Nhật Ký Sát Nhân
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
CHƯƠNG 33: SƯƠNG MÙ (2).
Trịnh Nguyên vẫn đứng đó, ánh mắt trầm lặng, như đang quan sát một ván cờ mà mình không cần nhúng tay quá sớm. Trong lòng hắn biết rõ dù Mặc Bạch không nói ra, nhưng ánh nhìn kia đã là một cảnh cáo.
Nhưng ngay giây phút chúng áp sát, một điều kỳ lạ xảy ra.
“Bị nhìn thấu rồi sao…” Trịnh Nguyên thầm nghĩ, rồi nhẹ nhếch môi. “Thú vị.” không ngờ giấu kỹ như vậy vẫn bị nhìn thấu bản chất, Vậy thì không cần diễn nữa.
Mặc Bạch nở một nụ cười lạnh nhạt, trong mắt hắn Trịnh Nguyên còn quá non, ngây từ đầu hắn đã biết Trịnh Nguyên này ẩn giấu rất nhiều mặt dù câu truyện hắn rất thuyết phục nhưng lại ẩn giấu vô số sơ hở, đồng thời tâm tính tên này cũng là một sơ hở, Mặc Bạch không tin với tâm tính đấy tên này không ẩn giấu đi thực lực đấy.
Lá bùa phát sáng và lập tức bùng cháy lên ngọn lửa màu xanh lam bao trùm ba con Quỷ Dị, xương thịt phát ra tiếng “tách tách” khi cháy rụi thành tro bụi.
“Lũ tạp chủng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
CHƯƠNG 33: SƯƠNG MÙ (2).
....
Mặc Bạch chém bay đầu một con Quỷ Dị đang lao tới và nói tiếp, phá vòng vây đâm thẳng ra cậu đứng phía trước dùng thân thể chạy thẳng ra ta ở phía sao yểm trợ, Trịnh Nguyên đứng ở phía sao phòng thủ khi những Quỷ Dị đột phá được hàng phòng thủ.
Ở phía trước, Trần Dực lúc này đã xé nát hai con Quỷ Dị to lớn như thú hoang, bả vai dính đầy máu đen. Hắn quay đầu nhìn Mặc Bạch, chúng quá đông bây giờ chúng ta phải làm sao?
“Thình thịch… Thình thịch…”
Âm tiết lạnh lùng vang lên trong màn sương, nhẹ như gió thổi, nhưng lại như lưỡi đao cắt thẳng vào hồn phách.
Kế hoạch ban đầu của hắn là âm thầm để hai tên này làm dê thế mạng, hai tên này sẽ đi vào sương mù nếu thành công hắn có thể thoát ra, nếu không thành công thì hắn sẽ đi theo giấu bọn chúng liều một phen.
“Diệt!”
Ở tuyến cuối Trịnh Nguyên càng không tốt hơn bao nhiêu một mản thịt ở xương sườn đã bị lấy đi máu từ đó chảy ra không ngừng, nếu nhìn kỹ có thể thấy Bạch cốt ở bên trong. Trịnh Nguyên sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập, hắn đã dùng quá nhiều năng lực trong một khoảng thời gian ngắn bây giờ hắn cũng sắp không cầm cự được nữa rồi.
Trịnh Nguyên quay đầu tập chung đối phó những con Quỷ Dị trước mắt hắn rút ra ba lá bùa ra,mỗi lá bùa đều tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, như được vẽ bằng mực của linh hồn. Hắn khẽ vung tay, ba lá bùa như được đều khiển bay với quỷ đạo kì lạ giáng lên đầu ba con Quỷ Dị đang lao tới.
Mặc Bạch ở phía sau không ngừng vung kiếm chặn những con Quỷ Dị đang lao tới mỗi nhát kiếm của Mặc Bạch đều chuẩn xác đến kinh người.
Ba con Quỷ Dị lao v·út về phía Trịnh Nguyên như những mũi tên xé toạc màn sương.
Mặc Bạch Duy chuyển như bóng ma trong sương mù, hắn khẽ quay đầu liếc nhìn một chút rồi lại cười Mặc Bạch sẽ ngốc mà để một tên phế vật đi theo sao?
Không không, hắn hiểu rất rõ tên Trần Dực giấu rất nhiều thứ bất quá Mặc Bạch cũng lười vạch trần. Vả lại hắn cũng giống như Mặc Bạch tên này rất thông minh hắn hiểu sẽ rõ từng ý đồ của Mặc Bạch. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một đường kiếm lóe lên, không gian xung quanh méo mó trong khoảnh khắc, và con quái vật b·ị c·hém ngang lưng thân thể vỡ nát như bị xoắn nghiền bởi lực lượng siêu nhiên. Không một tiếng hét nào thoát ra, chỉ còn âm thanh “phụt phụt” của máu bốc hơi trong lưỡi kiếm nóng rực.
