Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Chương 1: Định Mệnh An Bài
"Phu nhân, không còn đường lui nữa rồi."
Nguyên Thương Thiên ôm chặt đứa hài nhi vừa chào đời trong lòng, bên cạnh là thê tử Vân Dao đang kiệt sức sau cuộc sinh nở. Hai người đang ẩn mình trong một hang động u tối, bên ngoài là tiếng mưa đập vào vách núi ầm ầm.
Ai có thể ngờ được, đường đường là một vị Nguyên lão của Nguyên tộc, nắm giữ quyền lực và địa vị tôn sùng, vậy mà hôm nay lại phải lẩn trốn như thế này. Thương Thiên nhìn đứa con trai vừa chào đời trong tay, trong lòng trào dâng nỗi xót xa vô hạn. Tiểu nhi vừa sinh ra đã có một luồng phong linh lực tinh thuần bao quanh, đây là dấu hiệu của Hỗn Độn linh căn - loại linh căn chí tôn ngàn vạn năm khó gặp một lần.
"Chúng ta phải đưa hài nhi đến một nơi thật xa, một chỗ mà hắn vĩnh viễn không thể tìm thấy." Vân Dao khẽ nói, giọng còn yếu ớt sau khi sinh nở. "Ta đã tìm được một tinh cầu thích hợp, nằm tận Hạ giới. Nơi đó có một đôi vợ chồng hiếm muộn, tâm tính thuần khiết."
Thương Thiên gật đầu. Hai người đã chuẩn bị cho kế hoạch này từ lâu. Vân Dao đã bỏ ra vô số thời gian và công sức để điều tra, cuối cùng tìm được vợ chồng Diệp Thương - một thương nhân giàu có tại một thị trấn nhỏ thuộc Thanh Nguyên quốc. Đôi vợ chồng này kết duyên đã mười năm nhưng vẫn chưa có con cái, thường xuyên đến các miếu đường cầu tự.
"Ta sẽ thiết lập một đại trận để che giấu và bảo vệ tinh cầu này." Thương Thiên trầm giọng nói, "Nhưng trước đó..."
Ông vươn tay, một luồng linh lực tinh thuần truyền vào cơ thể đứa bé. Đây là một môn bí thuật của Nguyên tộc, có thể tạm thời phong ấn phần lớn thiên phú của hài nhi. "Nhi tử, hãy sống thật bình yên, đến khi con đủ mạnh mẽ để đối mặt với số phận của mình."
Vân Dao cũng truyền một phần linh lực vào người con, giọt lệ lặng lẽ rơi. "Vấn Thiên nhi tử, mẫu thân xin lỗi vì không thể ở bên con. Nhưng đây là cách duy nhất để bảo vệ con."
...
Đêm đó, tại một ngôi miếu cổ nằm trên đỉnh đồi hoang vắng, vợ chồng Diệp Thương vừa làm lễ cầu tự xong, đang trên đường về nhà. Đột nhiên, họ nghe thấy tiếng khóc oa oa của trẻ sơ sinh vọng lại từ bụi cỏ bên đường.
"Phu quân, có tiếng hài nhi khóc!" Trần Hiền nắm chặt tay chồng.
Hai người tìm đến nơi phát ra âm thanh và kinh ngạc khi thấy một đứa bé được bọc trong tấm vải trắng tinh như tuyết, nằm trong một chiếc giỏ tre tinh xảo. Hài nhi khỏe mạnh, trắng trẻo, đôi mắt trong veo tựa những vì sao đêm.
"Trời cao có mắt! Phải chăng đây là thiên ý?" Trần Hiền bế đứa bé lên, nước mắt lưng tròng vì xúc động.
Diệp Thương cũng không kìm được cảm xúc: "Vợ chồng ta vừa khấn vọng cầu xin một đứa con, thiên địa đã run rủi. Đây chắc chắn là thiên định duyên phận."
"Chúng ta sẽ đặt tên con là Diệp An, mong con luôn bình an, hạnh phúc." Trần Hiền âu yếm nói với đứa bé đang nằm trong tay.
Khuất sau tán đại thụ già cỗi cách đó không xa, Thương Thiên và Vân Dao lặng lẽ chứng kiến cảnh tượng này. Họ có thể cảm nhận được tình thương chân thành từ đôi vợ chồng kia dành cho con trai mình.
