Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 34: Tổ tông tới (3)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Tổ tông tới (3)


Mặc Bạch vẻ mặt bình thản nói tiếp, được rồi ta không muốn làm chủ một sinh vật cấp cao như ngài đâu.

Nó đứng dậy, lấy cái chân béo ú đạp lên mặt Mặc Bạch ta là Chủ còn ngươi là tớ hiểu không.

Trần Dực nằm vật ra, ngực phập phồng dữ dội, cơ thể hắn bóc lên khói đen ngòm, hắn đang trở lại hình dạng ban đầu của cơ thể. (đọc tại Qidian-VP.com)

Con rá cá vừa đung đưa chân vừa nói, vô nghĩa thôi ngươi có cố gắng hết sức thì cũng vậy thôi.

Nhưng Mặc Bạch biết rõ, nó không phải tự động dừng lại. Ánh mắt hắn trầm xuống, hắn quay đầu nhìn về phía sao một chiếc hộp màu đen đang ở trung tâm (đọc tại Qidian-VP.com)

Một luồng hơi lạnh quét qua bóng tối.

Ba...

Con rái cá nhìn Mặc Bạch một cách ngây thơ, nhưng đôi mắt lại lấp lánh đầy ẩn ý. Nó dậm chân trên mặt Mặc Bạch một cái, không có vẻ gì là đe dọa, chỉ giống như một trò chơi vô hại của một sinh vật đang vui đùa với con mồi.

Trần Dực ở phía trước như một mũi lao bằng thịt, va thẳng vào bầy Quỷ Dị đang dày đặc. Những tiếng “rắc rắc” “phụt phụt” vang lên liên tiếp, máu đen và thịt nát văng tứ tung. Sức v·a c·hạm từ thân thể hắn như xe công phá trận hình kẻ địch, mở ra một hành lang tạm thời giữa Quỷ Vực hỗn loạn.

Nó nhún vai, rồi lại nhìn xuống thân thể Mặc Bạch như đang đánh giá món hàng trong siêu thị, Mặc Bạch lúc này đáp lời nó, vậy tha cho ta được không?

Nó bước tới gần Mặc Bạch, ánh mắt cụp xuống đầy tò mò, ngón tay nhỏ xíu chọc chọc vào trán hắn.

Mặc Bạch đã chuẩn bị từ trước, dùng toàn lực vào chân đạp thẳng vào lưng Trần Dực.

Hắn xác định ngoại trừ phần đầu còn cử động được một chút, còn lại đều đã bị t·ê l·iệt hết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phía sau, Mặc Bạch vẫn giữ chặt sợi xích đen nối liền cả ba người, tay còn lại lật nghiêng thanh kiếm nhuốm oán khí, xoay vòng vung chém như lưỡi liềm tử thần bảo vệ hai bên. Bất kỳ con Quỷ Dị nào xông tới từ mé trái hay mé phải đều b·ị c·hém nát, như thể không tồn tại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trịnh Nguyên lăn qua một bên, rướn người ho khan, máu lẫn bụi trào ra từ cổ họng. Hắn không thể cử động tay trái nữa, cánh tay ấy đã sưng phù, khớp xương như lệch hẳn ra ngoài. Dù vậy, ánh mắt sau cặp kính vẫn còn tỉnh táo, vẫn lạnh lẽo đến kỳ lạ.

Nó nghiêng đầu, không quên hút một miếng trà sữa, chậc thứ đồ của con người các ngươi đúng là thú vị thật.

Chương 34: Tổ tông tới (3)

Nó búng tay một phát, Ý thức Mặc Bạch như bị dội một thùng nước đá, lập tức trở nên tỉnh táo một cách bất thường.

Mặc Bạch nheo mắt, nếu cứ như vậy e rằng hắn sẽ bỏ mạng ở đây, hắn suy nghĩ một chút, hắn thở dài vậy thì liều lần nữa vậy.

Mọi giác quan đều gào lên cảnh báo, linh hồn hắn như bị kéo ra khỏi vực sâu, cưỡng ép trở lại trong một cơ thể.

"Fall."

Mặc Bạch mở mắt ra, chỉ để nhìn thấy cái mặt rái cá tròn trịa đang chềnh ềnh cách mình đúng hai ngón tay.

nhưng không giống lắm a. Nó đi bằng hai chân, ngực ưỡn ra, tay cầm một ly sữa đá to tướng đang hút bằng ống hút màu xanh. Đuôi ve vẩy thong thả sau lưng. Bộ lông mượt mà như được chải mỗi sáng bằng lược vàng, hai mắt tròn xoe long lanh như giọt nước, nhưng sâu trong đó... là thứ gì đó khiến người ta rợn cả xương sống.

