và Milcah được sinh ra đến khi quen biết nhau, ông đã nhìn chúng tôi lớn lên, khi có cơ hội thì hai nhà lại cùng nhau ăn cơm. Nên là ông xem Milcah như con gái mình vậy, mà Milcah lại còn là một cô bé dễ thương nữa chứ.
"Xin lỗi, hôm đó vội quá con quên mất, sau cuộc gọi này thì con gọi cho Milcah liền ngay mà." Ace ngượng ngùng cố gắng giải thích.
"Khôn hồn thì nhanh gọi cho con bé đi, không thì biết tay với ba, với lại nói xin lỗi với con bé đấy, đừng có nói với ba, thật là." Ông Farley thở dài, không hiểu nổi đứa con ngu ngốc của mình nữa.
"Vâng, vâng, con gọi ngay mà." Ace đảm bảo.
"Thế ba tắt máy đây, nhớ phải gọi cho con bé đấy." Ông Farley lập lại lần nữa.
"Tốt rồi, thế tạm biệt con nhé con yêu." Bà Oralie cười nói.
"Vâng, tạm biệt ba mẹ." Ace vẫy tay. Sau khi tắt máy thì tôi bắt đầu bấm số của nhà Milcah, lần này bà Orla bắt máy.
"Ace hả con? Con sao rồi dạo này có khỏe không?" Bà Orla lên tiếng chào hỏi.
"Dạ con khỏe ạ." Ace trả lời.
"Ta nghe nói con đang trên đường du hành phải không? Khi biết tin, mấy ngày nay con bé Milcah buồn lắm đấy." Bà Orla hỏi, rồi cười nói.
"Vâng con đang đi du hành ạ. Hôm đó con gấp quá nên cũng không kịp tạm biệt cậu ấy." Ace cười ngượng ngùng gãi đầu giải thích.
"Được rồi, để cô kêu Milcah xuống nói chuyện với con nhé, con nhớ là phải nói rõ với con bé đấy." Bà Orla cũng cười nói, rồi dặn dò một câu.
"Vâng." Ace đáp ứng yêu cầu của bà, dù gì thì cậu cũng có ý định đó mà.
"Thế thì tốt rồi." Nụ cười của bà Orla càng tươi hơn, rồi bà đi lên lầu gọi con gái mình. Cỗ máy này được đặt ở phòng khách nhà Milcah, nó nằm gần gốc phòng gần cửa đi vào và cách đó không xa là ghế sofa cùng bàn đối diện với tivi. Sau một hồi chờ đợi thì có tiếng bước chân chạy đến.
"Chào cậu Ace." Đầu dây bên khi vang lên giọng của một cô gái, rồi một cô bé dễ thương đang vui vẻ xuất hiện trong khung hình.
"Lâu ngày không gặp." Ace cũng cười lên tiếng chào hỏi. Đột nhiên cảm xúc của của cô bé thay đổi 180 độ, từ vui vẻ biến thành hờn dỗi.
"Hứ, Ace xấu lắm nha, đi mà không nói với tớ một lời nào, tớ không thèm nhìn mặt cậu nữa." Milcah phụng phịu hai má, chu môi, rồi quay mặt sang một bên khoanh tay nói.
Vì thính giác của tôi khá tốt, nên tôi có thể nghe thấy, có tiếng cười khúc khích phát ra từ bên kia.
"Mẹ này, con đang nói chuyện với Ace, mà mẹ cười gì thế." Milcah nhìn về phía ghế sofa, mà bà Orla đã tiếng đến sau khi kêu Milcah xuống nghe điện thoại.
"Xin lỗi, mẹ xem một vài tin tức thú vị thôi ấy mà." Bà Orla đưa tay lên cười nói, trên tay cô cầm một chiếc máy có thể cập nhật thông tin nhanh chóng, nó thường được dùng trong nhà thay vì mang đi du hành, do nó khá rắc rối để có thể sử dụng, cũng như độ bền không được đảm bảo trong những môi trường bất định. Mà điều đó thường xuyên sảy ra khi du hành.
"Mẹ này thật là..." Milcah có chút không vui, mặt có hơi đỏ lên lẩm bẩm gì đó.
"Rồi, rồi, mẹ xin lỗi mà, con cứ nói chuyện tiếp đi nha." Bà Orla cười xin lỗi Milcah lần nữa, rồi ngồi xuống tiếp tục đọc tin tức.