Mặc Bạch còn như vậy những người khác còn thảm hơn, ở đằng trước Trần Dực bây giờ chi chít v·ết t·hương nhỏ đều đầy đủ, Mặc dù cơ thể đã vào trạng thái điên cuồng, phòng ngự rất lớn nhưng so với đám Quỷ Dị như n·ước l·ũ vẫn là không đủ .
Hắn khẽ thở ra, rồi lại im lặng quay đầu nhìn Mặc Bạch và Trần Dực phía trước, như chưa từng ra tay.
Trịnh Nguyên thu tay lại, hờ hững phủi bụi bùa sót lại trên ngón tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngây từ lúc đầu Trịnh Nguyên còn chưa xác định, Mặc Bạch là người như nào, hắn cứ nghĩ tên này sẽ như bao người khác, sẽ không nghi ngờ hắn Trịnh Nguyên cũng thuận lợi lấy được lòng tin bọn chúng và giảm đề phòng với hắn. Nhưng Trịnh Nguyên đã đánh giá sai Mặc Bạch tên này thông minh hơn hắn tưởng.
Hắn không chắc nhưng tên Trịnh Nguyên này chắc chắn có vấn đề rất lớn, theo kinh nghiệm nhìn người được rèn luyện khi hắn có ở giới hắc đạo thì, tên này rất khó đối phó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một con Quỷ Dị nhào tới bên trái, bộ móng dài ngoằng như liềm tử thần bổ ngang.
Nhưng nếu chút thực lực hắn vừa thể hiện thì còn quá yếu với tốc độ của Mặc Bạch thì hắn còn chưa rút ra lá bùa thì đầu hắn đi đứt lìa rồi. vẫn nên thâm dò tiếp...
“Cơ thể sắp chịu không nổi rồi…” Mặc Bạch nghĩ, nhưng ánh mắt hắn vẫn bình thản lạnh lùng, như thể đau đớn và giới hạn chỉ là thứ rác rưởi.
“Ra là thế...” Mặc Bạch lẩm bẩm, khóe miệng cong nhẹ. Những lá bùa này chắc là một loại đạo cụ hoặc sức mạnh riêng biệt của thế giới này, nhưng hắn chắc chắn lá bùa này không có khả năng định hướng mục tiêu, vậy chỉ còn khả năng chắc là năng lực của Trịnh Nguyên, Mặc Bạch xoay người tiếp tục Chiến đấu với đám Quỷ Dị như n·ước l·ũ không ngừng đang lao tới.
Ngươi sẽ thấy tất cả mọi thứ như đang chậm lại mỗi nhát chém, mỗi động tác đều để lại vô số dư ảnh.
Lúc này mũi của Mặc Bạch không ngừng chảy ra máu tươi, cơ thể của hắn đang tới cực hạn, Mặc dù Hồi phục rất mạnh nhưng trải qua nhiều trận chiến với cường độ cao như vậy cơ thể của hắn cũng sẽ đến cực hạn, nói chỉ bây giờ Mặc Bạch đang đẩy các giác quan của hắn đến giới hạn nếu bây giờ nhìn với góc nhìn Mặc Bạch.
Soạt—!
Ngay sau khi ba người thống nhất chiến lược, Trần Dực là người đầu tiên lao lên. Thân thể hắn như một con mãnh thú cuồng bạo, xương cốt kêu răng rắc, khí tức vỡ tung như pháo nổ trong màn sương. Hắn lấy thân thể mình làm mũi lao, v·a c·hạm trực diện vào bầy Quỷ Dị dày đặc trước mặt.
Trịnh Nguyên chỉ hơi nghiên đầu, ánh mắt nhìn về phía Mặc Bạch, hai người đối mắt nhau nhưng không ai nói gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng đáng tiếc...chậc chậc đúng là phiền phức, một con quái vật như vậy lại để ý tới hắn phiền thật Trịnh Nguyên khẽ thở dài.
Hai người kia đều gật đầu, Trịnh Nguyên cũng không có ý kiến gì, hắn bây giờ cũng không có ý đâm sao lưng, bây giờ mà ra tay e rằng hắn cũng nằm ở đây luôn. Mặc Bạch nhìn Trịnh Nguyên ánh mắt v·a c·hạm nhau, hai người đều biết suy nghĩ đại khái của đối phương nên không ai nói gì.
Hắn không chém lung tung, chỉ nhắm đúng những khớp yếu hoặc điểm tử trên cơ thể quái vật. Đường kiếm mảnh như chỉ, nhưng mỗi lần vung lên là lại có một cái đầu hoặc một phần thân thể bị chặt lìa, máu đen phun tung tóe như sương mù hòa tan.
Từng giọt máu nhỏ từ mũi rơi xuống, hòa vào lớp sương dưới chân, nhưng Mặc Bạch không dừng lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.