Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Chương 40: Tính toán
Màn đêm bao phủ cả thiên địa, chỉ có ánh trăng mờ nhạt hắt xuống từ bầu trời đen thẫm. Một đạo kiếm quang lướt đi trong bóng tối, mang theo hai bóng người. Gió đêm lành lạnh thổi qua, mang theo hơi ẩm của cơn mưa vừa tạnh.
Diệp An ngồi phía sau Lưu Nguyệt, cố giữ thăng bằng trên thanh kiếm đang lướt đi. Trong lòng cậu vẫn còn vương vấn nỗi buồn sau khi rời khỏi mộ phần cha mẹ, nhưng giờ đây đã có thêm một ngọn lửa quyết tâm âm ỉ cháy.
"An sư đệ, đệ... có vẻ đã có thể tu luyện trở lại?"
Lưu Nguyệt lên tiếng. Vừa rồi khi đuổi theo bọn h·ung t·hủ, cô đã thấy rõ những dao động linh lực từ người Diệp An khi cậu vận dụng thân pháp. Điều này khiến cô không khỏi ngạc nhiên và tò mò.
"Sư tỷ..." Diệp An ngập ngừng một lúc, đôi mắt lộ vẻ do dự. "Đệ... đã gặp được kỳ ngộ đặc biệt."
"Kỳ ngộ?" Lưu Nguyệt nhướng mày. Trong thế giới tu tiên, kỳ ngộ là điều không hiếm gặp. Mỗi bước tiến lớn của các cường giả thường đều có liên quan đến những kỳ ngộ không thể ngờ tới. Nhưng một kỳ ngộ có thể giúp người bị phế đan điền tu luyện trở lại, hơn nữa còn mạnh hơn trước, quả thật hiếm thấy.
"Vâng." Diệp An gật đầu, tay vô thức đặt lên ngực. "Nhưng... đệ mong sư tỷ có thể giữ kín chuyện này."
Lưu Nguyệt im lặng nhìn cậu một lúc. Trong ánh trăng mờ ảo, cô thấy được vẻ kiên định trong đôi mắt người sư đệ này. Không còn là ánh mắt ngây thơ của một thiếu niên nữa, mà là ánh mắt của người đã trải qua biến cố, đã hiểu được sự nghiệt ngã của thế giới tu tiên.
"Được." Cuối cùng cô khẽ gật đầu. "Sư tỷ sẽ không nói với ai. Nhưng nếu có khó khăn gì trong tu luyện, đệ phải cho sư tỷ biết ngay."
Kiếm quang tiếp tục lướt đi trong đêm tối. Xa xa, những ngọn đèn của Huyền Phong đã bắt đầu hiện ra. Mặc dù đã khuya, nhưng trong các phòng tu luyện vẫn còn ánh sáng le lói. Đó là những đệ tử đang miệt mài rèn luyện, hy vọng một ngày nào đó có thể đứng trên đỉnh cao của thế giới tu tiên.
Đặc biệt, đèn trong căn phòng của Mạc Thương Huyền vẫn sáng. Dường như ông đã đợi sẵn từ lâu.
Kiếm quang hạ xuống trước cửa phòng. Hai người vội vàng bước vào, cung kính thi lễ: "Sư phụ."
"Ngồi xuống đi." Mạc Thương Huyền vẫy tay, chỉ vào hai chiếc ghế trước mặt. Trên bàn, ấm trà vẫn còn b·ốc k·hói, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ của Thanh Phong trà - loại trà được trồng trên đỉnh núi cao nhất của Huyền Phong, nơi gió luôn thổi mạnh quanh năm.
Ánh mắt ông dừng lại trên người Diệp An một lúc, như đang quan sát điều gì đó. Diệp An có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của sư phụ dường như đang xuyên thấu qua người mình.
Lưu Nguyệt bắt đầu kể lại mọi chuyện đã xảy ra. Từ việc t·ìm t·hấy t·hi t·hể cha mẹ Diệp An, những dấu vết còn sót lại ở hiện trường, cho đến những manh mối về Diệp gia. Mỗi lần nhắc đến những chi tiết đau lòng, Diệp An lại siết chặt nắm đấm.
Mạc Thương Huyền lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng lại khẽ thở dài. Ông nhấp từng ngụm trà nhỏ, ánh mắt xa xăm như đang hồi tưởng về điều gì đó.
"Diệp gia..." Cuối cùng ông cũng lên tiếng, giọng trầm ngâm. "Ta không ngờ con lại liên quan đến một thế lực như vậy."
"Sư phụ biết về Diệp gia?" Diệp An ngẩng lên, trong mắt ánh lên tia hy vọng.
"Một gia tộc ẩn thế với thực lực không thể xem thường." Mạc Thương Huyền đặt chén trà xuống, "Nghe nói họ có cả cường giả Hợp Thể cảnh, ngay cả Thanh Phong kiếm phái chúng ta cũng không dám coi thường họ."
Ông dừng lại một chút, như đang cân nhắc từng lời: "Họ như một con rồng đang ẩn mình trong mây. Không ai biết được thực lực thật sự của họ đến đâu, nhưng mọi người đều hiểu rằng đó là thế lực không thể đụng đến."
Ông nhìn thẳng vào mắt Diệp An, giọng trở nên nghiêm trọng: "Con có chắc muốn đối đầu với một thế lực như vậy không? Một thế lực mà ngay cả tông môn chúng ta cũng phải kiêng nể?"
"Đệ tử đã quyết." Diệp An quỳ xuống, giọng không chút do dự. "Dù biết khó khăn gian khổ thế nào, đệ tử cũng phải báo thù cho cha mẹ."
