Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 32: Thích Quy Nhị Tiên

Chương 32: Thích Quy Nhị Tiên


Diệp An vừa đi vừa suy ngẫm về trận chiến với Phong Tiệp Báo. Dù đã giành chiến thắng, nhưng cảm giác khi đối mặt với tử thần vẫn còn khiến cậu không khỏi rùng mình. Nếu không phải trong giây phút sinh tử lĩnh ngộ được Vô Cực Trảm, có lẽ giờ này cậu đã...

"Xem ra ta vẫn chưa đủ mạnh." Diệp An thầm nghĩ. "Cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa."

Đang trầm ngâm, một giọng nói lanh lảnh bỗng vọng đến từ phía trước:

"Theo các công trình nghiên cứu của Thích gia, con đường cờ vây mà ngươi đang đi là hoàn toàn sai lầm!"

"À... nhưng ta nghĩ..." Một giọng trầm trầm đáp lại.

"Không không không! Ngươi xem, nước cờ của ta mới thực sự thâm sâu. Nó ẩn chứa một chiến lược có thể khiến đối thủ kinh ngạc!"

"Thích gia... nước cờ này của ngươi... sẽ bị đối phương bắt sống..."

"Hừ! Đó là do ngươi không đủ trình độ để hiểu được! Ngươi nhìn này, ta đặt ở đây, rồi đặt ở đây..."

"Nhưng... ta nghĩ không ai đi nước cờ như vậy..."

"Chính vì không ai đi như vậy nên nó mới là một nước cờ thiên tài! Đây là kết quả nghiên cứu của ta sau ba trăm sáu mươi lăm ngày nghiên cứu cổ thư!"

"Thích gia... nước này giống hệt... nước của ta hôm qua... mà ngươi bảo là ngu ngốc..."

"Im ngay! Đây là biến thể cao thâm hơn! Với bậc kỳ thánh như ta, một nước cờ có thể ẩn chứa vạn điều huyền diệu!"

"Ừm... vậy ta thử đi nước này..."

"Chậc chậc, lại sai rồi! Để Thích gia chỉ cho ngươi con đường chính đạo... Đặt quân ở đây này!"

"Nhưng như vậy... đối phương sẽ bao vây..."

"Đó chính là điều ta mong đợi! Khi đối phương vây ta, thực chất là đang rơi vào kế hoạch của ta! Ta sẽ đặt một quân ở đây..."

"Thích gia... ngươi vừa tự vây chặt... chính mình..."

"Cái gì? Không thể nào! Chắc chắn là do ngươi không hiểu được chiều sâu trong nước đi của ta!"

"Ta nghĩ... có lẽ chúng ta nên xem lại... quyển cờ vây cơ bản..."

"Hừ! Quy gia, có vẻ ngươi vẫn chưa lĩnh hội được tinh túy trong các công trình nghiên cứu của ta. Ngươi còn nhớ trận đấu với cao thủ kia chứ?"

"Ý ngươi là... tên ăn mày đổi bộ cờ... lấy ba bát cơm sườn?"

"KHÔNG PHẢI! Đó là một bậc ẩn sĩ! Nhớ không, ông ta đã dạy ta..."

"Ta nhớ là... ông ta nói ngươi chơi cờ... còn tệ hơn gã say rượu..."

"NGƯƠI... Thôi được, hôm nay Thích gia sẽ cho ngươi thấy thế nào là kỳ đạo cao thâm..."

Tò mò, Diệp An rón rén tiến lại gần. Cảnh tượng trước mắt khiến cậu suýt bật cười.

Trong một khoảng đất trống, một con nhím đen bằng nắm tay đang đứng chông chênh trên mai một con rùa. Con nhím cố gắng giữ thẳng người, một tay chống gậy trúc nhỏ, tay kia chỉ trỏ về phía bàn cờ vây bằng ngọc đặt phía trước. Bộ dạng nghiêm túc của nó trông hết sức buồn cười, nhất là khi những cái gai cứ liên tục đổi màu từ vàng sang xám rồi lại vàng theo tâm trạng. Con rùa bên dưới có cái mai cứng cáp điểm xuyết vài viên đá quý, cứ chốc chốc lại nghiêng đầu nhìn bàn cờ với vẻ nghĩ ngợi.

