Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Chạm Trán Đàn Taillow Cứng Đầu, Takeshi Nhập Bọn.
Pikachu thấy thế, nó quyết định dùng sức lực còn lại, tập trung t·ấn c·ông con Taillow đầu đàn. Taillow đầu đàn dính đòn t·ấn c·ông, người nó b·ị t·hương rơi xuống, nhưng nhờ ý chí của mình nó nhanh chóng thoát khỏi cảm giác đau đớn, điều khiển thân thể một lần nữa bay lên cao.
"Ba của Haruka hiện tại là chủ hội quán của Petalburg City đấy." Satoshi nói.
"Ra là thế, cậu biết nhiều thật đấy." Masato nhìn tôi cảm thán.
"Trước kia em trai của anh cũng không có con Pokemon nào, giờ nó đã trở thành chủ hội quán rồi đấy." Takeshi an ủi Masato. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thôi được rồi." Masato cũng thở dài nghe theo. Tôi cũng gật đầu đồng ý.
"Hay chúng ta đi đường khác thử xem." Masato không để ý Haruka.
"Chủ hội quán ư?" Masato ngạc nhiên. Haruka nói tiếp:"Giống như ba của tớ."
Taillow đầu đàn tức giận, nó quyết định lao tới t·ấn c·ông với Pikachu, Pikachu nhảy lên né chiêu. Ngay lúc đó, con Taillow lao qua dưới chân Pikachu, Taillow vòng lại một lần nữa, lúc Pikachu vừa rớt xuống, thì Taillow đã áp sát đến lưng, Pikachu chưa kịp phản ứng thì đã dính ngay một đòn trực diện, Pikachu lăn quay trên mặt đất.
"Còn tùy thuộc vào thời gian nữa." Haruka cười giải thích. Masato thì có chút buồn bã:"Đến bây giờ mà em chẳng có Pokemon nào."
"Trả socola lại cho ta." Haruka điên cuồng đuổi theo.
"Rồi chúng ta bắt đầu ăn cơm nào." Satoshi cười nói.
Vào buổi sáng, chúng tôi chuẩn bị lên đường, thì ba tôi ông Farley đưa cho tôi một quyển sổ, trong đó là những kiến thức về Pokemon, mà ông đã trải nghiệm và góp nhặt được.
"Chuyện này khó giải quyết rồi đây." Satoshi lên tiếng.
"Em có vài thanh Socola này, mọi người chia nhau ăn đỡ đói vậy? À, Pikachu, có chút hạt thức ăn pokemon này, tuy không ngon lắm nhưng đủ năng lượng." tôi lấy ra hộp socola và hộp thức ăn pokemon.
Đuổi tới một cái cây nó dừng lại, không quan tâm Haruka đang la hét đòi lại thức ăn, nó đổ hết socola vào miệng với vẻ đắc trí, không cho cô một cơ hội nào.
"Chào mọi người, cùng giúp đỡ lẫn nhau nhé." Takeshi chào hỏi bọn tôi, rồi giải thích với Masato:"Chưa đâu, anh hiện tại vẫn còn trong thời gian thực tập."
"Thôi được rồi, dừng lại hết đi, bây giờ ăn cơm trước, rồi mới có sức đi tìm pokemon được chứ." Satoshi nói.
Chạm Trán Đàn Taillow Cứng Đầu, Takeshi Nhập Bọn.
"Ủa? Chứ cậu không có chuẩn bị sao?" Haruka nghi hoặc hỏi.
"Chào cậu." Haruka lên tiếng.
Pikachu phát hiện xung quanh đầy trái cây thì kêu mọi người lại, Satoshi ra lệnh cho Pikachu phóng điện làm rơi trái cây. Từ trong rừng đàn Taillow bay ra lấy hết những trái cây vừa rồi, đưa ánh mắt căm thù về phía bọn tôi.
"Pika, pika." (A, có đồ ăn rồi, thật tốt quá.) Pikachu vui mừng nhảy lên. Khi Pikachu ăn, thì chúng tôi bắt đầu phụ Takeshi chuẩn bị đồ. Khi anh ấy nấu, chúng tôi ngồi một bên, từng mùi thơm bay đến khiến chúng tôi đã đói lại càng đói thêm.
"Này, lấy đồ ăn ra đi nào." Satoshi thấy thế mở miệng trước.
"Thật vậy sao?" Masato tự hỏi.
"Ba mình là nhà chăm sóc pokemon mà, nên hiểu được một số tập tính của chúng là bình thường." tôi nói.
Hai người cãi qua cãi lại, kéo tôi và Satoshi, làm chúng tôi điên đảo.
"Thế cũng tốt, thật nhớ mấy món ăn của Takeshi." Satoshi nhớ lại, Pikachu cũng gật đầu tán thành. Nghe thế Haruka và Masato hiếu kì Takeshi là ai, nhưng cũng không hỏi nhiều vì giờ họ chỉ muốn ăn socola thôi.
