Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 23: Gặp Mặt Milcah, Tham Quan Trường Đào Tạo Huấn Luyện Gia Pokemon. (P2)

Chương 23: Gặp Mặt Milcah, Tham Quan Trường Đào Tạo Huấn Luyện Gia Pokemon. (P2)


Gặp Mặt Milcah, Tham Quan Trường Đào Tạo Huấn Luyện Gia Pokemon. (P2)

Khi mở cửa ra, đập vào mắt chúng tôi là một màn hình lớn, đang kết nối với giáo sư Ork.

"Cháu xin chào giáo sư." Satoshi thấy thế chạy lên chào hỏi.

"Ồ, chào các em, đã lâu rồi không gặp nhỉ?" Giáo sư Ork hỏi thăm.

"Vâng, đã lâu không gặp thầy." Takeshi chào hỏi. Rồi tôi và Haruka cũng lên tiếng chào giáo sư, trong khi đó Masato có vẻ hơi khớp, khi gặp được thần tượng của mình.

"Chào hai cháu, còn nhóc kia có phải là Masato không?" Giáo sư Ork chào hai chúng tôi, rồi nhìn sang Masato nói.

"Vâng ạ." Masato ấp úng trả lời, rồi cậu được Haruka nhắc nhở vì chưa chào giáo sư, nên Masato nhanh chóng cúi đầu chào.

"Hôm nay có tiết giảng về các Pokemon, thế nên bọn chị mời giáo sư Ork tham gia. Để cho giáo sư truyền đạt những thông tin cận kẽ cho các em học sinh." Chị Roxanne giải thích với chúng tôi.

"Satoshi xuất hiện ở đây, vậy cuộc thi kết thúc rồi phải không? Thế nào Satoshi, thắng hay thua." Giáo sư Ork hỏi.

"Thưa giáo sư, chúng em chưa có dịp thi đấu ạ." Chị Roxanne cười giải thích.

"Tức là, chị Roxanne là đối thủ của em." Satoshi giật mình.

"Đúng thế." Chị Roxanne gật đầu nói.

"Các em không biết sao? Roxanne là một học trò ưu tú của trường. Sau khi tốt nghiệp, em ấy trở thành giáo viên, ngoài ra cũng đảm nhiệm luôn cả chức chủ hội quán của Rustboro nữa đấy." Ngài hiệu trưởng nói.

"Thì ra là vậy." Satoshi nói.

"Satoshi, chị còn bận đến sáng mai. Nên chuyện thi đấu, hoãn lại đến ngày mốt nhé?" Chị Roxanne nói.

"Tất nhiên rồi." Satoshi cũng vui vẻ chấp nhận.

"Thế thì hai em phải cố gắng lên đấy." Giáo sư Ork nói.

Rồi giáo sư nói lời tạm biệt với mọi người ở đây, lúc này có vẻ Masato đã hạ quyết tâm, cậu tiến lên trước bắt chuyện với giáo sư, rồi nói về chuyện mình đã luôn theo dõi những chương trình, và các cuốn sách của ông. Giáo sư Ork cũng vui vẻ đáp lại khi nghe thế, vì đã trễ nên ông cũng tắt máy ngay sau đó.

Đúng lúc này có một giọng nói vang lên, là của cậu nhóc tóc cam khi sáng. Cậu ta nghe Masato khoe khoang trước mặt giáo sư, nên cậu muốn đưa ra câu hỏi khảo sát. Tuy thế Masato lại liên tục trả lời đúng, làm cho cậu ta không biết đường để mà lui, nên cứ tiếp tục hỏi.

"Được rồi, hỏi nhiêu đó là đủ rồi." Roxanne can ngăn.

"Sao vậy cô?" Cậu nhóc tóc cam vẫn chưa chịu phục.

"Toku, em vào lớp là để học tập, chứ không phải để hơn thua, cùng với những bạn cùng tuổi. " Chị Roxanne nói.

