Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31: Chiến đấu
Sau nửa canh giờ, Diệp An phát hiện dấu vết của một con yêu thú lớn. Những vết móng sâu hoắm trên thân cây, những vệt cào xước trên đá... tất cả đều cho thấy đây là một con thú dữ có sức mạnh kinh người.
"Dao động linh lực..." Diệp An thầm đánh giá. "Tương đương với Luyện Khí kỳ tầng 9! Đúng là đối thủ ta đang tìm kiếm."
"Graooo!" Phong Hổ gầm lên đắc ý, miệng phun ra một luồng phong nhận sắc như dao. Diệp An vội vàng né tránh nhưng vẫn bị cắt trúng đùi phải, lại thêm một v·ết t·hương.
Càng đánh, Diệp An càng thấy tình thế bất lợi. Đạp Vân Bộ cải tiến giúp cậu né tránh được những đợt t·ấn c·ông, nhưng không thể giúp cậu tìm ra điểm yếu của đối phương. Mỗi lần cậu tìm được cơ hội t·ấn c·ông, kiếm khí đều bị lớp lông kỳ dị kia hóa giải.
Đột nhiên, một luồng gió tanh tưởi thổi qua. Diệp An lập tức cảnh giác. Đây là dấu hiệu của yêu thú mạnh trong vùng. Cậu lặng lẽ di chuyển theo hướng gió, cẩn thận dò xét từng bước.
Mỗi lần xuất hiện, nó đều để lại những vết cắt sâu hoắm trên mặt đất. Không gian xung quanh tràn ngập phong nhận sắc bén. Diệp An phải liên tục di chuyển, không dám dừng lại một chỗ quá lâu. Dù có Đạp Vân Bộ cải tiến, cậu vẫn thấy hơi thở của tử thần đang đuổi sát phía sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp An đứng thẳng người dậy, nhìn đống t·hi t·hể của Phong Tiệp Báo với ánh mắt kinh ngạc. Cậu không ngờ Vô Cực Trảm lại có uy lực khủng kh·iếp đến vậy. Một kiếm đã xuyên qua được lớp phòng ngự mà trước đó bao nhiêu chiêu thức đều bất lực.
Nhìn lại trận chiến vừa rồi, Diệp An không khỏi lắc đầu. Lại một lần nữa, cậu đã quá tự tin vào sức mạnh mới có được. Nghĩ rằng với Đạp Vân Bộ cải tiến sẽ dễ dàng đối phó được với yêu thú cùng cấp, kết quả suýt nữa đã phải trả giá bằng mạng sống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phong Tiệp Báo không để cho Diệp An có cơ hội điều chỉnh. Nó lập tức biến mất tại chỗ, thân hình dẻo dai hóa thành một luồng gió xám bạc. Đây là thiên phú đặc biệt của Phong Tiệp Báo - Phong Thân Thuật, có thể biến thân thể thành gió trong chốc lát.
"Tiệp Báo, hôm nay ngươi sẽ là đối thủ của ta!" Diệp An quát lớn, vận Đạp Vân Bộ lướt tới như một làn gió. Tốc độ của cậu nhanh hơn trước nhờ phương pháp cải tiến, nhưng vẫn phải tốn nhiều tâm thức để khống chế linh lực cho chuẩn xác.
Đúng lúc đó, Phong Tiệp Báo đột ngột thay đổi chiến thuật. Nó ngửa cổ gầm lên một tiếng cao v·út, thân hình hóa thành ba luồng gió xám bạc phóng về ba hướng khác nhau. Ba luồng gió này liên tục xoay tròn, tốc độ ngày càng nhanh, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ - Khu Phong Toàn Trận, tuyệt kỹ của loài Phong Tiệp Báo.
"Phải rồi!" Một tia sáng lóe lên trong đầu Diệp An. Trong khoảnh khắc sinh tử, trước nguy cơ c·ái c·hết cận kề, Diệp An chợt hiểu ra điều mà bấy lâu nay cậu không làm được. Cậu không còn cố gắng tạo ra điểm sáng nữa, mà để tâm thần hoàn toàn tập trung vào đường kiếm sắp tới.
"Những vết tích này còn mới." Diệp An quan sát kỹ. "Con yêu thú này chắc chắn còn lảng vảng quanh đây."
