Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2: Lần Đầu Gặp Milcah, Buổi Cắm Trại Vui Vẻ

Chương 2: Lần Đầu Gặp Milcah, Buổi Cắm Trại Vui Vẻ


Lần Đầu Gặp Milcah, Buổi Cắm Trại Vui Vẻ.

Tôi thức dậy rồi đây, tối hôm qua thật là mệt mỏi. Đến giờ mà đầu tôi vẫn còn đau, có lẽ tôi đã cố quá sức, dù gì tôi cũng mới tỉnh lại kia mà.

Thật là, sao cơ thể này cứ thích tìm đường c·hết như thế chứ. Tất cả là tại cơ thể này không phải tại tôi đâu, chắc chắn là như thế rồi.

Giờ tôi phải kiểm tra thân thể đã, để xem có biến hóa gì không nào? Có vẻ như là chẳng có gì thay đổi cả, hai lần là quá ít chăng, được rồi tối nay tiếp tục làm thử xem.

Chuyện này tạm gác ở đây thôi, hôm nay tôi có một cuộc hẹn đi chơi với bạn rồi. Tôi rửa mặt, ăn sáng, rồi chạy nhanh ra khỏi nhà, đến nhà cô bạn tôi tên là, Milcah. Hôm nay tôi được cô ấy mời cùng gia đình cô đi cấm trại ở đường 102.

Việc này đã được quyết định lúc mà tôi chưa xuyên qua, gia đình chúng tôi và cô ấy khá thân, khi cả hai nhà đều là những người bạn thời trẻ. Ba của Milcah là Brian, từng vô địch giải đấu Conference của vùng Hoenn, sau đó khiêu chiến tứ thiên vương đương thời nhưng thất bại.

Sau vài cuộc du hành sang các vùng đất khác và có được những kết quả khả quan, thì ông ấy trở về quê và lập gia đình. Mẹ của Malcah là Orla, bà là một trong những điều phối viên hàng đầu, nhưng vì lý do nào đó mà bà không còn tham gia nữa.

Tôi được nghe nói là ông Brian đã từng cứu được bà Orla trong một lần bà gặp nguy hiểm khi ở trên núi. Có lẽ bà không tham gia Contest nữa bắt đầu từ đó, tôi khá tò mò về chuyện này, ai mà chẳng có chút bát quái chứ.

Trong khoảng thời gian này, tôi đã đến trước nhà của Milcah, trước mắt tôi là một căn biệt thự, không quá to nhưng mang đến cho tôi cảm giác sang trọng.

Milcah thấy tôi nên bước nhanh ra để đón tôi vào, nói thật thì rất khó để diễn tả được vẻ đẹp của cậu ấy, cậu ấy được thừa hưởng sắc đẹp từ mẹ mình bà Orla, với đôi mắt xanh cuốn hút như là đại dương của Hoenn vậy, cộng với mái tóc vàng óng, mượt mà làm cho bao người không tự chủ được nhìn ngắm.

Không chỉ thế, vì Milcah mới 6 tuổi, nên dù cậu ấy cố gắng chững chạc thế nào đi chăng nữa thì cậu vẫn luôn mang theo chút ngây thơ, làm cho ai nhìn vào cũng xiêu lòng.

Tôi và Milcah chào hỏi vài câu, rồi tôi được mời đi vào. Dù đã có ký ức về nơi này nhưng tôi lại không tự chủ được nhìn quanh.

Căn biệt thự có một cái hồ nhỏ bên trong là những loài Pokemon đến từ khắp mọi nơi như: Horsea; Seel; Goldeen và vài loài khác nữa. Căn biệt thự được bao quanh bởi hoa cỏ, chính xác hơn nó là một khu vườn rộng lớn, tôi thấy những Pokemon cỏ đang chăm sóc cho khu vườn như Oddish và Bellsprout, dẫn đầu là bellossom, một trong những cộng sự đắc lực của Orla khi còn thi Contest.

Chúng tôi đi vào trong vườn, nơi có một chiếc bàn với phong cách đơn giản được đặt dưới góc cây to, tôi còn nghe được vài tiếng chim hót ở trên đầu mình nữa đấy.

"Ace, sao cậu đến sớm thế? Nhà mình còn chưa chuẩn bị xong nữa cơ." Milcah nhìn về phía tôi.

"Sao mà tớ lại đến trễ được chứ, đồ ngốc. Đây là lần đầu tiên tớ được đi câu Pokemon đấy." Ace thẳng thắn đáp.

"Này, đừng có cứ mở miệng ra là bảo tớ ngốc chứ." Milcah tỏ ra tức giận, hai má cô căng phồng.

Ace đứng hình vài giây rồi trả lời.

"Rồi rồi, tớ xin lỗi" tôi cười nói, tính cách của Ace là một phần trong tôi nên khi nói chuyện với người quen của Ace thì tôi thả lỏng, để cho phần tính cách của cậu ta trở thành chủ đạo. Cho dù đó có là tôi đi chăng nữa, thì cũng xem như là một cái gì đó, chứng minh rằng cậu ta vẫn còn tồn tại ở thế giới này đi.