"Như Thích gia đã nói... À khoan, để ta điều chỉnh tư thế một chút..." Con nhím lảo đảo khi con rùa khẽ cựa mình. "Nước cờ này sẽ tạo thành một thế công kinh điển mà không ai ngờ tới!"

Diệp An nhìn bàn cờ mà không nhịn được bật cười thành tiếng. Nước cờ mà con nhím vừa đặt không những không "kinh điển" mà còn là một nước đi tệ hại - tự dâng địa bàn quan trọng cho đối phương.

"Còn nói mấy nước cờ này là kinh điển? Ta thấy như trò đùa ấy!" Diệp An buột miệng.

"CÁI GÌ?!" Con nhím giận dữ quay phắt lại, suýt ngã khỏi mai rùa. Những cái gai dựng đứng, chuyển sang màu đỏ rực. "NGƯƠI... NGƯƠI... Bạo lực là biểu hiện của kẻ thiếu văn hóa! Nhưng hôm nay Thích gia buộc phải..."

"Bình tĩnh... bình tĩnh..." Con rùa khẽ nhắc, nhưng ánh mắt cũng toát lên vẻ không vui.

"Bấy giờ có một cao thủ cờ vây..." Con nhím bỗng đổi giọng sang điệu cổ văn. "Đã từng nói với Thích gia rằng..."

"Thích gia..." Con rùa ngắt lời. "Người đó là tên ăn mày... đổi bộ cờ lấy ba bát cơm..."

"Im đi! Đó là một bậc ẩn sĩ! Còn ngươi..." Con nhím chỉ gậy về phía Diệp An. "Dám cười nhạo công trình nghiên cứu của Thích gia!"

Diệp An định nói gì đó, nhưng nhìn vẻ nghiêm túc của hai linh thú, cậu chợt nhận ra có lẽ nên đổi cách tiếp cận. Xem ra bộ đôi này thực sự tin vào trình độ cờ vây của mình.

"À... thực ra ta cũng có nghiên cứu một chút về cờ vây." Diệp An điều chỉnh giọng nói. "Nước cờ của Thích tiên sinh... quả thật rất độc đáo. Nhưng ta có một chút thắc mắc, không biết có thể thỉnh giáo được không?"

Con nhím hơi ngạc nhiên trước thái độ này. Những cái gai từ màu đỏ chuyển sang vàng nhạt. "Ừm..." Con nhím nghiêm trang đứng thẳng người. "Trước khi chỉ giáo, theo phép tắc của bậc học giả, Thích gia nên giới thiệu cho ngươi biết đang được cao nhân nào chỉ dạy."

"Kính bẩm học trò mới..." Con nhím ưỡn ngực, vung gậy. "Ngươi đang đứng trước Thích Quy Nhị Tiên - hai bậc kỳ thánh trong giới cờ vây! Ta là Thích gia - nhà nghiên cứu cờ vây kiệt xuất, tác giả của ba trăm sáu mươi lăm công trình nghiên cứu về cờ vây cổ kim!"

"Khụ khụ..." Con rùa ho khan. "Ngươi quên... năm công trình... bị ngươi dùng để lót ổ ngủ rồi..."

"Im ngay!" Con nhím trừng mắt. "Đừng phá hỏng bầu không khí trang nghiêm! Còn đây là Quy gia - đệ tử kiệt xuất của ta trong nghề cờ!"

"Ta không phải..." Con rùa định phản đối.

"Suỵt! Để ta giới thiệu nốt!" Con nhím nghiêm giọng. "Quy gia tuy mới theo học được ba năm nhưng đã lĩnh hội được một phần tinh túy từ Thích gia. Hai ta được giới cờ vây tôn xưng là Thích Quy Nhị Tiên!"

