0
Tháng bảy năm nay thật đặc biệt, hai ngày liên tiếp trăng tròn, đêm qua tròn đêm nay cũng tròn. Bất quá trước cảnh đẹp thơ mộng này, lại không được chiêm ngưỡng bởi một thi sĩ nho nhã, mà là hai tên nam tử, một thiếu niên một trung niên, ánh mắt cả hai đằng đằng sát khí, thần sắc lạnh băng, nắm đấm siết chặt, hai người không ai nói lời nào, hồi lâu sau Bạch Lang mới nhàn nhạt lên tiếng: "Huynh biết điều cần làm nhất bây giờ là gì không!?"
"Là gì?" Thiết Sơn cũng không ngoảnh đầu lại, vẫn tiếp tục đưa mắt nhìn ánh trăng.
Bạch Lang mới gằn từng chữ một nói: "Làm cho ánh trăng đêm nay, nhuốm màu máu!"
Thiết Sơn đột nhiên bật cười, rồi quay người cất bước, đến khi cách Bạch Lang một đoạn dài thì gã mới cố tình nói lớn: "Đi thôi, biến lời nói của đệ trở thành hiện thực nào!"
----------
Dưới ánh trăng, một thân ảnh thiếu niên đang từ từ bước vào bên trong phân đà Bắc Lâm, bộ dáng chậm chạp, nét mặt lạnh lùng, trên tay phải cầm một thanh Huyết Long Đao. Nếu đưa mắt nhìn lại phía sau, ở cổng thành cách thiếu niên một trượng, có hai cái xác chết của hai tên canh gác đang nằm la liệt dưới đất, máu từ cổ chảy ra lênh láng. Người thiếu niên ấy không phải Bạch Lang thì còn là ai!
Bỗng nhiên, phía bụi cỏ ở bên cạnh, vang lên tiếng "xoạt xoạt" một con độc xà nhảy vồ ra, nó há to cái mồm như chậu máu, răng nanh thấm đầy nọc độc, cắn đến Bạch Lang.
Tình cảnh này giống như hôm qua, tưởng chừng lần này Bạch Lang đã rút kinh nghiệm nhưng chàng vẫn vung lên Huyết Long Đao, nhẹ nhàng "xoạt" một tiếng, đầu của độc xà đã một nơi thân một nẻo, không hiểu sao chàng lại làm như vậy, chẳng phải là đang đả thảo kinh xà hay sao?
Tuy nhiên sắc mặt của Bạch Lang vẫn lạnh ngắt, một bộ không quan tâm đến hậu quả của việc mình vừa làm, chân của chàng vẫn tiếp tục bước về phía đại điện.
Trên đường đi, thỉnh thoảng sẽ có một vài con độc xà, bọ cạp, rết, nhện, đột nhiên công kích chàng, nhưng tất cả đều bị một đao chém chết, sau khi giết sạch ba mươi hai con độc vật, mùi độc khí đã bốc lên nồng đậm, đến nỗi mặc dù Bạch Lang không phải đệ tử Vạn Độc Cung vẫn có thể ngửi thấy rõ ràng.
Trước khi đi làm nhiệm vụ ở phân đà Bắc Lâm, Phú Vạn Kim đã triệu kiến Bạch Lang và Thiết Sơn đến Hoàng Long Điện, để ban cho mỗi người một viên Tịnh Độc Đan, chỉ cần nuốt đan này vào bụng là có thể miễn nhiễm với các loại độc nhẹ trong vòng năm canh giờ.
Không cần phải nghĩ nhiều, chưa đến một khắc, hàng chục đệ tử Vạn Độc Cung đã từ đại điện ồ ạt lao ra, trên tay kẻ nào cũng đầy đủ khí giới, lưỡi đao mũi giáo chỉ cả vào Bạch Lang, sắc diện hầm hầm như muốn bầm nát chàng.
Nhưng mà thần sắc của Bạch Lang vẫn bình thản, trên khóe miệng ẩn ẩn còn có một nét cười, giống như sự việc đang diễn ra đúng như mong muốn của chàng. Ánh mắt liếc hờ qua thanh Huyết Long Đao, lẩm bẩm: "Đêm nay có hơi nhiều máu!"
