Nhật Ký Sát Nhân
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37: Tổ Tông (End)
Cơ thể hắn đột nhiên cứng đờ như thể bị người khác đều khiển.
Hắn vừa nói vừa tiếp tục đi tới Trần Dực.
Con rái cá ngừng đung đưa chân, ánh mắt lóe lên tia giảo hoạt.
Mặc Bạch lặng lẽ bước tiếp, hắn cất thanh kiếm vào không gian Hệ thống. Hắn không quan tâm ánh mắt giận dữ và ấm ức từ con rái cá sau lưng.
Con rái cá đung đưa chân, cũng đúng dù sao một Nhân Quỷ như ngươi có thể làm được việc đó mà.
nhưng vì Mặc Bạch người chủ động ký khế ước trước nên hắn sẽ có nhiều quyền hạn hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
PS: end art 1
“C·h·ó c·hết... c·h·ó c·hết... c·h·ó c·hết...” con rái cá nghiến răng lặp lại như một lời nguyền rủa, vừa nói vừa dùng móng vuốt gãi lên đầu mình. Sao lại là khế ước ngang bằng ahh.
Mặc Bạch đám ánh mắt lạnh nhạt, thì sao? Trong mắt ta chỉ có lợi ích và những thứ ta hứng thú thì ta sẽ giữ lại còn lại à, tùy hứng.
Chương 37: Tổ Tông (End)
Khế ước: Ngang Bằng.
Con rái cá ngồi trên vai Mặc Bạch tiếp tục hút trà sữa nói, có đấy trừ khi ngươi tiêu diệt hoàn toàn linh hồn nếu không bọn chúng vẫn có cách hồi sinh, nhưng loại thủ đoạn đó khá hiếm và chỉ có những tồn tại cấp cao như ta có dạng kỹ năng đấy. Nên cứ chill đi cho dù bọn chúng hồi sinh cũng chỉ đám phàm nhân thôi.
Khi ký khế ước này, hai người đều có trách nhiệm bảo vệ nhau nếu một n·gười c·hết thì người còn lại cũng sẽ c·hết theo.
“Ngươi... thật sự không giữ lại gì cho hắn sao?” Con rái cá hỏi, giọng không còn tức giận mà thay bằng một thứ gì đó... khó hiểu. “Dù sao hắn cũng từng là đồng đội vào sinh ra tử với ngươi đấy.”
Con rái cá xoay người một vòng trong không trung, khí đen cuộn quanh thân thể như sóng dữ nuốt chửng lấy ánh sáng, nhưng cuối cùng vẫn không dám làm gì. Khế ước đã khắc sâu vào mệnh hồn, bất kỳ hành vi chống lại Mặc Bạch nào cũng đồng nghĩa với việc t·ự s·át.
Mặc Bạch thở dốc, đôi mắt mở to giữa không gian tĩnh lặng. Hắn vừa quay về từ ranh giới sinh tử, trán đẫm mồ hôi, toàn thân như bị xét toạt ra từng mảnh, Nhưng ánh mắt hắn lại lóe lên một tia phần khích.
Được rồi hắn không phải dạng người bỏ không được, nên hắn lập tức quay lại việc chính bỏ qua con rái cá vẫn đang lãi nhãi kế bên Mặc Bạch hắn rút kiếm ra đi tới Trịnh Nguyên vẫn đang b·ất t·ỉnh.
Rái cá: Đúng.
Hiệu ứng: Sinh mệnh đồng vị, Cưỡng chế một chiều....
À mà “Ngươi thật sự định tiêu diệt cả đám từng quen biết? Không sợ tương lai bị nghiệp quật à?” Nó hỏi nửa đùa nửa thật.
Tuy vẫn giữ hình dạng nhỏ nhắn kia, nhưng khí tức trên người nó đã hoàn toàn khác biệt không còn là vẻ đáng yêu giả tạo mà là một áp lực mơ hồ, sâu thẳm, như vực thẳm ngầm chuyển động dưới lớp băng mỏng.
[Cưỡng chế ràng buộc - Khế ước phản hồi. Mệnh hồn dao động. Đề nghị: Yên lặng.]
Dù trong lòng tiếc nuối, nhưng Mặc Bạch chưa bao giờ là kẻ ngu ngốc đến mức đánh cược mạng sống với một sinh vật có thể bẻ gãy ý chí kẻ khác chỉ bằng ánh mắt.
Đồng thời đây là khế ước một chiều nên về cơ bản không có cánh giải.
Mặc Bạch không đáp sao khi đ·ám c·háy hết hắn bắt đầu đi ra khỏi nơi này, Mặc Bạch lạnh lùng nói tiếp, đúng rồi ngươi có hết quyền hạn rồi phải không.
Nhưng hắn cũng khá tiếc phần thưởng ẩn, vì phần thưởng ẩn là một hộp quà khá ngon. Nhưng hắn vì cái mạng nhỏ này nên mới chọn hoán vị.
Mặc Bạch tiếp tục làm như vậy với Trần Dực, hắn còn sợ đám người này vì cánh gì sống lại nên trực tiếp đốt sạch cặn bã, Mặc Bạch nhìn hai đ·ám c·háy trước mặt ánh mắt thản nhiên nhìn rái cá, này ngươi nghĩ bọn chúng còn cách nào để sống lại không?
Này Rái cá dịch chuyển hết bọn chúng ra trước cổng trường ở đi.
Hiểu đơn giản khế ước ngang bằng là một dạng khế ước không chủ.
