Trên con đường lớn dẫn về phía bắc Thanh Nguyên thành, Diệp An ngồi trên chiếc xe ngựa cùng phụ thân, lặng lẽ quan sát dòng người đang nối đuôi nhau di chuyển không ngớt. Đây là lần đầu tiên cậu thấy nhiều người đến vậy.
"Xem ra không chỉ mình chúng ta có ý định đến Thanh Phong kiếm phái." Diệp Thương mỉm cười nói với con trai.
Quả thật, phía trước phía sau đều là những đoàn xe ngựa lớn nhỏ. Có những xe xa hoa lộng lẫy, chắc là của các gia tộc giàu có. Cũng có những người đi bộ, hành trang gọn nhẹ trên vai, thần thái tự tin. Tất cả đều hướng về một nơi - Thanh Phong Cốc.
Đi được một đoạn, họ thấy một chiếc xe ngựa đang mắc kẹt bên đường, bánh xe lún sâu trong bùn. Một thiếu niên và một thiếu nữ đang cùng người đánh xe già cố gắng đẩy chiếc xe lên, nhưng dường như vô vọng. Dù đường sá khó khăn nhưng hai người trẻ tuổi vẫn giữ được phong thái tao nhã, tư thế đĩnh đạc khác hẳn người thường.
"Phụ thân, chúng ta dừng lại giúp họ được không?" Diệp An đề nghị, chú ý đến khí độ bất phàm của hai người kia.
Diệp Thương gật đầu, cho xe dừng lại. "Này các vị, có cần giúp đỡ không?"
Thiếu niên ngẩng lên, mỉm cười biết ơn. Anh ta trông lớn hơn An khá nhiều, chắc phải mười lăm mười sáu tuổi, tướng mạo thanh tú, ánh mắt trong veo như nước mùa thu.
"Đa tạ! Tại hạ Lý Thái." Thiếu niên chắp tay thi lễ.
"Còn đây là Trương Tiểu Văn." Anh ta giới thiệu cô gái bên cạnh. Trương Tiểu Văn có mái tóc đen dài buộc gọn gàng, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ mến, trông cũng tầm mười bốn mười lăm tuổi.
Sau khi giúp kéo xe lên, Diệp An quan sát trang phục và phong thái của hai người, thử hỏi: "Hai vị... có phải cũng đang trên đường đến Thanh Phong kiếm phái?"
"Đúng vậy." Lý Thái mỉm cười, "Ngươi cũng định tham gia tuyển chọn?"
Diệp Thương thấy trời cũng đã gần trưa, bèn mời hai người: "Chi bằng cùng đi một đoạn cho có bạn?"
"Vậy đa tạ!" Lý Thái và Trương Tiểu Văn vui vẻ nhận lời.
Trên đường đi, Lý Thái kể về những điều mình biết về Thanh Phong kiếm phái: "Ta từng nghe cha kể, Thanh Phong kiếm phái có lịch sử hơn ngàn năm, là một trong những môn phái kiếm đạo lâu đời nhất vùng này."
"Phải." Trương Tiểu Văn tiếp lời, giọng đầy kính trọng. "Nghe nói vị tổ sư khai phái năm xưa từng một kiếm chém đứt cả ngọn núi. Chính vì thế mà có tên là Thanh Phong - nơi gió thổi qua còn để lại dấu tích kiếm khí."
"Thanh Phong kiếm phái đặt tổng môn tại phía đông Đông Hải quốc." Lý Thái nói tiếp, "Họ kiểm soát hơn phân nửa vùng duyên hải phía đông của Đông Hải quốc, là một trong những thế lực mạnh nhất vùng này. Môn hạ đệ tử của phái có đến vài vạn người, riêng nội môn đệ tử đã hơn nghìn."
Diệp An lắng nghe, trong lòng không khỏi háo hức. Cậu chưa bao giờ rời khỏi Thanh Thủy trấn, không ngờ thế giới bên ngoài lại rộng lớn đến vậy.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên phía sau. Một đoàn kỵ sĩ phóng tới, không hề có ý giảm tốc độ. Diệp Thương vội vàng cho xe tránh sang một bên.
"Cút sang bên cùng bọn tiện dân kia!" Một giọng the thé vang lên. Đó là một thiếu niên mặc áo gấm đang cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn người.
"Chu thiếu gia, không nên nói vậy." Một người trong đoàn khẽ can ngăn.
"Hừ." Tên thiếu niên kia hất mặt, phóng ngựa đi qua, làm bụi đất tung mù mịt.
"Là Chu Kiến Minh." Lý Thái thấp giọng nói, "Con trai của quan Thái thú thành Bắc Nguyên."
Trương Tiểu Văn lắc đầu: "Nghe nói hắn cũng định tham gia tuyển chọn lần này."
"Không sao." Diệp Thương an ủi, "Thanh Phong kiếm phái là nơi tu luyện kiếm đạo, chắc chắn sẽ công bằng với tất cả mọi người."