Còn việc tại sao Ace gọi Milcah là đồ ngốc thì phải kể về lần đó, khi Ace và Milcah đang chơi đùa trong vườn nhà cậu ta thì một con Poochyena hoang dã lao vào, khi đó Ace khá là mít ướt. Ace òa khóc, Milcah tuy sợ đôi chân của cô rung cầm cập, nhưng vẫn cố gắng đứng ra phía trước để bảo vệ Ace.

Poochyena nhào tới làm b·ị t·hương Milcah, sau đó nó bị đuổi đi bởi Pokemon trong vườn. Đến lúc đó thì Milcah òa khóc, ôm chầm lấy ba mẹ mình. Khi Ace thấy cảnh đó, cậu ta cảm thấy Milcah thật ngốc khi làm như thế. Cậu tự hướng với mình là khi lớn lên, cậu muốn trở nên mạnh mẽ để bảo vệ Milcah, không cho cậu ta phải chịu những nguy hiểm như vậy nữa. Từ đó Ace bắt đầu kêu Milcah là đồ ngốc để chọc ghẹo cô, cũng như là nhắc nhở chính mình phải bảo vệ cô ấy. Có lẽ việc tôi ở đây cũng vì tiếc nuối của cậu ta.

"Hừ, cứ bảo người ta ngốc miết thôi." Milcah hơi cuối mặt xuống, chu môi lẩm bẩm.

Hả? Cậu nói gì cơ? Mình nghe không rõ!" bởi vì quá chăm chú hồi tưởng nên đã không nghe được lời nói của cậu ta, nên tôi nghiên người lại gần hỏi.

"Không, không có gì." Milcah đưa mặt lên đôi mắt hai người chạm vào nhau, mặt Milcah có chút đỏ lên. Lúc này tôi cảm giác như cơ thể không bị khống chế.

Vì khi chạm mắt nhau, Ace nhanh chóng rút lui, đưa tay lao đi mồ hôi trên trán, tim thì đập thình thịch, cậu ta cũng không chú ý đến những hành động của Milcah vừa rồi.

Đến giờ tôi mới phát giác có gì đó không đúng, dù cho Milcah có xinh đến đâu đi chăng nữa, thì mình cũng chỉ thấy dễ thương thôi chứ không thể nào tim đập loạn như thế này được.

Đến bây giờ thì tôi cũng không chắc được là mình xuyên qua hay là chuyển sinh rồi. Ngay vừa rồi thôi tôi có cảm giác Ace vẫn đang tồn tại, chính sát hơn thì Ace là tôi, cậu ta là tôi của kiếp sau, nên đây là tôi chứ không phải xuyên qua. Đầu óc tôi đang quay cuồng, tôi không thể ngừng lại được.

Ngay lúc này, một giọng nói khiến tôi dừng lại. Thứ mà Ace muốn đánh đổi cả cuộc đời mình để bảo vệ, và bây giờ tôi cũng vậy.

"Này cậu không sao chứ?" Milcah lo lắng nói.

"À, mình không sao, cảm ơn cậu nhé." Ace hoặc cũng có thể là tôi, hai người cùng cười nhìn về người con gái đó, Milcah.

Tôi nhìn Milcah say đắm, Milcah không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng có cảm giác mặt cô nóng lên. Cô bèn nói sang chuyện khác.

"Chắc gia đình tớ đã chuẩn bị xong rồi đấy, chúng ta đi qua xem thử đi." Milcah lên tiếng nói, để xóa bỏ cảm giác lúng túng này, cũng như bỏ qua chuyện vừa rồi.

"Ừ, chúng ta đi thôi." Ace đồng ý, đứng dậy đi cùng Milcah.

Khi hai chúng thôi đi ra khu vườn, thì đã có một chiếc ô tô được đậu ngay ở đó rồi. Khi thấy chúng tôi lại gần, người đàn ông có dáng người cao ráo và bảnh trai lên tiếng.

"Ồ, Ace đến sớm thế con. Mà con đã thấy ổn chưa? Bác nghe nói là con bị ngất đi." Brian lên tiếng chào hỏi.

"Vâng, tất nhiên là phải đến sớm rồi bác. Lâu lâu mới có dịp được ra ngoài chơi mà bác. Con giờ cũng ổn rồi chỉ còn chút đau đầu thôi." Ace cười đáp.

"Cũng là, nhớ chú ý sức khỏe đấy. Thế gia đình cháu thế nào? Lâu rồi bác chưa gặp lại ba cháu." Brian gật đầu có vẻ hơi suy tư.

"Ông ấy vẫn ổn bác ạ, chỉ là gần đây không hiểu sao có rất nhiều người tụ tập về Petalburg City, nên công việc của ba cháu có hơi quá tải." Ace trả lời, kèm theo một chút lo lắng.

