Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 53: Hùng Sư Rống Giận!

Chương 53: Hùng Sư Rống Giận!


Thiết Sơn đang tĩnh tọa, cũng bị thanh âm la hét của Bạch Lang làm cho giật mình, gã nhanh chóng mở mắt, đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy Bạch Lang đứng ở trước mặt, bộ dáng đang rất là vui sướng phấn khởi, gã tò mò không hiểu, bèn lên tiếng hỏi: "Tiểu Lang, đệ bị sao vậy, bộ có chuyện gì vui lắm hay sao?"

Bạch Lang đang vui sướng tột độ, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Thiết Sơn, bất giác đỏ mặt, ngượng ngùng, chàng thầm nghĩ trong bụng: "C·hết thật, vui quá nên quên mất trong nhà còn có người, con mẹ nó chứ, ngượng c·hết lão tử mất thôi!"

Đoạn chàng quay lại, tay gãi gãi đầu, miệng cười hì hì, mắt nhìn nhìn Thiết Sơn, nhẹ nói: "Thiết huynh, huynh không biết đâu, thực lực của đệ lại tăng lên vượt bậc rồi! Không bao lâu nữa thôi, đệ sẽ trở thành Tam Lưu Cao Thủ giống như huynh!"

"Ầy, ta cũng muốn chung vui cùng đệ, nhưng đệ mau kể ra xem là chuyện gì đi nào, để huynh biết còn chúc mừng cho đệ chứ!" Thiết Sơn nghe Bạch Lang nói, trong lòng cũng có chút thích thú, nhưng cũng không tránh khỏi sự tò mò.

Bạch Lang kể lại mọi chuyện đêm hôm qua cho Thiết Sơn, sau khi nghe xong, Thiết Sơn cả kinh, mắt chữ o mồm chữ a, nói: "Vậy là bây giờ đệ đã có chín năm nội công rồi!?" Bạch Lang khoái chí, gật gật đầu.

Nhưng chỉ thấy sắc mặt của Thiết Sơn đột nhiên biến đối, trở nên nghiêm túc lạ thường, trầm giọng nói: "Tiểu Lang này, nếu như đệ muốn tăng tiến thêm nữa trên võ đạo, thì tuyệt đối trong thời gian ngắn, đệ không nên hấp thụ thêm bất cứ loại trân tài dị bảo nào nữa, càng hấp thu, tuy nội công có tăng tiến nhưng lại không vững, rất có thể bị sụp đổ bất cứ lúc nào!!"

Bạch Lang cũng hiểu được những gì gã đang muốn nói, chàng chầm chậm gật đầu, kỳ thực chàng cũng hiểu, tuy những dược liệu kia có khả năng tăng lên nội công trong thời gian ngắn, nhưng dù gì đó cũng không phải là thực lực của bản thân, mà là của ngoại vật, nếu cứ l·ạm d·ụng, căn cơ sẽ trở nên không ổn, rất dễ mất cả chì lẫn chài.

Bạch Lang lên tiếng nói: "Thiết huynh, trong thời gian này ta muốn bế quan tu luyện, nhằm củng cố lại căn cơ, mong huynh có thể làm hộ pháp cho ta, tránh cho ta bị ngoại vật ảnh hưởng!"

Thiết Sơn không nói không rằng, chỉ đơn giản gật đầu, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cho Bạch Lang yên tâm, chàng nhanh chóng ngồi xếp bằng, lặng yên tĩnh tọa, bắt đầu nương theo khẩu quyết của Ly Hỏa Diệm Công mà tu luyện.

Ba ngày ba đêm rất nhanh đã trôi qua, Bạch Lang tuy có luyện võ nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là người phàm, sao có thể sống mà không ăn không uống? Đêm đến, chàng mở bừng cặp mắt, cảm nhận một chút nội lực trong cơ thể, cảm thấy nó đã ổn định hơn trước khá nhiều, chàng gật đầu hài lòng, sau đó nhẹ nhàng cất bước, đi ra khỏi nhà.

Đúng dịp Thiết Sơn đang nướng cá, chuẩn bị ăn thì thấy một thân ảnh bước ra từ căn nhà, gã vui vẻ kêu lên: "Tiểu Lang tu luyện xong rồi đấy à? Nào, nào, lại đây cùng ăn cá nướng, dù gì ba ngày ba đêm không ăn gì rồi, chắc hẳn đói bụng lắm!"

Dứt lời, gã lấy ngay một cây xiên cá, đưa đến cho Bạch Lang, chàng cũng nhẹ nhàng tiếp nhận, đưa lên miệng cắn một cái, sau đó không nói không rằng mà trực tiếp ngồi xuống, ăn lấy ăn để, Thiết Sơn nhìn thấy tình cảnh này cũng bật cười, cái bộ dạng này chắc phải bị bỏ đói dữ lắm!

Rất nhanh, năm con cá nướng đã bị chàng cho hết vào bụng, Bạch Lang ngồi bẹp dưới đất, tay phải xoa xoa cái bụng, không khỏi hài lòng, nói: "Thống khoái, thật là thống khoái!"

Thiết Sơn ngồi bên cạnh, cười cười, hỏi: "Đệ tu luyện thế nào rồi?"

Bạch Lang nhẹ giọng, trả lời: "Nội lực đã ổn định hơn trước khá nhiều, nói chung là rất tốt, không vấn đề gì!" Lát sau lại nghe chàng nói tiếp: "Đệ định trong thời gian này, sẽ bằng vào luyện công để bước vào Tam Lưu Cao Thủ, không hề sử dụng bất cứ loại dược liệu nào để tăng tiến sức mạnh!!!"

