Tận Thế : Kí Ức Lãng Quên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25: Sốt
Cơn mưa rào vẫn rơi bên ngoài thành phố c·hết.
Lúc trước hùng hồn đến thế nào thì hiện tại tôi xấu hổ đến thế đó. Chính bản thân tôi cũng không biết tại sao mình lại bị cảm xúc chi phối đến vậy, cứ như tôi không còn là chính mình.
Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác bản thân mình như có phần mất kiểm soát khi ở cùng Yelena vậy? Phải chăng là từ sự thương sót dành cho cô ấy?
Cũng may Yelena gần như hoàn toàn chẳng có gì khác thường, cô vẫn hồn nhiên và ngây thơ giống mọi khi, hiện tại đang ngồi nghịch đối đồ chơi trong kho báu thú vị của tôi.
"Yelena! Tới giờ ăn rồi!"
Đồ ăn hôm nay có món rau xào đơn giản và kèm với bánh quy lẫn chút hạt. Đối với gia vị tôi lại có khá nhiều, đường, muối, hạt nêm, tiêu, ớt bột... Về căn bản gia vị nói chu·ng t·hường có hạn sử dụng đặc biệt lâu, nhất là muối và ớt.
Về dụng cụ thì tôi dùng bếp điện công xuất nhỏ, vẫn là dùng nguồn điện từ pin sạc dự phòng công xuất lớn. Tuy vậy mức độ tiêu hao điện năng vẫn rất lớn, do đó tôi luôn cố gắng nấu chín thức ăn nhanh nhất có thể.
Trong căn hộ chỉ có hai người chúng tôi với nhau, Aiva đã ra ngoài rèn luyện như mọi khi. Yelena không sử dụng được đũa nên cô ấy thường sẽ dùng tay thưởng thức bữa ăn.
Vậy nên trước đó tôi phải đeo lên tay cô ấy lớp bọc mỏng, tránh thức ăn dính vào băng vải.
"Ngon không?" Tôi thắc mắc.
Yelena hiểu lời tôi nên liền gật đầu. Ồ, có cảm giác cô ấy dần thông minh lên rồi ấy nhỉ?
Bữa ăn rất nhanh kết thúc, tôi dẫn theo cô nàng đang ngáp dài vào thẳng phòng ngủ của mình, nhẹ nhàng đắp chăn và không quên tận hưởng cảm giác xoa đầu cô ấy.
Có thể nói Yelena đối với tôi như em gái vậy.
"Ngủ ngon"
Nhẹ nhàng đóng cửa, tôi khoanh tay tự hỏi bản thân mình có thể làm gì bây giờ? Khác với ngày nắng thông thường, ngày mưa dẫn đến rất nhiều chuyện bị gác lại.
Nếu có thể, tôi sẽ an toàn bằng cách lợi dụng âm thanh tiếng mưa để tiến hành thu thập vật tư bên ngoài. Tuy vậy hiện tại Aiva đang không có nhà và tôi chắc chắn sẽ không thể để Yelena ở lại đây một mình, do đó số điều tôi có thể làm chỉ hạn chế ở gần đây.
Dù biết chắc rằng sóng vô tuyến sẽ chẳng thể vào được căn phòng kín này nhưng trong khoảng thời gian rảnh rỗi tôi còn có thể làm gì đây?
Nghịch chiếc dài cũ, tôi nằm thư giãn trên ghế sofa đọc vài quyển sách thú vị.
"Rè Rè"
...
Căn hành lang một màu trắng xóa, những bóng người áo trắng tấp nập ngược xuôi. Nơi đây tuy mang màu sắc tươi sáng nhưng lại khiến người ta có cảm giác không được thoải mái, cứ thấy ngột ngạt thế nào?
Có nhiều chậu cây được đặt khắp nơi dọc hành lang, và đáng tiếc chúng đều là cây giả.
Trong căn phòng bầu d·ụ·c rộng lớn, người đàn ông dáng vẻ bình thường như bao người trong chiếc áo trắng đứng trên bục cao, tay cầm bảng danh sách đánh số thứ tự.
Cúi đầu nhìn đám trẻ trong bộ đồ trắng viền đen, hắn cúi đầu bắt đầu đọc các tên trong danh sách.
"Số 0: ****"
..
..
"Số 1:Alex"
"Số 2:Agat"
"Số 3:Sigh"
..
"Số 4: ****"
..
"Số 5: Hambuf "
"Số 6: Arela "
"Số 7: Belita"
"Số 8: Ciara "
"Số 9: Erica "
..
"Số 10: ****"
..
"Và cuối cùng số 11: ****"
"Và cuối cùng số 11: ****"
"Và cuối cùng số 11: ****"
"Và cuối cùng số 11: ****"
"Và cuối cùng số 11: ****"
"Và cuối cùng số 11: ****"
"Và cuối cùng số 11: ****"
"Và cuối cùng số 11: ****"
"Và cuối cùng số 11: ****"
..
