Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhất Thế Kiêu Hoành
Unknown
Chương 52: Tuyết Linh Hoa.
Từ khi Bạch Lang đạt đến 5 năm nội công thì đã bảy ngày trôi qua, trong những ngày này, Bạch Lang và Thiết Sơn lấy cá dưới sông làm thức ăn, dựng một căn nhà tranh nhỏ, đủ cho hai người nằm ngủ, nếu chung ở nơi này, vấn đề sinh tồn khá dễ dàng, thời gian còn lại trong ngày thì hai người chuyên tâm luyện công.
Còn về phần Công Tôn Hữu Lượng, trong đầu lão vẫn luôn cho rằng Bạch Lang và Thiết Sơn đã là hai n·gười c·hết, c·hết dưới móng vuốt của sinh vật thần bí kia.
Đêm đến, vẫn như thường ngày, Bạch Lang và Thiết Sơn đang ở trong nhà, xếp bằng tĩnh tọa, chuyên tâm luyện công.
Đột nhiên Bạch Lang mở dần đôi mắt, chàng đứng dậy, bước ra khỏi nhà, từ khi phát hiện Sinh Khí đến bây giờ, không ngày nào chàng không nghĩ về nó, có lẽ đó là bí mật lớn nhất trong người chàng, chàng cũng đã phát hiện được một vài thứ về Sinh Khí, thứ nhất phải kể đến công dụng dễ thấy nhất đó là hồi phục thương tích, thứ hai chính là sửdụng trong chiến đấu, nhưng công dụng này rất mịt mờ, lần đầu tiên chàng sử dụng có lẽ là lúc giao đấu với Hắc Sư, trước luồng nội công nóng bức đó của đối phương, Sinh Khí trong người chàng được thôi động, giúp chàng chống lại công kích của Hắc Sư.
Suy nghĩ một hồi, Bạch Lang không khỏi thở dài, nhưng câu hỏi chàng muốn biết nhất không phải là công dụng của nó, mà là "Nó từ đâu đến?" "Tại sao mình lại sở hữu nó?" Bạch Lang cũng luôn lấy Sinh Khí làm động lực để mình tiến lên phía trước, chàng từng nhủ: "Chừng nào ta không còn phụ thuộc vào Sinh Khí, ta mới thực sự là Cao Thủ chân chính!"
Bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác lạ thường trong người, chàng bất giác sửng sốt, cái cảm giác này là đến từ Sinh Khí, chàng cũng không hề hoảng hốt, bởi vì chàng biết Sinh Khí sẽ không bao giờ làm hại chàng, không biết tại sao, nhưng mỗi khi Sinh Khí xuất hiện, Bạch Lang luôn cảm thấy có gì đó ấm áp, tựa như "lòng mẹ"!
Chàng nhắm mắt cảm thụ, phát hiện Sinh Khí dường như đang muốn đưa chàng đến một nơi nào đó, chàng mở mắt, nương theo cảm giác của Sinh Khí mà lần mò, đi đi lại lại được một lát, chàng lại phát hiện mỗi khi mình đến bờ sông thì tim lại càng đập thình thịch.
Không suy nghĩ nhiều, Bạch Lang đi từ bờ bên này sang bờ bên kia, đúng như chàng suy đoán, cái cảm giác ấy càng lúc càng gia tăng, qua đến bờ sông bên kia, lại tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng chàng dừng lại ở phía trước một cái hang động, cũng là nơi mà tim chàng đập nhanh nhất.
Sau khi đã chắc chắn được chính là nơi này, Bạch Lang nhấc chân, bước vào hang động, ngay khi bước vào bên trong động, cái cảm giác tim đập thình thịch, khiến cho chàng cảm thấy khó chịu, đang từ từ biến mất, làm cho thân thể của chàng cảm thấy dễ chịu trở lại.
Bên trong hang động, không gian cũng không tính là rộng rãi, bề rộng khoảng chừng hai trượng, bề dài khoảng mười trượng, ngoài trời đã tối, bên trong này lại càng tối hơn nữa, giơ bàn tay lên nhìn thì không thấy nổi một ngón, tuy nói Bạch Lang đã tăng công lực, nhãn lực nhờ đó cũng tăng lên nhưng vẫn không tài nào có thể nhìn thấy được.