"Nhi tử sẽ được sống hạnh phúc." Vân Dao thì thầm, giọng nghẹn ngào. "Đây là những người cha mẹ tốt."
"Không sai." Thương Thiên gật đầu, "Giờ ta sẽ bố trí đại trận."
Ông vung tay lên, linh lực hùng hậu như thác lũ tỏa ra. Một đại trận vô hình bắt đầu được thiết lập, bao phủ toàn bộ tinh cầu này. Đây là một môn trận pháp tuyệt thế của Nguyên tộc, có thể che giấu mọi dao động linh lực bất thường, đồng thời ngăn chặn những kẻ có tu vi cao hơn mức độ cho phép của tinh cầu này đột nhập vào.
"Chúng ta phải rời đi thôi." Thương Thiên trầm giọng nói, "Lưu lại càng lâu càng nguy hiểm."
Vân Dao gật đầu, lệ rơi như mưa. Hai người nhìn đứa con thơ lần cuối rồi biến mất vào màn đêm.
...
Mười năm thời gian thoáng chốc trôi qua như dòng nước. Diệp An lớn lên trong tình thương yêu của cha mẹ nuôi. Tiểu nhi ngoan ngoãn, thông tuệ, được mọi người trong thị trấn yêu mến.
Nhưng có điều gì đó rất đặc biệt ở cậu bé này. Trong giấc mộng, An thường thấy những hình ảnh kỳ lạ.
Lúc thì cậu đứng trên đỉnh một ngọn núi cao v·út, xung quanh là mây mù bao phủ. Trong tay cầm một thanh trường kiếm tỏa ánh sáng bạc, thân hình lướt đi như điện, từng chiêu từng thức vô cùng huyền ảo.
Khi thì cậu nghe thấy một giọng nói xa xăm vọng lại, gọi một cái tên khác - không phải Diệp An. Giọng nói đó ấm áp mà thân thiết, nhưng cũng chứa đựng nỗi bi thương vô hạn.
Có những đêm, cậu mơ thấy mình đang đứng giữa một không gian rộng lớn, xung quanh là vô số ánh sáng lấp lánh như sao trời. Những ngôi sao ấy tụ lại thành một dòng sông, cuộn chảy quanh người cậu. Trong dòng sông ánh sáng, dường như ẩn chứa vô số bí mật mà cậu không thể hiểu được.
Mỗi lần tỉnh dậy từ những giấc mộng như vậy, Diệp An đều cảm thấy một nỗi nhớ nhung khó tả trong lòng. Cậu không biết mình đang nhớ ai hay nhớ điều gì, chỉ biết rằng có một thứ gì đó rất quan trọng đang chờ đợi mình.
Có lẽ chính vì những giấc mộng này mà An có một tình yêu đặc biệt với kiếm đạo. Từ nhỏ, cậu đã thường xuyên nhặt những cành cây dài, tưởng tượng đó là bảo kiếm, rồi vung vẩy múa may. Những động tác của cậu tuy ngô nghê nhưng lại ẩn chứa một vẻ đẹp kỳ lạ, như thể được khắc sâu trong linh hồn từ kiếp trước.
Diệp Thương nhìn con trai say mê với kiếm đạo như vậy, trong lòng không khỏi xúc động. Vào sinh nhật mười tuổi của An, ông đã đặc biệt nhờ thợ khéo trong thành chế tác một thanh mộc kiếm tinh xảo tặng cho con.
Nhận được thanh kiếm gỗ, Diệp An vui mừng khôn xiết. Từ đó về sau, thanh kiếm luôn theo cậu như hình với bóng. Sáng sớm, cậu ra vườn sau luyện kiếm. Chiều tối, cậu lại múa kiếm dưới ánh hoàng hôn. Những động tác của cậu ngày càng trở nên thuần thục, có lúc như được dẫn dắt bởi một sức mạnh vô hình nào đó.
Trần Hiền nhiều lần nhìn thấy con trai luyện kiếm, trong lòng vừa mừng vừa lo. Mừng vì con có một đam mê mãnh liệt, lo vì không biết tương lai con sẽ đi về đâu. Nhưng bà vẫn luôn ủng hộ và khích lệ con theo đuổi ước mơ của mình.
