Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37: Huyết Chiến
Từng đợt chưởng lực nóng rực liên tiếp đánh tới như sóng triều. Diệp An không ngừng né tránh, nhưng dần dần bị dồn vào góc. Một đòn chưởng sượt qua ngực cậu, để lại một vết bỏng nhẹ.
"Ha ha ha!" Một tên khác cười lớn. "Phế vật thì mãi mãi là phế vật! Không có thiên phú tu luyện còn dám đòi làm người của Diệp gia? Lão ta nên cảm ơn chúng ta chưa đuổi cả nhà ra đường!"
"Thiểm Điện Phá Không Quyền!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Một luồng linh khí nóng rực bùng lên từ lòng bàn tay gã. Diệp An vận chuyển Đạp Vân Bộ, thân hình như làn khói lướt qua né tránh. Dù thực lực có chênh lệch, nhưng với thân pháp được cải tiến, cậu vẫn có thể tránh được những đòn đánh trực diện. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đúng... đúng vậy!" Hai tên còn lại cũng vội quỳ xuống. "Chúng ta sai rồi! Xin ngươi tha cho chúng ta!"
"Không dám nữa! Chúng tiểu nhân thề sẽ không bao giờ dám làm vậy nữa!"
Ba tên vội vàng đứng dậy, chạy như bay ra khỏi tiệm thuốc. Đợi chúng đi khuất, Diệp An mới thở phào, tựa người vào tường.
"Tiểu tử, đừng tưởng né được vài chiêu là thoát!" Gã mặt vuông cười lạnh. "Liệt Hỏa Liên Hoàn Chưởng!"
Ba người còn sống sợ hãi đi theo Diệp An về tiệm thuốc. Khi đến nơi, không đợi Diệp An lên tiếng, cả ba đã vội vàng quỳ rạp xuống trước mặt cha mẹ cậu.
"Phụt! Phụt!"
"Địa Liệt Sát!"
"Vâng! Vâng!"
"Thiết Tát Chỉ!"
Cậu nhớ đến khuôn mặt hiền từ của cha mẹ. Nhớ đến những năm tháng họ chăm sóc, yêu thương mình. Rồi hình ảnh cha b·ị đ·ánh gãy chân, mẹ bị tát đến thâm tím mắt hiện lên rõ ràng.
Tay phải Diệp An vung lên theo bản năng. Một đường kiếm khí vô hình, sắc bén đến cực điểm chém ra. Đó chính là Vô Cực Trảm!
"Oành!"
"Con..." Cha cậu định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, chỉ thở dài nặng nề.
"Các ngươi... ĐÁNG C·H·Ế·T!"
"Tiểu tử, ngươi có biết mình đang làm gì không?" Gã mặt vuông, một trong hai kẻ đạt tới tầng 9, trầm giọng, không còn vẻ cợt nhả như trước. "Dám động thủ với người của Diệp gia, ngươi muốn c·hết?"
Một cỗ sát ý chưa từng có bùng lên trong lòng. Phong Linh Nhãn bỗng phát ra ánh sáng chói lọi, linh lực trong người Diệp An cuộn trào như thác đổ. Không hiểu sao, trong đầu cậu bỗng hiện lên hình ảnh một đường kiếm chém xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một chiếc bàn bay vọt lên, đập vỡ tan tành vào tường. Khách trong quán la hét tháo chạy. Năm tên thu tiền của Diệp gia đã đứng dậy, bao vây lấy Diệp An. Trong số chúng, có hai tên đã đạt tới Luyện Khí kỳ tầng 9, ba tên còn lại là tầng 8, thực lực đều vượt xa cậu.
Tên Luyện Khí tầng 9 còn lại đột ngột xuất hiện bên trái, quyền phong chớp nhoáng như tia chớp đánh tới. Diệp An xoay người, dùng đà né tránh của Đạp Vân Bộ lách qua, chỉ bị quyền phong sượt nhẹ vào vai.
"Vâng." Diệp An gật đầu. "Mà cha mẹ đừng lo. Con là đệ tử thân truyền của Thanh Phong kiếm phái, chỉ cần nói ra thân phận này, bọn chúng sẽ không dám làm gì đâu."
Hai tiếng động khô khốc vang lên. Hai tên Luyện Khí kỳ tầng 9 còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thân thể đã b·ị c·hém làm đôi. Máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
"A..." Ba tên còn lại kinh hãi đến mức không thốt nên lời. Chúng nhìn hai tên mạnh nhất trong nhóm ngã xuống, hai mắt trợn trừng, c·hết không nhắm. Nếu ngay cả hai người đạt tới Luyện Khí kỳ tầng 9 còn bị g·iết trong một chiêu, bọn chúng còn cơ hội gì?
"Tha... tha mạng!" Một tên quỳ sụp xuống. "Chúng ta không dám nữa!"
"Con cứ ở lại nhà thêm vài ngày." Mẹ cậu dịu dàng nói. "Để v·ết t·hương lành hẳn rồi hãy về tông môn." (đọc tại Qidian-VP.com)
"An nhi!" Mẹ cậu lo lắng chạy lại. "Con không sao chứ?"
Cha mẹ cậu lo lắng nhìn nhau, nhưng không nói gì thêm. Ba ngày sau, khi v·ết t·hương đã lành, Diệp An từ biệt cha mẹ trở về tông môn, trong lòng vẫn tràn đầy tự tin về cách xử lý của mình.
Tên Luyện Khí tầng 9 còn lại đã xuất hiện sát bên, quyền kình như tia chớp xé gió, còn nhanh hơn đòn trước gấp bội. Trong không gian chật hẹp, Diệp An không còn đường né tránh. Đòn này nếu trúng, có thể khiến cậu m·ất m·ạng tại chỗ.
"Con không sao..." Diệp An cố nở nụ cười. "Cha mẹ đừng lo. Từ nay về sau, sẽ không ai dám bắt nạt cha mẹ nữa đâu."
Ba tên còn lại không đứng yên, đồng loạt t·ấn c·ông từ ba phía. Mặt đất nứt toác, khí lưỡi dao gió cắt qua không khí, một đạo chỉ lực sắc bén như kim thiết bắn tới. Diệp An liên tiếp di chuyển, tránh né từng đòn. Không gian chật hẹp của quán trà khiến cậu không thể phát huy hết ưu thế của Đạp Vân Bộ.
"Cho mi biết thế nào là thực lực!" Gã mặt vuông kết ấn. "Liệt Hỏa Chưởng!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thiểm Điện Quyền!"
"Vâng... vâng!"
Chương 37: Huyết Chiến
"Cuồng Phong Trảm!"
"Đi đi!" Diệp An lạnh lùng nói. "Về bẩm báo với các vị trên, xin cho tiệm thuốc thêm thời gian để trả số tiền còn thiếu."
Diệp An đứng thẳng người, cảm thấy một cơn chóng mặt ập đến sau khi thi triển chiêu thức vừa rồi. Cậu cố trấn tĩnh: "Theo ta!"
"Các ngươi mới là kẻ muốn c·hết!" Diệp An nghiến răng. "Cha ta tuy không có thiên phú tu luyện, nhưng vẫn là người của Diệp gia. Các ngươi dám đ·ánh đ·ập ông và mẹ ta, còn nói những lời khinh miệt như vậy!"
"Xin tha mạng! Chúng tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.