"Thế Ace, cậu mấy hôm nay sao rồi?" Milcah cũng không thèm chú ý mẹ mình nữa, quay đầu sang hỏi tôi, mà quên mất rằng cậu ta mới vừa nãy thôi còn đang hờn dỗi.
"À, thì sau khi rời đi.." Ace bắt đầu kể cho Milcah nghe về từng chuyện gặp phải từ đàn Taillow, đến con Treecko cứng đầu cùng cây đại thụ cần cỗi, cuối cùng là căn biệt thự ma ám cùng đàn Shroomish. Sau khi nói xong thì tôi cũng xin lỗi Milcah, lúc đi du hành mà không nói tiếng nào với cậu ta.
"Hừ, được rồi, chỉ lần này thôi ấy nhé, tớ sẽ không tha cho cậu nếu có lần sau đâu." Milcah nhớ lại việc mình đang hờn dỗi thì bị mẹ làm quên mất, nên cậu ta tỏ ra vẻ tức giận rồi chấp nhận lời xin lỗi của tôi.
"Được rồi, sẽ không có lần sau đâu mà." Ace cười đảm bảo với Milcah.
"Nhớ lời cậu nói đấy nhé, không được quên đâu đấy." Milcah lập lại lần nữa rồi hỏi tôi:"Mà cậu mới đến Rishin Town thôi à, thế mất bao lâu nữa thì cậu mới đến được Rustboro City thế?"
"Tớ cũng không biết nữa, chắc khoản 4-5 ngày cũng có thể là lâu hơn chút. Mà cậu hỏi chuyện này làm gì thế?" Ace trả lời, cũng như hỏi lại Milcah.
"A, thế thì tốt quá rồi. Bốn ngày nữa trường Đào Tạo Huấn Luyện Gia Pokemon ở Rustboro được tổ chức, dành cho những đứa trẻ chưa đủ 10 tuổi để du hành đấy. Bác Farley có tặng cho mình một thẻ thăm quan trường, để xem có quyết định nhập học hay không đó." Milcah giải thích.
"Ể, có tấm thẻ đó sao? Sao trước giờ mình chưa nghe ba nhắc tới vậy?" Ace không hiểu.
"Haha, bác Farley bảo là cứ ném cậu ở nhà chơi cho đã đi, rồi chờ lớn thêm chút nữa rồi cho hai đứa đi học thử xem sao. Nhưng ai biểu cậu không chịu ở yên một chỗ, nên bác ấy cho tớ luôn, khỏi thèm cho cậu nữa." Milcah đắc ý kể lại đầu đuôi câu chuyện rồi nói.
"Thế rồi cậu có quyết định đi học hay không chưa?" Ace cũng bó tay rồi, nên cậu quyết định đổi chủ đề.
"Khả năng cao là tớ sẽ học ở đó, dù gì tớ cũng chẳng biết làm gì trong năm nay hết." Milcah trả lời.
"Thế đến lúc đó gặp lại nhé, giờ tớ phải trả lại Pokedex cho anh Satoshi đây." Ace xem thời gian cũng không còn sớm nữa quyết định dừng cuộc nói chuyện.
"Ừ, thế cậu ngủ ngon nhé, mà khi đến Rustboro City thì nhớ gọi cho tớ ấy." Milcah cũng đã buồn ngủ, nên tạm biệt tôi, rồi nhắc lại một lần nữa gọi cô ấy khi đến Rustboro.
Tôi ngắt máy trả lại Pokedex cho Satoshi, rồi đi về phòng mình. Bắt đầu công cuộc khai phá sức mạnh tâm linh của mình, sau một khoảng thời gian thì cơ thể tôi đã không quá bài xích sức mạnh này. Nên tôi quyết định tăng cao cường độ tập luyện, cũng như thử khai phá vùng não của mình. Tôi bắt đầu chúng một cách nhẹ nhành và chậm rãi, tuy thế nhưng đầu tôi vẫn đau lên không ngừng, sau vài lần thử thì có vẻ như sức mạnh tâm linh của tôi tăng lên nhanh chóng. Tôi tiếp tục tập luyện, rồi nghỉ ngơi khi bắt đầu cảm nhận được cơn đau, chứ thế lập đi lập lại, đến khi cơ thể tôi không chịu được nữa mà ngủ th·iếp đi.
Nhật kí ngày 17 của tôi ở trong thế giới Pokemon - Hùng(Ace)