Khi Phong Tiệp Báo lao tới, nanh vuốt sắc nhọn chỉ cách cổ Diệp An vài tấc, một điểm sáng bỗng xuất hiện trên đỉnh kiếm của cậu. Nó không lớn, chỉ nhỏ như đầu kim, nhưng lại toát ra ánh sáng chói mắt như một ngôi sao. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không tốt!" Diệp An biến sắc. Cậu đã bị dồn vào một góc vách đá, không còn đường lui.
Chương 31: Chiến đấu (đọc tại Qidian-VP.com)
KENG!
Diệp An lấy lại thăng bằng, liên tiếp thi triển các chiêu trong Thanh Phong kiếm pháp. "Phong Liệm" chém xuống như lưỡi liềm gặt lúa, "Phong Quyển" cuộn lên như gió xoáy, "Phong Vũ" dày đặc như mưa rào... Những đường kiếm đẹp mắt và sắc bén liên tiếp được tung ra.
"Đạp Vân Bộ sau khi cải tiến đã mạnh hơn không ít." Diệp An mỉm cười tự tin. "Tốc độ tăng thêm được hai ba phần, mà tiêu hao linh lực lại giảm một nửa. Với thân pháp này, chắc ta sẽ linh hoạt hơn nhiều trong chiến đấu."
Đó là một con Phong Tiệp Báo - một loài báo gió hiếm thấy. Thân hình nó dài và dẻo như ngọn roi, bộ lông mang màu xanh xám óng ánh như được dệt từ gió. Những đốm hoa trên thân không phải màu đen mà là màu bạc lấp lánh, mỗi khi nó cử động, những đốm hoa này lại tạo ra ảo ảnh như đang xoay tròn trong gió. Đôi mắt xanh biếc như hai viên ngọc, toát ra vẻ lanh lợi và nguy hiểm.
Một tiếng quát vang lên cùng với đường kiếm chém xuống. Không có tiếng kim loại v·a c·hạm, không có tiếng gió rít, tất cả đều im lặng đến kỳ lạ. Phong Tiệp Báo vẫn giữ nguyên tư thế lao tới, nhưng thân thể nó đã bị chia làm hai nửa hoàn hảo.
"Điểm sáng càng tinh thuần, đường kiếm càng sắc bén. Kiếm khí không được phân tán ra xung quanh mà phải ngưng tụ thành một đường thẳng hoàn hảo."
Diệp An vội vàng lùi lại, nhưng vẫn bị một móng vuốt quét trúng vai trái. Máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ một mảng áo. May mắn là cậu đã né được đòn chí mạng, nếu không cả cánh tay có thể đã bay mất.
"Vừa hay thử xem Đạp Vân Bộ cải tiến mạnh đến đâu." Diệp An mỉm cười, rút thanh kiếm ra khỏi vỏ.
Cậu quyết định ở lại khu rừng thêm vài ngày nữa. Không phải để tìm kiếm đối thủ mới, mà để luyện tập cho thật thuần thục Vô Cực Trảm vừa lĩnh ngộ được. Có thêm một sát chiêu trong tay không có nghĩa là có thể chủ quan. Ngược lại, càng phải thận trọng hơn trong việc vận dụng nó.
"Không được..." Diệp An thầm nghĩ. "Nếu cứ tiếp tục thế này, ta sẽ bị kiệt sức trước..."
CHOANG!
"May mà trong khoảnh khắc sinh tử đã lĩnh ngộ được Vô Cực Trảm." Diệp An thầm nghĩ. "Nhưng không thể cứ trông chờ vào may mắn mãi được. Lần sau, phải quan sát kỹ đối thủ trước khi ra tay."
Cậu đã gặp vài con yêu thú, nhưng đa phần chúng quá yếu, không đáng để ra tay. Diệp An muốn tìm một đối thủ xứng tầm để thử nghiệm Đạp Vân Bộ cải tiến và chiêu kiếm mới.
Phong Tiệp Báo gầm lên đắc thắng. Nó co người lại, chuẩn bị cho đòn t·ấn c·ông cuối cùng. Trong mắt nó, con mồi đã nằm trong tầm với.