"Cháu không biết sao, chủ hội quán hệ thường của thành phố chúng ta về hưu, nghe nói sẽ có một huấn luyện viên mạnh mẽ từ Johto được chuyển đến đây trong vài ngày tới để tiếp nhận." Brian nói với giọng có chút hồi ức lẫn vào một chút chua xót, dù gì thì ông già đó đã từng bán hành ông từ những ngày đầu tiên trong cuộc hành trình.

Nghe thế Ace giật mình, có chút cảm giác quen thuộc. Cậu bèn hỏi:"Bác có biết tên Người đó là ai không?"

Brian có chút kinh ngạc khi tôi phản ứng mạnh như thế, ông nói:"Nếu bác nhớ không lầm thì người đó tên là Norman."

Tôi như bị sét đánh, kiếp trước ổng là ba tôi... Khục khục, nhầm kiếp trước trong bản game Emerald ông ấy là ba nhân vật trong game của tôi. Thảo nào thấy quen thế, trong Emerald bản game bắt đầu bằng việc chuyển nhà đến Littleroot Town.

Tôi luôn có thắc mắc là tại sao ông Gym ở Petalburg City, mà sao ông không mua nhà ở đó luôn mà phải mua ở Littleroot Towt.

"Này, này cháu không sao chứ?" Brian thấy tôi thất thần, ông quơ tay hỏi.

"Dạ, cháu không sao chỉ là hơi bất ngờ tí thôi ạ, cháu không nghĩ rằng cháu chỉ b·ất t·ỉnh mấy ngày thôi mà bỏ qua tin tức lớn đến như thế." Ace định thần lại vội vàng giải thích.

"Cũng đúng, bác cũng có chút không ngờ được. Thôi nói chuyện nãy giờ đủ rồi, lên xe chúng ta đi cắm trại thôi." Brian cũng cảm khái vài câu rồi lên xe, tôi và Milcah ngồi đằng sau, ghế phụ ngồi một người phụ nữ xinh đẹp đó là mẹ Milcah. Quả nhiên Milcah được thừa hưởng từ mẹ mình khá nhiều.

Trên đường đi chúng tôi có trò chuyện với nhau một chút về mấy chuyện nhỏ nhặt hằng ngày. Mất tầm 30 phút chúng tôi đến được địa điểm đã chọn, tôi cùng Brian bắt đầu dựng lều, còn Milcah cùng mẹ cậu ấy bà Orla chuẩn bị một ít thức ăn cho bữa trưa.

Sau khi xong việc, chúng tôi ngồi lại với nhau dưới bóng cây to, tận hưởng những cơn gió nhẹ nhàng từ thiên nhiên. Chúng tôi ngắm những con Marill ngửa bụng lên trời trôi lênh đênh trên mặt nước cùng với những con Lotad lười biếng đang phơi nắng.

Sau giờ nghỉ trưa, bác Brian đưa cho tôi và Milcah hai cây cần câu cũ (old rod) bác Orla dùng siêu cần câu (super rod) còn bác Brian chỉ dùng cần câu tốt (good rod) mà thôi. Thử thách của chúng tôi là xem ai câu lên Pokemon to nhất, hai người đứng bét phải đi nhặt củi để nấu ăn trong tối hôm nay.

Tất nhiên rồi, hai người đó là tôi và Milcah, bà Orla là người chiến thắng vì ông Brian chẳng thể nào bật được nóc nhà. Tuy nói là phạt nhưng giống như là cho hai đứa tôi thời gian đi chơi với nhau hơn, và để đảm bảo an toàn bác Brian còn thả ra một con Arcanine thần thái uy nghiêm mười phần.

Bác để cho Arcanine chở chúng tôi chạy quanh rừng dạo chơi, vui thì có vui nhưng vì tốc độ quá nhanh khiến cho tôi mắt mở không lên, sau khi được Milcah ra lệnh thì mọi thứ đã tốt hơn nhiều.

Sau khi đem củi về thì lần này tôi và bác Brian phải đứng bếp, tôi ngước mặt nhìn lên thấy thần sắc thản nhiên của bác ấy thì tôi nhẹ nhàng thở ra. Có lẽ bác ấy đã làm việc này rất nhiều lần rồi, nên công việc của tôi chỉ là phụ bếp thôi. Nhưng tôi có một cảm giác bất ổn về tương lai của mình hoặc có thể là tôi nghĩ quá nhiều.

Chúng tôi dự định ngủ ngoài trời đêm nay, sớm mai trở về. Đêm đến tôi và bác Brian ngủ một lều, còn Milcah với Bác Orla ngủ một lều. Ông Brian thả ra Houndoom một Pokemon hung ác, thường hoạt động vào đêm để canh giữ.

Nhật Kí Ngày Thứ 3 Tôi Đến Thế Giới Pokemon - Hùng(Ace)

Chương 2: Lần Đầu Gặp Milcah, Buổi Cắm Trại Vui Vẻ