Một tên trong chúng đệ tử bất ngờ lao lên, tay hắn cầm thanh đao, bổ xuống Bạch Lang, bất quá đây chỉ là Phổ Thông Cao Thủ, còn chàng bây giờ đã là Tam Lưu Cao Thủ, chênh lệch xa như trời và đất, chỉ một cái hất nhẹ, Huyết Long Đao đã chém rơi đầu tên đệ tử kia.
Cứ thế chúng đệ tử Vạn Độc Cung điên cuồng lao đến tấn công, nhưng tình cảnh không khác gì tên đệ tử vừa rồi. Ánh mắt của chàng đã đằng đằng sát khí, tay phải nắm chặt Huyết Long Đao, dưới ánh trăng, chỉ cần đao quang lóe lên một cái là một cái đầu lại rơi xuống.
Bạch Lang trông như một hung thần giáng thế, đang điên cuồng đồ sát đệ tử Vạn Độc Cung, huyết tương bắn ra tung tóe, rơi vãi ra trên mặt đất, cả người của chàng cũng dính đầy máu tươi, bộ dáng không khác gì sát thần, ánh mắt lộ rõ sự thèm khát giết chóc.
Nhưng bọn đệ tử cũng không phải ngu ngốc, sau khi chứng kiến thực lực cường hãn của sát thần, bọn họ dần trở nên e dè, sợ hãi. Thay vì chọn cận chiến, bọn chúng lại lui về sau rất xa, lấy ra cung tên giáo mác, chưa kể ở phía trên tường thành, hàng trăm chúng đệ tử Vạn Độc Cung đột nhiên xuất hiện, kẻ nào cũng giương sẵn cung tên, hàng loạt mũi tên bén nhọn đang chỉ thẳng đến người Bạch Lang.
Bạch Lang đã rơi vào khốn cảnh, cầm trên tay vũ khí cận chiến, không cách nào địch lại trường cung, bây giờ bọn chúng mà phát động công kích, mình có thể ngăn chặn được đợt mưa tên thứ nhất, nhưng có thể chặn được đợt thứ hai thứ ba thứ tư...
Không chờ cho Bạch Lang nghĩ nhiều, một tiếng "Bắn!" vang lên ở phía trên tường thành, hàng trăm mũi tên như đã được chuẩn bị từ trước, chỉ chờ có vậy, đồng loạt lao vun vút thẳng đến Bạch Lang, đứng trước mưa tên loạn lạc, chàng chỉ còn cách huy động Huyết Long Đao, kịch liệt chống đỡ, chàng vừa vung đao chém vừa xoay người, bộ pháp cùng động tác rất nhanh, mới có thể tạo ra được một lớp phòng hộ xung quanh cơ thể.
Ở trên tường thành, một văn sĩ thanh niên đứng bên cạnh một lão già, đó không phải ai khác ngoài phân đà chủ - Họa Vân và phó đà chủ - Ngạo Linh. Lão già nhìn tình thế phía dưới, cặp mắt híp lại, giọng điệu khinh khỉnh nói: "Vậy mà dám một mình xông vào phân đà Bắc Lâm, lại còn là ngạnh kháng xông vào, đúng là ngu xuẩn!"
Họa Vân đang cầm trên tay một cây bút, thứ ấy chính là vũ khí độc môn của hắn - Độc Tiêu Bút, lấy độc làm mực lấy thân thể kẻ địch làm giấy, chỉ cần bị quẹt một vết nhỏ lên trên người, độc tố sẽ từ từ thấm vào cơ thể, đối phương chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
Đưa tay chỉ Độc Tiêu Bút về phía Bạch Lang, gương mặt hắn tuy khôi ngô tuấn tú nhưng lại ẩn ẩn toát lên một vẻ thâm tà, Họa Vân làm bộ lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không trách được, ngựa non thì phải háo đá!" Trong giọng điệu của hắn, tuy có vẻ là thư sinh nho nhã nhưng lại ẩn giấu sự khinh miệt đối với Bạch Lang.
