Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 36: Biến Cố Bất Ngờ

Chương 36: Biến Cố Bất Ngờ


Hoàng hôn buông xuống, từng tia nắng cuối ngày nhuốm đỏ những rặng mây trên bầu trời. Diệp An bước đi trong con phố quen thuộc, lòng tràn ngập háo hức. Đã hơn nửa năm kể từ khi cậu rời nhà gia nhập Thanh Phong kiếm phái, giờ đây được trở về thăm cha mẹ, cậu không giấu nổi niềm vui trong lòng.

Những cửa hiệu hai bên đường vẫn như xưa, tiếng rao hàng của các tiểu thương hòa quyện với tiếng cười nói của người qua lại tạo nên bức tranh sinh động của phố phường. Diệp An mỉm cười khi nhận ra quán bánh của bà Lưu vẫn còn đó, mùi bánh thơm phức khiến cậu nhớ đến những buổi chiều được mẹ cho tiền mua bánh ăn vặt.

Nhưng nụ cười trên môi cậu vụt tắt khi tiệm thuốc của gia đình hiện ra trước mắt. Cửa tiệm đã đóng im ỉm, điều không bình thường vào giờ này. Thông thường, cha cậu sẽ ngồi ở quầy tính toán sổ sách, còn mẹ thì sắp xếp hàng hóa cho ngăn nắp. Trái tim Diệp An đập nhanh hơn khi nhận ra có gì đó không ổn.

Cậu vội vàng đẩy cửa bước vào. Trong tiệm tối om, vài tia nắng le lói xuyên qua khe cửa cho thấy đồ đạc bị xô đổ bừa bãi. Diệp An cảm thấy máu trong người đông cứng lại khi nghe tiếng rên rỉ yếu ớt vọng ra từ căn phòng trong.

"Cha! Mẹ!" Diệp An hốt hoảng chạy vào.

Cảnh tượng trước mắt khiến cậu đứng sững: Cha cậu đang nằm trên giường, chân được băng bó vội vã, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. Bên cạnh, mẹ cậu đang cố gắng chăm sóc cho cha, một bên mắt bà sưng húp, thâm tím.

"An nhi đấy à. Con về rồi sao?" Giọng mẹ cậu run run, cố nở một nụ cười gượng gạo.

Diệp An lao đến bên giường, quỳ xuống nắm lấy tay cha: "Cha, mẹ, ai đã làm việc này?"

Cha cậu thở dài, cố gắng ngồi dậy nhưng lại rên lên vì đau. Mẹ vội đỡ lấy ông, lo lắng nói: "Ông đừng cử động mạnh."

"Con về được là tốt rồi." Cha cậu cất giọng khàn khàn. "Đừng lo cho cha mẹ, chỉ là vài v·ết t·hương nhỏ thôi."

"Chúng đã đánh cha mẹ ư?" Diệp An cảm thấy lửa giận trong lòng bùng lên. "Con không tin đây là t·ai n·ạn. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Cha mẹ cậu im lặng nhìn nhau. Sau một hồi, cha cậu thở dài nặng nề: "Có lẽ đã đến lúc con nên biết về nguồn gốc của gia đình ta."

Diệp An ngồi xuống bên cạnh giường, chăm chú lắng nghe. Cha cậu từ từ kể lại: "Thực ra, cha xuất thân từ Diệp gia, một gia tộc tu tiên ở Đông Hoang châu. Nhưng vì không có thiên phú tu luyện, cha đã bị đẩy ra ngoài, chỉ được giao cho quản lý cửa tiệm này."

"Cửa tiệm này là của Diệp gia?" Diệp An ngạc nhiên.

"Phải, đây chỉ là một trong nhiều cửa tiệm của họ." Cha gật đầu. "Mỗi năm chúng ta phải nộp một phần lợi nhuận về cho gia tộc. Năm nay làm ăn khó khăn, không đủ số tiền họ yêu cầu..."

Ông ngừng lại, vẻ mặt đau đớn: "Những kẻ được phái đến thu tiền... chúng không chấp nhận lý do của cha. Chúng..." Giọng ông nghẹn lại.

Diệp An đứng bật dậy, trong mắt lóe lên tia sát khí: "Con sẽ cho chúng biết thế nào là lễ độ."

"An!" Cha cậu vươn tay định giữ con lại. "Đừng làm việc dại dột! Con không biết..."