"Tốt, rất tốt!" Thiết Sơn ở một bên, không khỏi tán thưởng Bạch Lang, chàng muốn luyện công để trở thành Tam Lưu Cao Thủ, bằng vào công pháp Ly Hỏa Diệm Công thì phải mất mười tháng, nếu dùng dược liệu thì chỉ mất một đêm, ấy vậy mà Bạch Lang có thể cưỡng lại sức hút của sự nhanh chóng, chọn con đường chậm mà chắc.

Hai người lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ với nhau, bỗng nhiên, cách nơi này khoảng vài trăm trượng, tại một thạch động, chính là cái thạch động mà hai người từng bị Công Tôn Hữu Lượng đuổi g·iết đến đây, chợt xuất hiện bóng dáng của một con thú dần dần bước ra khỏi động. Bây giờ là ban đêm nên không thể nhìn rõ, nếu Bạch Lang ở đây, lại dùng Sinh Khí gia trì cho cặp mắt thì chắc chắn có thể nhìn rõ rằng con thú ấy chính là một con Hùng Sư. Con sư tử to lớn mà lại hùng vĩ, nó cao gần hai mét, trên người tỏa ra một cỗ khí tức hoang dã, thân thể săn chắc, cứng rắn, sắc mặt cảu nó dữ tợn, tràn đầy vẻ uy nghiêm của một chúa tể sơn lâm, lông bờm màu đỏ sậm, bồng bềnh, tựa như tường vân, nhẹ nhàng tung bay trong gió, càng làm tôn lên vẻ đẹp hùng tráng của nó.

Hùng Sư cất bước, cứ thế bước qua bờ bên kia của con sông, rồi nó bước chân vào trong một cái động, mà cái động này lại có chút quen thuộc, chẳng phải là hang động mà Bạch Lang lấy được Tuyết Linh Hoa sao! Hùng Sư nhẹ nhàng đi vào, nó trực tiếp đi đến cuối hang động, ánh mắt của nó sắc bén tinh tường, cúi đầu nhìn xuống, không phát hiện thấy Tuyết Linh Hoa ở đâu cả, nó lập tức giận dữ, sắc mặt tức giận, rống lên một tiếng kinh thiên địa kh·iếp.

"Gràoooo!!!"

Bạch Lang và Thiết Sơn đang nói chuyện với nhau, lại bị tiếng rống khủng kh·iếp kia làm cho gián đoạn, hai người bất giác kinh ngạc và sửng sốt, trên khuôn mặt của Bạch Lang lại càng tái nhợt, bởi vì chàng biết tiếng rống đó phát ra ở hang động có Tuyết Linh Hoa, chàng nghĩ thầm: "Không lẽ đóa Tuyết Linh Hoa kia là của sinh vật thần bí? C·hết rồi, ta lỡ ăn nguyên cả cái cây của nó, nó không có làm gì ta đấy chứ?!"

Thiết Sơn quay đầu lại nhìn, vội nói: "Tiểu Lang, chúng ta có nên đến xem thử?"

Chỉ thấy Bạch Lang nhẹ gật đầu, rồi hai người cùng nhau đến hang động ấy, để quan sát tình hình, nhưng bọn họ cũng không dại mà đến quá gần, chỉ nấp đằng sau một tảng đá lớn, cách hang động kia hơn chục trượng, khoảng cách này cũng là an toàn.

Sắc diện của Bạch Lang lạnh như băng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hang động, đột nhiên ở phía xa xa, một bóng người đang dần dần hiện ra trước mắt, đúng lúc này thì khí huyết trong người của Bạch Lang và Thiết Sơn bỗng nhiên sục sôi, tròng mắt của chàng lại càng thêm đỏ ngầu, trong lòng không khỏi nổi lên sát ý, nghĩ thầm: "Công Tôn lão cẩu, có ngày ta sẽ đem người chém thành muôn mảnh!"

Phải, bóng người đang đến kia chính là Công Tôn Hữu Lượng, kỳ thực trước kia lão cũng đã từng chạm trán với Hùng Sư, nhưng vì thực lực chênh lệch quá xa nên xém nữa đã để lại cái mạng nhỏ, bây giờ nhờ có Xà Nguyệt Tửu, loại rượu mà lão đã mời Bạch Lang và Thiết Sơn uống, nên thực lực đã là 23.5 năm nội công, lão cũng không còn sợ Hùng Sư nữa, quyết đi tìm nó báo thù, tuy Hùng Sư có sức mạnh tương đương với Tam Lưu Cao Thủ 25 năm nội công, nhưng Công Tôn Hữu Lượng tin chắc bằng vào những thủ đoạn của mình, đủ để bù đắp 1.5 năm nội công còn lại.

Lão đang chuẩn bị lên đường đến thạch động thì nghe thấy tiếng rống giận của Hùng Sư phát ra từ hang động này, nên lão đã thi triển thuật khinh công, cấp tốc đến đây.

Đằng sau tảng đá, trên khuôn mặt của Bạch Lang, bây giờ lại xuất hiện một nụ cười lạnh lẽo, một nụ cười tà dị, ánh mắt đã ngập tràn sát ý, chàng muốn g·iết sạch, ngoại trừ Thiết Sơn ở đây thì Công Tôn lão cẩu và Hùng Sư kia đều phải bị g·iết sạch, chàng cười tà, lẩm bẩm: "Lâu rồi chưa được xem kịch hay, chi bằng nghêu sò tranh nhau, ngư ông có lợi vậy!!! Khà khà!!!"

====o0o====

Chương 53: Hùng Sư Rống Giận!