Đỡ được đợt mưa tên đầu tiên, nhưng sau đó, đợt thứ hai thứ ba... thứ bảy, bộ pháp của Bạch Lang đã không còn nhanh như trước nữa, có một vài mũi tên đã sượt nhẹ qua da thịt của chàng, tuy chưa có gì nguy hiểm nhưng nếu thời gian tiếp tục trôi, việc bị một vài mũi tên ghim xuyên qua da thịt là chuyện sẽ phải diễn ra.
"Hừ, còn ngoan cố chống cự, để xem ngươi chịu được bao lâu! Giương cung!" Đang cầm một cây gậy gỗ, Ngạo Linh nhấc tay gõ mạnh xuống đất, quát lớn, nương theo tiếng gõ cùng tiếng quát của phó đà chủ, toàn bộ binh lính trên tường thành tiếp tục giương cung, chuẩn bị cho đợt mưa tên thứ tám.
Nhãn quang bắn ra ngập tràn sát khí, dán chặt lên hai người Họa Ngạo, trên thân thể có một vài vết thương nhẹ ở ngoài da, nhưng mấu chốt chính là sức lực, Bạch Lang gần như đã mệt nhừ, khó mà có thể tiếp tục vận công chống đỡ.
Đứng trước tình thế sắp chết như vậy, vẻ mặt của chàng vẫn không có gì là sợ hãi, miệng thầm thì: "Một chút nữa, một chút nữa thôi... !"
Ngạo Linh còn đang định nói "Bắn!" kết thúc mọi chuyện ở đây, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì ở phía xa trên tường thành cũng như ở phía dưới, một đạo thanh âm thê thảm hét lên, nối tiếp sau đó là hàng loạt những tiếng kêu bi thảm vang lên, sự việc diễn ra quá quái dị, khiến hai người Họa Ngạo cũng phải đình chỉ công kích, đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng hét, nét mặt không khỏi hồ nghi.
Sự việc diễn ra khiến hai người không khỏi bất ngờ, một đàn độc vật, bao gồm đủ loại rắn rết, bọ cạp, nhện, đang ồ ạt chạy tán loạn, hễ gặp kẻ nào là lao vào công kích, ai bị đàn độc vật này lao vào tấn công, đều phải nhận đủ mọi loại độc, có thể nói là bách độc công tâm, sẽ phát ra những tiếng kêu la thảm thiết đến chết.
Họa Vân nhìn lướt qua một lượt, bất giác sửng sốt, thốt lên: "Đây đều là những độc vật trong Bách Độc Các!"
"Cái gì!?" Ngạo Linh cũng không thể tin vào tai mình, lão gấp gáp mở miệng hỏi lại lần nữa.
Nét mặt của Họa Vân bỗng nhiên đông kết lại, nụ cười trên môi cũng mất đi, giọng điệu chợt trở nên băng lãnh, nói: "Xem ra, hắn không chỉ đi một mình thôi đâu!"
Kỳ thực vào đêm hôm qua, lúc Bạch Lang và Thiết Sơn sử dụng Phi Thiên Thần Bộ để đào tẩu, chàng đã vô tình nhìn thấy Bách Độc Các, bèn nghĩ ra kế hoạch, chàng sẽ một mình xông vào phân đà, gây sự chú ý cho quân địch, để Thiết Sơn có thể thuận lợi lẻn vào Bách Độc Các, thả hết toàn bộ độc vật bên trong ra, từ đó mới có tình cảnh như hiện tại.
Đàn độc vật đang ào ào lao đến gần, Bạch Lang bèn dùng chút sức lực, thi triển Phi Thiên Thần Bộ, khinh công lên tường thành, cách chỗ hai người Họa Vân hơn chục trượng, ánh mắt của chàng đằng đằng sát khí, lạnh nhạt nói: "Mấu chốt là nằm ở hai ngươi, những tên lâu la khác cứ để bọn chúng chết quách đi cho xong!"
====o0o====