“Chà, ngươi biết cách giữ vững khí chất lắm,” con rái cá nói, tay vung vẩy ly trà sữa, mắt nhìn Mặc Bạch như đang đánh giá từng lời nói của hắn. " Nhìn một chút ngươi cũng xứng làm đày tớ của ta đấy."

Nó chống tay lên ngực Mặc Bạch, cúi sát xuống, giọng nói trở nên thì thầm:

Oh ngươi có chút thú vị đấy.

Trần Dực gật đầu, thân thể phồng lên một lần nữa, da thịt trở nên dày đặc như vỏ thép, xương sống nổi lên một tầng quỷ khí ngăn chặn mọi đòn t·ấn c·ông.

Nó đen tuyền, hoàn toàn không phản chiếu ánh sáng, như một khối hư vô được đóng khung lại. Mặc Bạch chỉ cần liếc qua là đã cảm thấy lồng ngực siết lại một áp lực vô hình phát ra từ đó, giống như bị thứ gì đó cổ xưa quan sát, lạnh lẽo và đầy sát ý.

Ba thân ảnh như sao băng lao ra khỏi vùng sương đen đặc quánh, cả ba cùng ngã xuống nền đất nứt nẻ phía bên ngoài. Không khí sạch và khô lập tức tràn vào phổi, như một cú giải phóng khỏi địa ngục.

Một lát sau, nó thu chân lại, cẩn thận ngồi xuống gần Mặc Bạch, ánh mắt bừng lên vẻ thích thú.

Con rái cá chớp mắt, vẻ mặt như bị chọc cười, miệng nó phồng lên rồi phì ra một tiếng cười khẽ, “Heh…”

“Ngươi nghĩ ta là loại sinh vật có thể bị thuyết phục bởi một câu nói nhạt thế sao? 'Tha cho ta được không?'… Thật là dễ thương đó nha.”

Ngay khoảnh khắc ấy, chiếc hộp “tách” một tiếng khe hở nhỏ xíu mở ra ngay chính giữa.

Đó là một con rái cá.

Con rái cá nhướng mày, đôi mắt tròn long lanh khẽ híp lại. Nó nghiêng đầu, ngón tay lại chọc chọc vào trán Mặc Bạch như kiểm tra xem hắn có thật sự đang tỉnh táo không. Ta nhớ đã giải "Fall" cho ngươi rồi mà nhỉ. Hay ngươi bị nóng đầu rồi.

Nó ngồi chễm chệ trên ngực Mặc Bạch, hai chân ngắn củn đung đưa nhè nhẹ như đang ngồi trên xích đu, tay vẫn cầm ly trà sữa, miệng nhai trân châu nhóp nhép một cách vô thưởng vô phạt.

Tức khắc, không gian như ngưng động Mặc Bạch ngã xuống đất cơ thể không thể động đậy, ý thức gần như tan biến, suy nghĩ trì trệ gần như không thể suy nghĩ.

Trịnh Nguyên ở phía bị Mặc Bạch nắm cổ, miễn cưỡng giữ bình tĩnh. Nhưng với vận tốc này áp lực gió như những bức tường đập thẳng vào cơ thể hắn, v·ết t·hương tiếp tục rỉ máu không ngừng.

Ý thức hắn bây giờ quá mơ hồ, nếu không phải nhờ "Danh Hiệu" e rằng hắn đã b·ất t·ỉnh luôn rồi.

“Ngươi biết không… rất ít kẻ có thể giữ được một chút ý thức được trong không gian ‘Fall’. Vậy mà ngươi lại có thể. Ý trí của ngươi rất mạnh đấy chứ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một tiếng bước chân vang vọng giữa không gian tĩnh mịch, dựa vào chút ý thức cuối cùng hắn xác định đây không phải người là một sinh vật...

Mặc Bạch chống kiếm thở dốc, máu mũi rơi lã chã, nhưng hắn vẫn cười nhạt.

Mặc Bạch chầm chậm đứng dậy, thân thể khẽ lảo đảo, nhưng tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm. Hắn liếc nhìn lớp sương dày phía sau lưng mình lớp sương như bị ngăn cánh không thể vào được nơi này.