Một ngày nọ, khi Diệp An đang luyện kiếm trong vườn, đột nhiên cậu cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng. Thanh kiếm gỗ trong tay như có linh tính, dẫn dắt cậu thực hiện một chiêu thức vô cùng huyền ảo. Cả người cậu như hòa vào không khí, xoay người một cái đã lướt đi mấy thước, mũi kiếm vạch ra một đường cong hoàn mỹ trong không trung.
"Hay quá!" Một tiếng vỗ tay vang lên. Diệp An giật mình quay lại, thấy phụ thân đang đứng bên cửa vườn, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào.
"Nhi tử, có lẽ đây là thiên ý." Diệp Thương vuốt râu cười nói, "Mấy ngày nữa Thanh Phong kiếm phái sẽ mở đợt thu nhận đệ tử. Nếu con có ý, phụ thân sẽ đưa con đến thử xem sao."
Đôi mắt Diệp An sáng rực lên. Thanh Phong kiếm phái! Đó là môn phái kiếm đạo nổi tiếng nhất vùng này. Được gia nhập môn phái ấy là ước mơ lớn nhất của cậu từ khi biết đến sự tồn tại của nó.
"Phụ thân..." An nắm chặt thanh kiếm gỗ trong tay, "Con... con có thể sao?"
"Tất cả đều do thiên định." Diệp Thương mỉm cười, "Con cứ thử xem, biết đâu đây chính là con đường trời cao đã an bài cho con."
Đêm đó, Diệp An nằm trên giường mà không tài nào chợp mắt được. Trong đầu cậu hiện lên đủ loại hình ảnh - những chiêu thức kiếm pháp huyền ảo, những bậc cao nhân phi thường, và cả những cuộc phiêu lưu kỳ thú đang chờ đợi phía trước.
Trong giấc mơ đêm đó, cậu lại thấy mình đứng trên đỉnh núi cao như mọi khi. Nhưng lần này có điều gì đó khác biệt. Bầu trời đêm trong vắt, vô số ngôi sao lấp lánh như những viên ngọc bảo thạch. Gió núi thổi qua, mang theo hơi lạnh thấu xương, nhưng cậu không hề cảm thấy khó chịu.
Cậu thấy mình đang múa kiếm. Mỗi động tác đều vô cùng tự nhiên, như thể đã được khắc sâu vào trong linh hồn. Kiếm quang vẽ thành những đường cong tuyệt mỹ trong không trung, hóa thành vầng sáng bạc bao phủ xung quanh. Cơ thể cậu nhẹ bẫng, lướt đi giữa không trung như một cánh lá trong gió.
Đây không phải những động tác ngô nghê như cậu vẫn thường tập luyện. Mà là một bộ kiếm pháp cao thâm, ẩn chứa đạo lý thiên địa. Mỗi chiêu mỗi thức đều mang theo khí thế riêng, khi như gió xuân phất qua, lúc tựa sấm sét giáng xuống.
Trong lúc thi triển kiếm pháp, dường như có một cảm giác quen thuộc trỗi dậy từ sâu thẳm trong tâm hồn. Cảm giác này... phảng phất như một ký ức từ rất xa xôi.
"Đây là... đây là..." Trong mơ, Diệp An lẩm bẩm. Cậu không hiểu tại sao mình có thể thi triển được những chiêu thức cao thâm như vậy, nhưng chúng lại quen thuộc đến kỳ lạ.
Đột nhiên, cậu giật mình tỉnh giấc. Ngoài cửa sổ, trời đã sáng. Ánh bình minh đầu tiên len lỏi qua khe cửa, tạo thành những vệt sáng mờ ảo trên nền nhà. Diệp An ngồi dậy, tim vẫn còn đập mạnh vì giấc mơ vừa rồi.
Cậu nhìn ra cửa sổ, nơi thanh kiếm gỗ đang dựng bên cạnh. Dưới ánh nắng sớm mai, thanh kiếm như toát ra một vẻ đẹp kỳ lạ. Diệp An cảm thấy, dường như nó không còn chỉ là một thanh kiếm gỗ bình thường nữa.
"Thanh Phong kiếm phái..." Cậu thì thầm, "Đây có phải là định mệnh không?"
Một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, mang theo hương thơm của buổi sớm mai. Trong làn gió, dường như còn vương vấn dư âm của những đường kiếm quang trong mơ. Định mệnh đã được sắp đặt, và con đường kiếm đạo của Diệp An, sẽ bắt đầu từ đây...