Phải đến vài nhịp thở sau, hai nửa thân thể mới rơi xuống đất. Máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả một góc vách đá. Đường cắt phẳng lì đến mức đáng sợ, như thể được cắt bởi một lưỡi dao vô hình nào đó.
"Khó tin thật..." Diệp An thầm kinh hãi. "Thì ra yêu thú cùng cấp lại mạnh đến vậy!"
"Thì ra đây mới là sức mạnh thực sự của Vô Cực Trảm." Diệp An lẩm bẩm. Cậu cúi xuống thu thập tinh hạch của Phong Tiệp Báo, trong lòng đầy cảm xúc phức tạp.
Thương thế trên người khiến tốc độ của Diệp An chậm đi một phần. Nhưng nguy hiểm hơn là những giọt máu rơi xuống - chúng khiến Phong Hổ trở nên hung hăng hơn. Đôi mắt xanh biếc của nó giờ ngả sang màu đỏ rực, thân hình to lớn liên tục hóa thành những luồng gió xám bạc công kích từ mọi hướng.
Thanh kiếm trong tay vạch ra một đường sáng, nhắm thẳng vào cổ Phong Tiệp Báo. Đây là chiêu "Phong Thừa" cơ bản nhất trong Thanh Phong kiếm pháp, nhưng được thi triển với tốc độ gấp đôi nhờ Đạp Vân Bộ cải tiến.
Tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên chói tai. Thanh kiếm không thể xuyên qua được lớp lông của Phong Tiệp Báo. Con yêu thú này đã tu luyện đến mức lông và da cứng như sắt thép!
Diệp An đứng trên một tảng đá cao, nhìn xuống khu rừng rậm phía dưới. Ba ngày qua, cậu đã lang thang trong khu rừng này để tìm kiếm cơ hội thực chiến. Những bài học từ trận chiến với bọn c·ướp vẫn còn âm vang trong tâm trí.
Dù đã từng nghe nói yêu thú cùng cấp sẽ mạnh hơn người tu tiên, nhưng Diệp An vẫn khá tự tin. Với Đạp Vân Bộ cải tiến trong tay, cậu tin rằng mình có thể chu du trong phạm vi chiến đấu, tìm ra sơ hở của đối phương.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng đó, hình ảnh điểm sáng trên đỉnh kiếm chợt hiện lên trong tâm trí Diệp An. Cậu bỗng nhớ lại lời của bóng đen:
"Vô Cực Trảm!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp An kinh hãi nhận ra mình đã rơi vào bẫy. Vòng xoáy này không chỉ chặn đường lui mà còn đang thu hẹp dần, bức cậu vào góc vách đá. Những luồng phong nhận trong vòng xoáy đã cắt nát áo ngoài của cậu thành từng mảnh.
Nhưng Phong Hổ không hề né tránh. Nó để lớp phong thuẫn đón đỡ tất cả các đòn t·ấn c·ông. Kiếm khí của Diệp An mỗi khi chạm vào lớp khí lưu này đều bị phân tán, hòa vào luồng gió xoáy và trở nên vô hại. Những đòn nào may mắn xuyên qua được phong thuẫn cũng bị lớp lông cứng cáp của nó đánh bật.
Tiếng kiếm reo vang khắp khu rừng. Con Phong Tiệp Báo lập tức quay phắt lại, đôi mắt vàng rực nhìn thẳng về phía Diệp An. Con Phong Tiệp Báo khẽ gầm, âm thanh cao v·út như tiếng gió rít. Không khí xung quanh nó bắt đầu xoáy động, tạo thành một lớp phong thuẫn bảo vệ. Đây là đặc điểm của loài yêu thú thuộc phong hệ - chúng có thể điều khiển gió tạo thành lớp phòng ngự tự nhiên.
Cậu tiếp tục bám theo dấu vết. Càng đi sâu vào rừng, những dấu hiệu càng rõ ràng hơn. Cuối cùng, trong một khoảng rừng thưa, Diệp An nhìn thấy mục tiêu của mình.
"Với thực lực hiện tại, ta không thể cứ mù quáng xông vào đánh với bọn c·ướp được." Diệp An thầm nghĩ. "Cần phải rèn luyện thêm, tích lũy kinh nghiệm thực chiến."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.