"Đến cả một tia sáng còn không thấy, không biết Sinh Khí muốn ta đến nơi này làm cái gì?" Bạch Lang thoáng có chút bực bội, trong đầu thầm nghĩ.
Dường như đáp lại suy nghĩ của Bạch Lang, từ phía sau lưng chàng, hai luồng khí màu xanh lục nhẹ nhàng tản mát ra bên ngoài, từ từ bay lên cao, thẩm thấu vào cặp mắt của Bạch Lang, nói là nó màu xanh lục, kỳ thực cũng chỉ có Bạch Lang là có thể nhìn thấy, còn đối với người khác thì nó hoàn toàn vô hình.
Tựa như cầm một ngọn đuốc trong tay, không gian hang động trong mắt của Bạch Lang đột nhiên bừng sáng, tuy cũng không phải là sáng chói, nhưng so với khi nãy thì đã là sáng lên không ít, đủ để cho chàng quan sát mọi thứ bên trong.
Nhìn trái nhìn phải, không phát hiện thứ gì, nhưng khi Bạch Lang đưa mắt nhìn sâu vào bên trong hang động, chàng chợt phát hiện ra một thứ, trên khuôn mặt thoáng xuất hiện ý cười, nhẹ nhàng cất bước tiến sâu vào bên trong hang động.
Tại cuối hang động, có xuất hiện một cái cây, cả một cái cây phủ lên cho mình một màu xanh non, thân cây không rộng nhưng lại cao nửa thước, cành lá xum xuê, từng lớp từng lớp um tùm, phía trên cùng của thân cây, một bông hoa có ba cánh, màu trắng như tuyết, đang nở rộ, nhưng điều đặc biệt của cây này chính là mùi thơm mà nó tỏa ra từ phía bông hoa.
Bạch Lang nhìn thấy bông hoa, không khỏi suy nghĩ, rất nhanh liền có một nụ cười hiện lên trên mặt chàng, chàng vui vẻ kêu lên: "Haha, là Tuyết Linh Hoa, đúng là Tuyết Linh Hoa, không ngờ ta có thể gặp được loại hoa này ở đây?!"
Tuyết Linh Hoa là một loại hoa hiếm thấy, thường mọc ở những nơi có địa hình đặc thù, nhưng chắc chắn nơi đó phải sở hữu sinh cơ dồi dào thì mới có khả năng dưỡng d·ụ·c ra Tuyết Linh Hoa, tuổi thọ của nó cũng phải hơn chục năm, loài hoa này sẽ chỉ nở hoa vào cuối đời, bông hoa khi nở ra, sẽ mang đến một mùi hương thơm đến khó tả, vừa nồng lại vừa dịu, khiến cho tinh thần người ta sảng khoái mỗi khi hít vào.
Nhưng đó chỉ là những thông tin bình thường dành cho những người bình thường, đối với trong giới võ lâm mà nói, mùi thơm của Tuyết Linh Hoa còn giúp ích cho quá trình luyện công, cụ thể chính là tăng tốc độ luyện công lên nhiều lần, Bạch Lang đưa mũi lại gần Tuyết Linh Hoa, hít lấy hít để, dường như còn phê pha hơn mấy lão già h·út t·huốc lào vậy.
Một lát sau, chàng xếp bằng tĩnh tọa, bắt đầu luyện công, nhưng chưa kịp ngồi xuống, một cơn đau tim bất ngờ kéo đến, khiến chàng cảm giác đau nhói đáy lòng, tay phải kịch liệt ôm lấy ngực trái, hơi thở trở nên gấp rút, mồ hôi vã ra như mưa.