Ting! Giọng điện tử âm hợp thành vang lên.
Lát sao hắn đã bước tới cổng trường, mở cánh cổng trường ra, cảnh thuộc vẫn như vậy, nhưng đã thiếu đi hai người. Mặc Bạch không quan tâm bước đến chỗ đám học sinh vẫn đang b·ất t·ỉnh. Hắn đếm lại một lược. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc Bạch đi tiếp ra khỏi sương mù, vậy ra đều do ngươi tạo ra. Được rồi chút nữa làm theo những gì ta nói.
Với lại hắn đang có người bảo vệ nên cho dù hắn có người đứng sau chóng lưng Mặc Bạch cũng không quan tâm.
Cảm thấy chưa an toàn Mặc Bạch tiếp tục vung kiếm liên tục chém hắn thành thịt vụn, bây giờ hắn mới cảm giác có chút an tâm.
Được rồi tới lúc thoát ra khỏi nơi c·hết tiệc này rồi.
Vì sao phải giải quyết luôn Trần Dực à nó càng đơn giản, vẫn vậy Mặc Bạch chả tin tên này với lại một ngày nào đó nhân cánh thứ hai nó thoát ra ghi thù Mặc Bạch nữa thì rất phiền phức.
Vì sao hắn có thể ra lệch cho con rái cá này là vì hắn người ký khế ước nên hắn có một số quyền hạn nhưng không quá nhiều, cũng như quá mạnh.
Rái cá rùng mình một cái, ánh mắt giật giật, răng nghiến ken két như muốn bẻ gãy ràng buộc vô hình nào đó nhưng không thể.
Thứ hai g·iết hắn xong tất cả quyền hạn của Quỷ Vực này sẽ rơi vào tay con rái cá cũng như thuộc vào trong tay hắn. Một mũi tên chúng hai đích tại sao hắn không làm? (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì sao phải viết hắn à, rất đơn giản Mặc Bạch không tin hắn, và hắn theo cảm giác của Mặc Bạch thì tên này đang có ý đồ với Mặc Bạch, mặt dù không biết hắn có ý gì nhưng cứ g·iết đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
" Ai mà biết chứ..."
Nó rít lên từng chữ qua kẽ răng: “Ngươi biết rõ kết cấu khế ước… ngươi biết rất rõ. Vậy ra ngươi đã lên kế hoạch này ngay từ đầu?”
Con rái cá khựng lại giữa không trung, ánh mắt đen sâu thẳm co rút từng chút một. Nó nhìn Mặc Bạch kẻ vừa cưỡng ép nó ký khế ước với ánh nhìn vừa tức giận vừa bất lực.
Hắn có thể ra lệnh nhưng không thể ra mấy lệnh như, kêu nó đi c·hết đại loại vậy.
Trịnh Nguyên vẫn nằm yên bất động giữa đống đá vụn, thân thể phủ một lớp bụi mỏng, khuôn mặt tái nhợt. Mặc Bạch chỉ nhẹ vung kiếm lập tức cắt đức cổ hắn.
[ Khế Ước Thức Thần - Thành Công ]
Đánh giá: Ngoài việc ngươi cần thời gian để hoàn tất đúng hợp ra thì không còn gì hết, đúng là một tên nhóc may mắn.
“Chậc... Nhưng mất hộp quà kia đúng là hơi tiếc thật.” Mặc Bạch lẩm bẩm, tay xoa nhẹ huyệt thái dương.
Không gian Tâm thức ngừng nứt vỡ, thậm chí đang tự hồi phục lại trạng thái ban đầu một vùng vô sắc, yên tĩnh đến mức đáng sợ, như thể chưa từng có cơn chấn động kinh hoàng vừa rồi.
Mặc Bạch cười nhẹ, cúi đầu phủi bụi trên áo: "ai mà biết chứ " Mặc Bạch khẽ cười nhạt.
Cùng lúc đó, một làn khói đen từ phía sau hắn bốc lên, xoáy lại thành hình con rái cá.
Um tốt, ánh mắt hắn lóe lên một tia suy tính. Mà sương mù này của ngươi và đám quái vật đều do ngươi tạo ra à? (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn liếc nhìn con rái cá, trong lòng không khỏi cảm thán đúng là quái vật nếu không phải do linh hồn Mặc Bạch khá mạnh thì có lẽ hắn đ·ã c·hết rồi.
“Quen biết không có nghĩa là không thể trở mặt.” Mặc Bạch đáp, chậm rãi quay người rời khỏi đống tro tàn. “Với lại... nếu có ‘nghiệp’ thì cũng là thức ăn cho ta thôi."
Nhưng trong tâm hắn lại suy nghĩ khác, đúng thật là từ đầu hắn lên kế hoạch bất quá do thiếu thông tin nên hắn chả làm được gì. Chỉ khi tên rái cá này nhắc tới khế ước Mặc Bạch mới dùng Hệ thống để nghiên cứu và lên kế hoạch.
“Ngươi...ng.. ngươi tên c·h·ó c·hết." nó thì thào, giọng run rẩy.
Con rái cá hơi bất mãn nhưng vẫn làm theo, nó búng tay một phát đám học sinh liền biến mất khỏi nơi này.
Tình Trạng: Bất ổn cao
Con rái cá vẽ mặt tức giận nhìn Mặc Bạch, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám ra lệnh cho ta…Nhưng câu chưa kịp thốt ra hết, cả cơ thể rái cá đột nhiên cứng lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.