Đoàn người tiếp tục lên đường. Càng gần đến Thanh Phong Cốc, người đi đường càng đông đúc. Có lúc xe ngựa phải dừng lại khá lâu vì ùn tắc.
"Nghe nói năm nay số người tham gia tuyển chọn nhiều gấp đôi thường lệ." Lý Thái nói.
"Vì sao vậy?" Diệp An tò mò.
"Kỳ tuyển chọn ba năm trước bị hoãn do có yêu thú quấy phá vùng lân cận Thanh Phong Cốc." Trương Tiểu Văn giải thích, "Môn phái quyết định gộp cả hai đợt tuyển chọn vào lần này. Thêm nữa, tin tức đã lan truyền suốt ba năm qua, nên càng có nhiều người biết đến và tìm đến đây."
"Nghe đồn lần trước có cả con cháu của một số gia tộc lớn cũng định tham gia." Lý Thái nói thêm, "Giờ họ đã có thêm ba năm để chuẩn bị kỹ càng, chắc chắn sẽ càng khó đối phó."
Cuối cùng, sau gần một ngày đường, họ cũng đến được Thanh Phong Cốc. Đây là một thung lũng rộng lớn nằm giữa hai dãy núi. Không khí nơi đây trong lành đến lạ, gió thổi mang theo một cảm giác mát mẻ dễ chịu. Diệp An cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn hẳn.
"Nơi này có địa thế đặc biệt." Lý Thái giải thích, "Linh khí dồi dào hơn những nơi khác rất nhiều. Nghe nói đây chính là nơi tổ sư năm xưa luyện kiếm."
Quả thật, cả thung lũng như một bảo địa thiên nhiên. Cây cối xanh tươi, thác nước trong vắt, và đặc biệt là những cơn gió thổi qua tựa hồ mang theo tiếng kiếm ngâm vi diệu.
Thanh Phong kiếm phái đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho kỳ tuyển chọn này. Cả thung lũng được chia thành nhiều khu vực khác nhau. Phía đông là khu vực đăng ký dành cho thí sinh. Phía tây là nơi dựng lều trại cho người nhà thí sinh nghỉ ngơi. Ở trung tâm là một đấu trường rộng lớn, xung quanh có nhiều khán đài cao.
"Kia là khu vực dành cho các trưởng lão quan sát." Trương Tiểu Văn chỉ về phía một tòa lầu cao nhất ở phía bắc đấu trường.
Khi họ đến khu vực đăng ký, một tràng cãi vã đang diễn ra. Chu Kiến Minh đang tranh cãi với một thiếu niên khác về thứ tự xếp hàng.
"Này nhóc con." Chu Kiến Minh cười khẩy, "Biết thân biết phận mà nhường chỗ cho ta đi."
"Xếp hàng phải theo thứ tự." Thiếu niên kia không chịu nhường bước, "Không phải ai cũng phải nhường đường cho ngươi đâu."
"Ta là..." Chu Kiến Minh vừa định nổi giận thì một thanh niên mặc đạo bào xuất hiện.
Người này có phong thái xuất trần, trên lưng đeo một thanh trường kiếm. Chỉ thoáng nhìn qua đã thấy được khí độ bất phàm.
"Ở Thanh Phong kiếm phái, mọi người đều bình đẳng." Thanh niên ôn tồn nói, "Nếu muốn trở thành đệ tử của môn phái, trước tiên phải học cách tôn trọng quy củ."
"Là Lục Sơn sư huynh." Trương Tiểu Văn khẽ nói, "Một trong những đệ tử ưu tú nhất của nội môn."
Chu Kiến Minh tuy không vui nhưng cũng phải nghe lời. Tuy nhiên, ánh mắt hắn nhìn thiếu niên kia đầy thù hận.
"Chúng ta cũng đi đăng ký thôi." Lý Thái nói với Diệp An.
Người ghi danh là một đệ tử trẻ tuổi của môn phái. Anh ta ghi lại những thông tin cơ bản của từng người rồi đưa cho mỗi người một thẻ gỗ có khắc số.
"Đây là số thứ tự của các ngươi." Người đó giải thích, "Ngày mai sẽ bắt đầu kiểm tra. Nhớ đến đúng giờ."
Diệp An cầm tấm thẻ gỗ trong tay, trong lòng không khỏi hồi hộp. Con đường kiếm đạo mà cậu hằng mơ ước, cuối cùng cũng sắp bắt đầu từ đây.
"An nhi." Diệp Thương vỗ vai con trai, "Dù thế nào, con cứ cố gắng hết sức là được."
"Vâng, phụ thân." Diệp An gật đầu.
Trời đã xế chiều, ánh tà dương nhuộm đỏ cả thung lũng. Diệp An đứng trước lều trại vừa được dựng lên, nhìn về phía những tòa nhà của Thanh Phong kiếm phái trên sườn núi. Ngọn gió mát lành thổi qua, mang theo hơi thở của kiếm đạo ngàn năm.
Ngày mai, cuộc thử thách sẽ bắt đầu.