"Đúng thế, mọi người đến đây là để cùng nhau học thật tốt, đó mới chính là mục tiêu của các em." Thầy hiệu trưởng cũng lên tiếng.

"Đúng rồi, còn mấy em nữa. Sáng mai, mấy đứa có muốn tham gia học thử không?" Thầy hiệu trưởng nhìn chúng tôi, rồi đưa ra đề nghị. Chúng tôi cũng vui vẻ đáp ứng, dù gì cũng chẳng có việc gì để làm.

Sau khi tiết dậy của chị Roxanne kết thúc, thì chúng tôi được hai người dẫn đi xem khu chứa Pokeball của trường. Những kệ dài làm cho chúng tôi không khỏi ngạc nhiên.

"Ồ, nơi này nhiều quả cầu quá đi." Masato cảm thán.

"Chị Roxanne ơi, cho em hỏi, ở đây nhiều Pokemon như vậy, có ổn không khi cho chúng tiếp xúc với những học sinh ở đây." Tôi đưa ra nghi vấn.

"Em lo lắng chuyện này sao? Nếu thế thì em yên tâm nhé. Tuy ở đây nhiều Pokemon như thế, nhưng tất cả đều được huấn luyện để nghe lời bất cứ ai, cho dù là cả những học sinh chưa đủ 10 tuổi. Nên sẽ không có vấn đề gì quá lớn, khi cho chúng tiếp xúc với mọi người." Chị Roxanne cười giải thích. Rồi mọi người cùng nhau trò chuyện đến khi trời tối.

Sau khi rời khỏi phòng lưu trữ Pokeball, chúng tôi đi đến khu ký túc xá của trường. Nơi mà thầy hiệu trưởng đã sắp xếp cho chúng tôi phòng trống, để cho mọi người có thể nghỉ ngơi, mà không cần phải đi xa đến Trung Tâm Pokemon.

Mọi người sắp xếp đồ đạc, rồi quyết định tìm một quán để ăn cùng nhau. Tôi có mời thêm cả Milcah, một là vì đã lâu không gặp mặt, hai là để cô nhận thức mọi người. Dù nói gì đi nữa, thì việc quen biết các nhân vật chính cũng không phải là chuyện xấu.

Chúng tôi vào một quán ven đường, mọi người gọi món mà mình thích, trong lúc chờ đồ ăn đem ra chúng tôi trò chuyện với nhau, tôi cũng giới thiệu nhóm của Satoshi với Milcah.

"Rất vui được gặp mọi người, em tên là Milcah. Cảm ơn mọi người đã chăm sóc cho Ace." Milcah lễ phép chào hỏi.

"Milcah à, tớ không gây nhiều rắc rối đến mức đó đâu." Tôi cười đùa Milcah.

Vì đã chơi cùng nhau khá lâu, nên tôi nghe được sự lo lắng, cũng như thành ý trong lời cảm ơn đó. Milcah khá quan tâm đến người nhà của tôi, đó là lý do mà ba tôi yêu quý cô ấy đến thế.

Khi mà ở bên ngoài, hay có người khác như thế này, cậu ta luôn tỏ ra nghiêm túc và lễ phép. Chỉ khi, chỉ có hai nhà chúng tôi thì cô ấy mới thả lỏng nhue bình thường được.

"Xem người ta quan tâm em chưa kìa." Haruka trêu chọc tôi.

"Không có gì đâu mà, mọi người chăm sóc lẫn nhau thôi." Takeshi cười nói.

"Này, hai đứa quen biết nhau từ lúc nào thế?" Haruka tò mò hỏi.

"Em cũng không nhớ nữa, bọn em chơi với nhau khá sớm, vì ba mẹ hai nhà là bạn thân từ nhỏ." Tôi nói.

"Lâu đến vậy luôn sao." Chị Haruka ngạc nhiên, rồi nhìn chằm chằm vào chúng tôi không rời mắt, như muốn nhìn ra gì đó, đến mức tôi cũng bắt đầu hồi hộp.