Nhưng Diệp An đã khuất sau cánh cửa. Tiếng bước chân dồn dập vang lên rồi xa dần, để lại hai vợ chồng già lo lắng nhìn nhau, không biết đứa con trai đang tiến thẳng vào họa khẩu.

Trên con phố đã lên đèn, Diệp An dò hỏi những người quen về nhóm người thu tiền. Cuối cùng, một người bán rau già kể lại đã thấy một nhóm người có vẻ hung hãn vừa vào quán trà Tùng Hương.

Diệp An bước đi với tốc độ nhanh đến bất thường, hướng thẳng đến quán trà. Từng bước chân như mang theo sát khí, khiến những người đi đường vô thức tránh xa. Phong Linh Nhãn trong ngực cậu đang xoay tròn với tốc độ chưa từng có, phản ánh cơn giận đang sôi sục trong lòng.

Cậu vẫn nhớ như in khuôn mặt đau đớn của cha, vết bầm tím trên mắt mẹ. Những người đã nuôi nấng, yêu thương cậu suốt bao năm qua, vậy mà bọn người kia dám...

"Tùng Hương trà lâu..." Diệp An nhìn lên tấm biển gỗ điêu khắc tinh xảo trước mặt. Tiếng cười nói ồn ào vọng ra từ bên trong, trong đó có vài giọng đặc biệt chói tai.

"Lão già đó quỳ xuống cầu xin trông thật thảm hại!" Một giọng the thé vang lên. "Còn mụ vợ hắn nữa, dám xông ra cản..."

"Ha ha! Mày thấy cái tát của tao không? Mụ ta ngã lăn quay như con rối!"

Tiếng cười phá lên sau câu nói đó. Diệp An cảm thấy máu trong người như đông cứng lại. Bọn chúng không chỉ h·ành h·ung cha mẹ cậu, mà còn coi đó là trò tiêu khiển?

"Đám phế vật không có thiên phú tu luyện như vậy, sống hay c·hết có gì khác nhau đâu?"

Rầm!

Cánh cửa trà lâu bật tung. Diệp An đứng trong khung cửa, linh lực cuồn cuộn tỏa ra như sóng nước. Trong quán có khoảng bảy tám người đang ngồi, trong đó năm người ngồi cùng một bàn đang quay ra nhìn cậu. Từ khí tức phát ra, Diệp An nhận ra đây chính là nhóm người của Diệp gia.

"Các ngươi..." Giọng Diệp An lạnh như băng. "Chính là những kẻ đã đánh cha mẹ ta?"

Một gã đàn ông mặt vuông, râu quai nón nhìn cậu với ánh mắt khinh thường: "Tiểu tử, ngươi là ai?"

"Ta là Diệp An, con trai của người các ngươi vừa đ·ánh đ·ập." Diệp An tiến vào trong quán, từng bước chân như mang theo sát khí. "Ta cho các ngươi một cơ hội - quỳ xuống xin lỗi cha mẹ ta."

Cả bọn ngạc nhiên nhìn nhau, rồi bỗng phá lên cười. Gã mặt vuông vỗ bàn đến rầm rầm: "Hay! Thật hay! Con trai của tên phế vật đó dám đến đây nói chuyện với chúng ta như vậy!"

"Nhìn dáng vẻ nó kìa, cũng học được vài ba chiêu rồi!" Một tên khác cười khẩy. "Không biết có giống cha nó không, quỳ xuống cũng đẹp như vậy?"

Diệp An không nói gì, chỉ lẳng lặng tiến lại gần bàn của chúng. Phong Linh Nhãn trong ngực cậu đang xoay tròn với tốc độ kinh người, từng sợi linh lực vô hình quấn quanh người như những lưỡi dao sắc bén.

"Sao? Không phục à?" Gã mặt vuông đứng dậy, cao hơn Diệp An cả cái đầu. "Muốn nếm thử mấy đòn như cha mẹ ngươi sao?"

"Các người..." Diệp An ngẩng mặt lên, trong mắt lóe lên tia sát khí khiến gã mặt vuông giật mình. "Không xứng đáng được tha thứ!"

Linh lực bộc phát như sóng trào, đẩy bật những người xung quanh ra xa. Diệp An vận khởi Đạp Vân Bộ, thân hình như hóa thành một luồng gió xông thẳng vào nhóm người của Diệp gia.

"Tên tiểu tử này..." Gã mặt vuông biến sắc. "Là tu tiên giả!"

Chương 36: Biến Cố Bất Ngờ