"Chị cẩn thận, loài này thường đi theo bầy đó." Masato la theo.
"Pika, pika" (tại sao lại đối xử với tôi như vậy, thế giới này quá độc ác.) Pikachu. Tôi nghe thế vừa thương vừa buồn cười.
"Đúng thế, lại giúp đỡ lẫn nhau nhé." Takeshi cười nói.
Bọn Taillow bắt đầu lao vào, không còn cách nào khác Satoshi phải cho Pikachu t·ấn c·ông. Pikachu dùng Thunder Shock vào bầy Taillow khiến chúng rơi xuống đất.
"Takeshi." Satoshi không tự chủ được thốt lên.
"Này, sao chúng ta không gặp pokemon chứ." Masato quyết định hỏi ra thắc mắc của mình.
"Ừ, tất nhiên là thật rồi." rồi Takeshi nhìn Satoshi nói:" Tớ đã để Onix ở lại hội quán rồi, giờ chỉ còn con Forretress mà thôi."
Vì đuổi theo Taillow đầu đàn, nên Pikachu còn chưa cho gì vào bụng, lần này đàn Taillow không còn bị rơi xuống nữa, chúng có kinh nghiệm lần trước, cùng với sự cứng đầu của mình, nên đã chống cự qua đòn vừa rồi.
Chương 6: Chạm Trán Đàn Taillow Cứng Đầu, Takeshi Nhập Bọn.
"Ừ." Ba chúng tôi cũng cười theo. Tôi cúi mặt xuống lấy ra đồ ăn của mình, khi nhìn lên thấy mọi người với nụ cười vẫn ở trên môi nhìn tôi. Tôi cảm giác có chút quái quái, tôi mỉm cười nhìn mọi người.
"Này, tớ mệt rồi, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi chút nhé." Haruka một bên ỉu xìu nói.
"Pika." (xót quá) Pikachu hét lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Con đầu đàn ra lệnh, đàn Taillow bắt đầu bao vây nơi này không cho chúng tôi trốn thoát.
"Chào anh Takeshi, mong anh giúp đỡ nhiều hơn." tôi trả lời.
"Tìm pokemon trước." Masato cũng không chịu thua kém.
"Hai hôm sau, tớ đã về tới nhà. Khổ nỗi tớ không thích ở nhà, tớ nghe nói cậu ở Petalburg City nên tớ chạy tới đây." Takeshi cười giải tích.
Pikachu cũng lục tung cặp của Satoshi tìm hộp thức ăn của mình. Khi nó mở ra thì trong đó không có gì cả. Đôi mắt nó ngấn lệ.
"Chứ không phải chị chuẩn bị sao?" Masato nói cũng nhìn lại Haruka. Hai chị em bọn họ nhìn nhau.
"Đi thôi." giọng nói quen thuộc phát ra. Chúng tôi không kịp suy nghĩ, chạy theo. Khi ra khỏi màn khói thì Satoshi ngạc nhiên.
"Chào anh, xin được học hỏi. Dù sao anh cũng là một nhà chăm sóc Pokemon giỏi mà." Masato kích động nói.
Nụ cười chúng tôi dừng lại ở giây phút đó, thời gian cứ trôi qua, mà chúng tôi chẳng biết nói gì, một cảm giác lúng túng ùa vào trong chúng tôi.
Chúng tôi thấy Pikachu như thế cũng cười cười.
"Thật quái lạ, sáng giờ sao không thấy pokemon nào thế?" Masato cầm ống nhòm nhìn xung quanh lẩm bẩm.
Haruka và Masato thở ra, tưởng thoát nạn nhưng không, bọn Taillow bắt đầu đứng dậy, tiếp tục t·ấn c·ông. Satoshi lại cho Pikachu dùng Thunder Shock, nhưng có vẻ bây giờ chiêu thức yếu hơn rất nhiều.
"Đúng thế, tớ đây." Takeshi cười trả lời.
"Tớ không." Haruka trả lời, rồi nhìn Masato.
"Đúng thế, trong rừng có nhiều pokemon, nhưng đa phần nó phân bố ở những khu vực có nhiều thức ăn thôi, nên việc không gặp pokemon là bình thường." tôi giải thích lần nữa cho cậu ta hiểu.
"Nó đang tức giận vì chúng ta c·ướp trái cây của chúng, con Taillow vừa rồi là con đầu đàn." tôi nói.
"Tất nhiên rồi, chúng ta cùng đi nhá." Satoshi nói, rồi quay sang giới thiệu chúng tôi với nhau. "Đây là Haruka bạn đồng hành mới của tớ, đây là Masato em trai cậu ta, cậu nhóc này là Ace, em ấy cũng muốn trở thành một nhà chăm sóc Pokemon như cậu đấy. Còn cậu ấy là Takeshi, người mà tớ đã nhắc lúc nãy, cậu ta là một nhà chăm sóc pokemon tài ba."