"Được rồi Haruka, không nên nhìn người khác như thế đâu." Takeshi nhắc nhở.

"A, thành thật xin lỗi." Haruka cười xấu hổ, đưa tay ra sau xoa đầu.

"Em nghe Ace nói là mấy anh chị từng du hành qua vài vùng đất rồi, đúng không ạ?" Milcah đánh vỡ cảm giác lúng túng hỏi.

"Đúng thế, Anh và Takeshi từng du hành hết vùng Kanto và Johto rồi, giờ bọn anh đến đây để khám phá hết vùng Hoenn này." Satoshi nói.

"Đúng rồi Haruka và Masato cũng đến từ vùng Johto mà nhỉ?" Satoshi nhớ lại nói.

"Đúng thế, trước kia bọn tớ ở Goldenrod City. Sau đó ba tớ được tuyển trở thành chủ hội quán của Petalburg City, nên mới chuyển đến đây." Haruka giải thích.

"Ồ, chị đến từ Goldenrod City sao? Thế chị có biết chủ hội quán Whitney không?"

"Ể, Tất nhiên là chị biết rồi. Mà em hỏi chi thế?" Haruka tò mò hỏi Milcah.

"À, trước kia có một lần ba em đi công tác ở Johto về, ông ấy có mua một ít sữa của Miltank từ nông trại nhà Whitney, vì nghe nói sữa ở đó rất ngon. Không chỉ thế, ông còn kể cho em câu chuyện mà ông nghe được từ những người dân ở đó, về những huấn luyện viên trẻ tuổi phải chật vật thế nào, khi đối đầu với con Miltank của chị Whitney." Milcah giải thích.

"Ra là em muốn hỏi chuyện đó à, em nghe không sai đâu. Lúc còn ở đó, chị cũng gặp được một vài huấn luyện viên trẻ, lúc vào thì rất sung sức, nhưng lúc đi ra thì trên mặt chỉ còn mê man cùng tuyệt vọng." Haruka kể lại câu chuyện mà mình nhìn thấy được.

"A, tớ nhớ rồi, ra là con Miltank đó sao, tớ cũng phải rất chật vật mới có thể phá giải được đòn Rollout của nó, để dành lấy huy hiệu Goldenrod đấy." Satoshi nhớ lại nói.

"Chuyện thế nào, kể bọn tớ nghe với." Haruka nói, mọi người cũng nhìn về phía Satoshi, với máu bát quái đang dân trào. Satoshi không thể làm gì hơn là kể lại câu chuyện của mình, trong lúc đó đồ ăn cũng được đưa ra, mọi người vừa dùng cơm vừa nghe Satoshi kể chuyện.

Khi kết thúc, thì chúng tôi trở về kí túc xá, Satoshi thì tiếp tục tập luyện cho Pikachu đòn Iron Tail. Trong khi đó, tôi cùng Milcah ngồi nhìn hai người bọn họ, cũng như nói những câu chuyện riêng, mà khi nãy không tiện nói ra.

Tôi cũng kể cho cô ấy nghe câu chuyện về chuyến Phiêu lưu của mình, cũng như học hỏi các chiêu thức tâm linh từ Natu, tất nhiên là tôi sẽ bỏ qua lúc bị con Murkrow hố, để cho Milcah khỏi lo lắng rồi. Cứ thế thời gian trôi qua, trông lúc đó cũng có những khoảng thời gian mà chúng tôi chẳng biết nói gì, chỉ ngồi đó cùng nhau ngắm trăng mà thôi.

Rồi chúng tôi tạm biệt nhau, trở về phòng của mình, tôi tiếp tục luyện tập sức mạnh tâm linh, dần dần tôi cũng chìm vào giấc ngủ.

Nhật kí ngày 23 của tôi trong thế giới Pokemon - Hùng(Ace)

Chương 23: Gặp Mặt Milcah, Tham Quan Trường Đào Tạo Huấn Luyện Gia Pokemon. (P2)