Cũng may nó chỉ kéo dài khoảng vài giây, Bạch Lang dần dần ổn định trở lại, chàng hướng về phía Tuyết Linh Hoa, trong mắt thoáng có chút do dự nhưng rất nhanh đã biến mất, chàng đưa tay ngắt lấy bông hoa, trực tiếp cho vào mồm, nhai nhai vài cái liền nuốt xuống bụng,
Đừng hỏi chàng tại sao lại làm như vậy! Chàng cũng không biết, Sinh Khí nó bảo chàng làm như vậy thì chàng cũng chỉ đành làm theo, chớ nếu không làm theo, bị thêm vài trận đau tim như vừa rồi nữa, chắc chàng không chịu nổi mất.
Chưa dừng lại ở đó, chàng đưa tay chộp tới thân cây, nhấc một phát, trực tiếp bứng luôn cả rễ của nó, chàng đưa tay lên trước mặt, nhìn chằm chằm vào thân cây và rẽ cây, đặt biệt là phần rễ, đám đầy bụi đất, không khỏi thở dài, chàng xoay người bước ra khỏi hang động, đến bên bờ sông, chàng rửa sạch phần rễ, sau đó dần dần ăn hết phần thân rồi đến phần rễ.
Bạch Lang không khỏi rùng mình một cái, ăn nguyên cả một cái cây, đây còn là lần đầu tiên trong đời chàng thử đó! Chàng không nhịn được, chửi thề một câu: "Con mẹ nó, khi không đi bắt lão tử ăn nguyên cả một cái cây, rốt cuộc là để làm gì cơ chứ?!"
Sau khi bình tĩnh trở lại, chàng thầm suy nghĩ, hiển nhiên Sinh Khí không rảnh rỗi đến nổi bắt chàng làm những chuyện nông nổi, một lát sau, Bạch Lang chỉ đành có thể kết luận, hương thơm của Tuyết Linh Hoa đã có tác dụng rất lớn đối với người luyện võ, vậy nguyên cả một cái cây của nó chắc chắn sẽ có tác dụng to lớn hơn nhiều.
Nghĩ theo hướng như vậy cũng khiến Bạch Lang cảm thấy an ủi hơn nhiều. Chàng ngay lập tức trở về nhà, bắt đầu xếp bằng tĩnh tọa, chuẩn bị luyện hóa Tuyết Linh Hoa, chàng thầm nghĩ trong bụng: "Mong là nó sẽ có tác dụng lớn!"
Bạch Lang đã chuyển sang tu luyện công pháp Ly Hỏa Diệm Công, nương theo khẩu quyết của công pháp, chàng bắt đầu vận chuyển khí lưu thông trong cơ thể, bắt đầu quá trình luyện hóa dược tính của Tuyết Linh Hoa trong người.
Người luyện võ có thọ niên hữu hạn, nếu muốn đạt được thực lực cao trong thời gian ngắn thì buộc phải tìm kiếm những cơ duyên xảo hợp, những trân tài dị bảo hiếm có, hòng gia tăng nội công trong thời gian ngắn, nếu muốn hấp thụ được trân tài dị bảo thì buộc võ sĩ phải luyện hóa và hấp thu chúng, nếu không công hiệu trong những thứ đó sẽ không cánh mà bay. Ngược lại, nếu l·ạm d·ụng những trân tài dị bảo kia thì hậu quả sẽ rất khôn lường.
Sáng hôm sau, Bạch Lang cứ thế ngồi luyện công cả đêm, nhằm mang toàn bộ dược tính trong Tuyết Linh Hoa đem hấp thu toàn bộ, đôi mắt dần dần được mở ra, một cảm giác thoải mái, tinh lực dồi dào đang ngập tràn trong cơ thể của chàng, không nhịn được, chàng vội vàng vận chuyển khí đi lưu thông khắp cơ thể, nhắm mắt cảm thụ một chút, đột nhiên Bạch Lang nhảy cẫng lên, không kìm được niềm vui trong đáy lòng, chàng cười ha hả, hô lên thật to: "Hahaha, thực lực của ta đã tăng lên chín năm nội công rồi, không bao lâu nữa thôi, ta sẽ thoát ly Phổ Thông Cao Thủ, bước vào hàng ngũ Tam Lưu Cao Thủ!!!"
====o0o====