"Ngay cả khi biết đối thủ là một thế lực có thể nghiền nát con như nghiền nát một con kiến?" Mạc Thương Huyền tiếp tục gây áp lực. "Ngay cả khi biết rằng con có thể phải trả giá bằng tính mạng?"
"Vâng." Diệp An không hề dao động, ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt sư phụ. "Cho dù phải trả giá bằng mạng sống, đệ tử cũng không từ bỏ. Đệ tử thà c·hết trong việc báo thù còn hơn sống mà không dám đối mặt với c·ái c·hết của cha mẹ."
"Tốt!" Mạc Thương Huyền bật cười sảng khoái, vẻ mặt đột nhiên trở nên rạng rỡ. Ông đứng bật dậy, tiến đến vỗ vai Diệp An. "Đây mới là đệ tử ta muốn thấy. Với một kiếm tu, điều quan trọng nhất là tùy tâm mà làm. Đã nghĩ đến báo thù thì bất kể đối thủ là ai, khó khăn thế nào, cứ tiến về phía trước là được. Hơn nữa, báo thù là thiên kinh địa nghĩa, huống hồ đây lại là thù g·iết cha mẹ. Nếu con không có ý chí báo thù, ta mới là người thất vọng."
Diệp An ngẩng lên ngạc nhiên. Lưu Nguyệt cũng không khỏi bật cười khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của sư đệ.
"Con nghĩ ta thật sự muốn ngăn cản con sao?" Mạc Thương Huyền vuốt râu, trong mắt lấp lánh niềm tự hào. "Ta chỉ muốn thử xem quyết tâm của con có đủ mạnh mẽ không thôi. Nhưng muốn báo được thù này, con phải mạnh lên rất nhiều. Ta sẽ truyền cho con Thanh Phong tâm quyết và ba thức tiếp theo của Thanh Phong kiếm pháp."
"Sư phụ!" Lưu Nguyệt kinh ngạc thốt lên. Diệp An ngơ ngác nhìn sư phụ, không hiểu đây là gì. "Nhưng Thanh Phong tâm quyết chỉ truyền cho đệ tử đã đạt tới Kim Đan và có công lớn với môn phái mà thôi!"
"Ta có lý do của ta." Mạc Thương Huyền xoay người lại, ánh mắt lấp lánh đầy thâm ý. "Ngoài ra, ta nghi ngờ việc con bị phế đan điền có liên quan đến Chử trưởng lão."
"Chử trưởng lão?" Hai người đều ngạc nhiên.
"Phải, Chử trưởng lão - một trưởng lão ngoại môn, là lão tổ của Chử gia và là gia gia của Chử Vân." Mạc Thương Huyền giải thích. "Ông ta vốn luôn có ý định để Chử Vân gia nhập Huyền Phong và trở thành đệ tử thân truyền của ta. Với tu vi Hóa Thần sơ kỳ, việc ông ta ra tay không phải chuyện khó."
"Tuy không có chứng cứ, nhưng theo ta thấy, đây không chỉ là vụ việc thông thường." Mạc Thương Huyền trầm giọng. "Nhưng đó là chuyện để sau. Hiện tại, điều quan trọng nhất là con phải mạnh lên."
Ông ngồi xuống, rót thêm trà vào chén đã cạn: "Ba tháng nữa sẽ có cuộc luận kiếm toàn phái. Đó là cơ hội tốt để con thu hút sự chú ý của các vị trưởng lão. Nếu được sự thừa nhận của đa phần cao tầng tông môn, ngoài tài nguyên tu luyện ra, con còn có thể tiếp xúc đến các tuyệt học của môn phái chúng ta."
"Nhưng từ giờ đến lúc đó," ông nhấn mạnh từng chữ, "con phải giữ bí mật việc tu luyện. Ta sẽ đích thân chỉ dạy con. Chúng ta sẽ tạo nên một bất ngờ lớn trong cuộc luận kiếm."
"Nguyệt nhi," Mạc Thương Huyền quay sang Lưu Nguyệt, "con cũng phải giúp đỡ sư đệ. Đặc biệt là việc che giấu thực lực của nó."
"Đệ tử hiểu." Lưu Nguyệt gật đầu. Từ khi Diệp An gia nhập môn phái, cô đã xem cậu như em trai ruột. Giờ đây, khi biết được hoàn cảnh của cậu, cô càng thêm quyết tâm bảo vệ người sư đệ này.
"Được rồi." Mạc Thương Huyền đứng dậy, "Ngày mai ta sẽ bắt đầu truyền công cho con. Bây giờ hai con về nghỉ ngơi đi. An nhi, sáng sớm mai đến gặp ta."
Diệp An và Lưu Nguyệt cáo từ. Trên đường về, dưới ánh trăng mờ ảo, Diệp An cảm thấy lòng ấm áp lạ thường. Trong lúc khó khăn nhất, không ngờ sư môn lại là chỗ dựa vững chắc nhất.
"Sư tỷ," cậu khẽ gọi, "cảm ơn tỷ."
Lưu Nguyệt mỉm cười, xoa đầu cậu như thường lệ: "Chúng ta là sư huynh đệ. Đệ không cần phải khách sáo như vậy."
Trăng đã lên cao, Huyền Phong chìm trong giấc ngủ. Trong một căn phòng nhỏ, ánh đèn vẫn còn sáng. Mạc Thương Huyền đứng bên cửa sổ, nhìn về phía chân trời xa xăm, không biết ông đang suy nghĩ gì.