"Thế à." Satoshi ngạc nhiên.
"Tớ không có, bọn cậu không có chuẩn bị sao?" Satoshi hỏi.
"Phải thế chứ." Haruka cười cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đi đường khác trước đi, đường này chán lắm" Masato.
"Ý cậu là, cậu sẽ đi cùng với bọn tớ phải không?" satoshi thì vui mừng ra mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tất nhiên rồi, pokemon không nhiều như cậu nghĩ đâu, đôi khi đi cả ngày cũng chẳng thấy nữa là." Tôi nghe thế, nên trả lời cho cậu ta.
"Pika, pika." (À, cái này à?") Pikachu nghe thế thì quay đầu nhìn cánh tay trái của mình, nơi đó có vài v·ết t·hương nhỏ làm da cậu bị trầy.
"Đòn đánh vừa rồi của Forretress thật lợi hại." Masato hồi ức lại vừa rồi hâm mộ nói. "Cảm ơn em vì lời khen." Takeshi.
"Nói vậy các bạn cũng giống mình" Takeshi bất ngờ.
"Nếu cậu muốn, thì hãy cảm ơn Forretress đi. Lâu quá không gặp nhỉ? Pikachu." Takeshi nói, rồi ngồi xuống nhìn Pikachu.
Khi thấy Taillow vòng lại, Satoshi cho Pikachu dùng Thunder Shock. Taillow lao tới mà không có một chút e sợ nào, nó dính đòn t·ấn c·ông, bị đẩy lùi lại phía sau. Có lẽ Taillow đã quen thuộc với đòn này, nó nhanh chóng phá được, rồi tiếp tục lao tới. Khi mà con Taillow đầu đàn lao lên lần nữa, lần này tụi Taillow kia cũng không đứng ngoài, tụi nó cùng tiếng lên.
"Bame bame" (Này, đám người kia c·ướp thức ăn của chúng ta kia, lên thôi anh em.) con Taillow c·ướp đi socola tức giận.
Chúng tôi đuổi theo sau nó, Satoshi không biết nó là loài gì, nên tôi giới thiệu:"Nó là Taillow, 1 Pokemon cứng đầu, không biết sợ là gì."
"Takeshi, cảm ơn cậu đã cứu bọn tớ." Satoshi nói.
"Cậu b·ị t·hương rồi à?" Takeshi.
"Pika, pika." (đúng thế, lâu quá không gặp.) Pikachu vui vẻ đáp lại.
"Ể, không phải trên tivi nói trong rừng có nhiều pokemon lắm sao?" Masato kinh ngạc.
"Ăn cơm đi" Haruka.
"Ngồi xuống ăn cơm trước." Haruka kiên quyết nói.
Khi mọi người đưa tay lấy socola thì có thứ gì đó vụt qua, hộp socola trên tay tôi biến mất, mọi người ngỡ ngàng nhìn qua thì thấy một con Pokemon đang gắp hộp socola bay đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó chúng tôi lên đường, chúng tôi đi khá lâu, khi mặt trời đã treo cao trên đầu.
"À này, Takeshi, nghe nói cậu nấu ăn ngon lắm đúng không? Bọn tớ đã đói từ nãy đến giờ rồi, cậu có gì ăn không?" Haruka ngượng ngùng nói.
"Này, hai đứa nói chuyện xong chưa, đừng bàn chuyện đó nữa, tụi mình ăn cơm đi, tớ đói rồi." Haruka tách chúng tôi ra nói.
Pikachu nhìn tôi với ánh mắt phát sáng.
"Được rồi, có đồ ăn ngay." Takeshi trả lời rồi dẫn chúng tôi đến chỗ balo của anh ta. Khi đến nơi thì balo anh ta mở toang ra, các nắm cơm biến mất, mọi người hoài nghi là lũ Taillow đã trộm đi. Mọi người thì rã rời, thấy thế Takeshi quyết định nấu lại một nồi súp cho chúng tôi, anh ta cũng lấy ra một hộp thức ăn đặc biệt, mà anh đã chuẩn bị cho Pikachu từ trước.
"Takeshi, chẳng phải cậu đã về nhà rồi sao?" Satoshi nghi ngờ hỏi.
"Trước đây cậu ấy là chủ hội quán Pewter City đấy." Satoshi nói xen vào.
"Đưa tay đây nào, Pikachu." Takeshi lấy ra bình xịt trị thương nói, rồi cậu xịt vào tay Pikachu.
Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc, thì một bóng người nhảy ra, thả ra Forretress dùng Self-Destruct, v·ụ n·ổ mạnh tạo ra màn khói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.