"Tồn tại đáng lẽ đã nên bị xóa sổ như ngươi" Sao có thể sống tới bây giờ nhỉ.

Không có tiếng gió, không có tiếng thở, không có tiếng tim đập.

Mặc Bạch vẻ mặt lạnh nhạt nói tiếp "Được".

"Đùng!"

Mặc Bạch nói tiếp, Trần Dực tăng cường phòng ngự cho lưng cậu đi.

“Ra… rồi!” Trần Dực gầm lên, ánh sáng phía xa dần hiện rõ đó là ranh giới cuối cùng của lớp sương, nơi không khí loãng và nhẹ hơn một chút, nơi ánh sáng mờ ảo chiếu rọi qua.

Mặc Bạch thử cử động nhưng cơ thể như bị hạng sức nặng trăm tấn đè lên, hắn thử dùng hết toàn lực cũng không thể nhấc nổi đầu ngón tay lên.

Trần Dực miệng trào máu nhưng vẫn cố gắng lên tiếng, là nó tồn tại đấy "đừn...đừng... Lại gần nó."

Một...

Một t·iếng n·ổ vang vọng cả không gian Xung kích thỏi bây những Quỷ Dị đang lao tới, đất đá không chịu nổi áp lực mà bay ra ngoài. Trần Dực như một quả bóng bay với vận tốc xé gió lao thẳng về phía trước, sợi xích căng ra Mặc Bạch lập tức nắm lấy cổ áo Trịnh Nguyên hai người bị kéo theo sau như hai mảnh tàn ảnh xuyên thủng màn sương đặc quánh.

“Thân thể ngươi…” con rái cá nghiêng đầu, ngón tay gõ gõ vào lồng ngực Mặc Bạch như đang gõ thử vỏ trái cây “...không phải nhân loại thuần chủng, cũng không hoàn toàn là Quỷ Dị. Nhưng bên trong lại có mùi của một Nơi khác nữa. Hmm... rất rất... lộn xộn.”

Nó trèo lên người Mặc Bạch, vẻ mặt tò mò như muốn tháo Mặc Bạch ra làm tám khúc.

“Hmm... cái đầu này có vẻ vẫn còn hoạt động được chút xíu. Ghê thật. Loại tồn tại nửa người nửa quỷ, mà vẫn chưa mất ý thức trong ‘Fall’? Bộ ngươi được bảo hiểm à?”

Âm thanh kỳ lạ vang vọng trong hư vô, như tiếng ai đó đang mang dép lê bước giữa thánh điện yên lặng. Bóng tối dần rút lại, để lộ một dáng hình lùn tịt… đang lắc lư tiến lại gần.

“Cũng... may là không c·hết.”

Từ trong làn sương mù mờ ảo và màn đen sâu thẳm kia. Một tiếng"Bịch... Bịch..."

“Vù!”

"Ta sẽ mượn thân thể cậu một chút..."

Thế giới trở nên im ắng đến rợn người.

Nó thè lưỡi ra, liếm liếm không khí phía trên người Mặc Bạch, ánh mắt híp lại như mèo ngửi thấy cá nướng. Mùi vị rất ngon a có nên ăn hắn không nhỉ. Nhưng vẫn nên hỏi một chút chủ cơ thể cái đã.

"Nhưng tha cho ngươi thì không phải không được "Nó vừa nói vừa chậm rãi chống tay đứng thẳng lên ngực Mặc Bạch, một tay vẫn cầm ly trà sữa lắc lư sóng sánh.

Hai...

Mặc Bạch nói tiếp, tôi sẽ đếm từ một đến ba khi tôi đếm hết cậu lập tức thả lỏng cơ thể.

Một tiếng nói nhẹ nhàng, nhưng lại vang vọng của không gian.

Mặc Bạch tạo ra sợi xích đen ngòm trong tay sao đó quăn lên quấn lấy cánh tay Trần Dực, Mặc Bạch lên tiếng đừng kháng cự. Trần Dực khẽ bất ngờ nhưng lập tức hiểu ý, hắn tiếp tục đối phó đám quỷ dị trước mắt.

Chỉ còn một màu đen đang dần lấn chiếm tầm nhìn của Mặc Bạch như một làn nước đổ tràn, lạnh buốt và trơn trượt. Ý thức hắn bị kéo xuống như rơi vào đáy vực sâu không đáy. Trong bóng tối đó, chỉ còn lại một giọng nói khe khẽ không vang lên bên tai, mà ngay bên trong đầu hắn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Tổ tông tới (3)