"Thực ra..." Con rùa chậm rãi nói. "Chỉ có ngươi... tự xưng thế..."

Diệp An nhìn hai linh thú trước mặt, cố nén cười. Rõ ràng danh xưng "Thích Quy Nhị Tiên" chỉ là tự phong, nhưng con nhím có vẻ rất tự hào về nó.

"Có thể cho ta thỉnh giáo về cờ vây được không, Thích... tiên sinh?" Diệp An quyết định xuôi theo.

"Được lắm!" Con nhím gật gù đắc ý. "Thích gia vốn không muốn nói, nhưng hôm nay sẽ truyền thụ cho các ngươi tinh hoa của ba trăm năm nghiên cứu..."

"Ta cũng có... vài chiêu độc..." Con rùa chậm rãi nói. "Học được từ... một cao thủ..."

"Quy gia! Đừng phá đám! Ta đang giảng giải..."

"Nhưng ta nghĩ..."

"Nghĩ gì? Ngươi mới học được ba năm đã đòi bằng Thích gia ba trăm năm nghiên cứu rồi sao?"

"Ta chỉ muốn nói... nước cờ này..."

Diệp An quan sát hai linh thú tranh cãi mà không nhịn được mỉm cười. Rõ ràng cả hai đều rất mê cờ vây, nhưng trình độ thì... thôi không bàn đến. Điều thú vị là họ vẫn say sưa thảo luận dù rõ ràng chẳng ai hiểu gì về những gì mình đang nói.

"Hay là..." Diệp An xen vào. "Chúng ta cùng phân tích từng nước một? Ta thấy các vị đàm luận rất có ý tứ."

"Được lắm!" Con nhím gật gù, những cái gai lại chuyển sang màu vàng rực. "Thích gia vốn không muốn nói, nhưng hôm nay sẽ truyền thụ cho các ngươi tinh hoa của ba trăm năm nghiên cứu..."

"Ta cũng có... vài chiêu độc..." Con rùa chậm rãi nói. "Học được từ... một cao thủ..."

"Cao thủ nào?"

"Ta cũng... không nhớ rõ lắm..."

Thế là cả ba bắt đầu một cuộc đàm luận kỳ lạ về cờ vây. Con nhím thao thao bất tuyệt về "các công trình nghiên cứu" thỉnh thoảng xen vào vài câu "đây là kiến thức cao thâm, e rằng nói ra các ngươi cũng chẳng hiểu". Con rùa thì cứ chốc chốc lại đưa ra những nước đi "thâm sâu" học được từ đủ loại người - từ gã ăn mày đến bà bán rau. Diệp An vừa phải nhịn cười vừa khéo léo dẫn dắt, thi thoảng gợi ý vài nước đi cơ bản mà cả hai đều tấm tắc khen "quả nhiên là kiến giải phi phàm".

Mặt trời dần ngả về tây. Con nhím cẩn thận thu dọn bộ cờ, rồi nhảy lên mai con rùa.

"Thích gia còn phải về nghiên cứu thêm vài nước cờ mới. Tạm biệt!"

"Hẹn ngày... luận bàn tiếp..." Con rùa chậm rãi xoay người.

Diệp An nhìn theo bóng hai linh thú kỳ lạ khuất dần sau những tán cây. Con nhím vẫn thao thao bất tuyệt về "công trình nghiên cứu" mới, trong khi con rùa chậm rãi bước đi, thỉnh thoảng góp vào một câu "ta cũng có một chiêu... học được từ một vị cao thủ..."

"Thích Quy Nhị Tiên..." Diệp An bật cười. "Thật là bộ đôi kỳ quặc."

Cậu có linh cảm rằng đây không phải là lần cuối gặp họ. Và quả thật, định mệnh sẽ sớm đưa ba người họ gặp lại nhau, trong một tình huống không ai ngờ tới...

Chương 32: Thích Quy Nhị Tiên