..
..
"Và cuối cùng số 11: Yelena"
...
"HỘC HỘC"
Chợt bừng tỉnh sau giấc ngủ, tôi tham lam hít lấy hít để từng ngụm khí một vào cơ thể. Trong thoáng chốc tim tôi bất giác quặn lại cứ như hoàn toàn ngừng đập đến mức tôi không thở được.
Cảm giác chẳng khác nào bản thân dưới đáy đại dương lạnh lẽo đáng sợ.
Cái quái gì thế?
Lại cái kiểu quen thuộc này, rõ ràng tôi đã quên gì đó nhưng bản thân dù có cố nhớ đến thế nào cũng chẳng có thể nhớ lại được.
Tôi cần vào nhà vệ sinh.
Bất quá khi cố lết thân thể bất giác run rẩy vào nhà vệ sinh, khi bước gần tới tôi lại không tự chủ được mà rẽ hướng về phía phòng ngủ, tay nắm ổ khóa mở nhẹ.
Phía bên trong Yelena vẫn đang ngủ say ngon lành, có vẻ cô rất thích chiếc gối ôm bằng bông mềm mại của tôi.
Nhẹ khép lại cửa, tôi ngay lập tức vào nhà vệ sinh. Ở trong gương tôi trở nên xanh xao đến lạ thường, hai mắt hiện rõ quầng thâm trong khi mồ hôi lấm tấm mặt mày.
Ác mộng sao?
Tôi nghe nói rằng cơ thể có khả năng tự lãng quên trước kí ức không tốt như là một cơ chế bảo vệ tâm lí tự nhiên. Vậy có nghĩa là tôi đã ngủ quên và mơ thấy ác mộng sao?
"Khụ khụ"
Nóng, nóng quá.
Tôi cảm thấy thân thể vừa rã rời đồng thời lại vừa đang thiêu đốt nóng rực đến mức mê mang. Trong tình thế quá gấp gáp tôi trực tiếp mở vòi nước đổ trực tiếp lên thân thể, dòng nước lạnh lẽo nhanh chóng thấm đẫm tất cả.
Ôi...không xong rồi...
"Rầm"
...
Đầu đau như búa bổ, tâm trí mông lung mơ màng. Hai mắt nặng trĩu dần dần mở ra để thấy khung cảnh mờ nhạt bên ngoài.
Trần nhà quá quen thuộc, đây là phòng ngủ của tôi.
Tôi nhớ rõ rằng bản thân trước đó đã ngất đi trong phòng vệ sinh, vậy ai đó đã mang tôi vào đây sao?
Cảm thấy bên phải có sự ấm áp đến lạ thường, tôi cố gắng hơi xoay người và nhấc nhẹ tấm chăn. Không có gì ngạc nhiên khi bên dưới là Yelena đang chút co người ngủ cạnh, đồng thời ôm lấy cánh tay tôi mà ngủ.
Bảo sao ngoài trừ ấm áp cảm nhận ra thì lại chẳng cảm nhận được cánh tay phải đâu cả, bởi lẽ nó đã t·ê l·iệt hoàn toàn.
"Ừm?"
A, trang phục tôi đâu rồi? Chả trách cứ có cảm giác lạ lạ...
Đúng lúc này Aiva từ bên ngoài mở cửa bước vào, trên tay mang theo nồi thức ăn nóng hổi.
"Cậu tỉnh rồi sao? "
Tôi gật đầu đáp lại, hiện tại ngay cả việc nói cũng khiến cổ họng cồn cào.
"Cậu khiến tôi lo lắng lắm đấy, bỗng nhiên khi vừa trở về tôi liền gặp Yelena trong trạng thái hốt hoảng, sau đó phát hiện ra cậu thế này "
"...Khụ...vậy c-cậu đã giúp tôi sao? Cảm ơn... "
"Được rồi đừng nói nữa, tôi sẽ giúp cậu ăn ngay khi thứ này nguội bớt chút đã"
Aiva khoanh tay dựa lưng vào tường, tôi thì im lặng với thân thể đầy khó chịu.
"Thật ra...Yelena mới là người thực sự giúp cậu."
"Ừm...? "
"Lúc tôi can thiệp thì mọi thứ đã gần xong xuôi. Thực sự cho đến giờ tôi vẫn chưa thực sự làm được gì nhiều ngoài việc bản thân hiện tại vừa chuẩn bị món súp loãng cả... "
Khoan đã, điều đó có nghĩa là gì?
Vậy là việc tôi k·hỏa t·hân và được mang vào phòng ngủ, tất cả đều được làm bởi Yelena? Cô ấy đã trở nên đáng tin cậy đến vậy rồi sao? Mà khoan, cô ấy thật sự có thể hiểu và biết bản thân mình đang làm gì sao? Cô ấy biết rằng phải cởi đống đồ ướt và để bản thân tôi khô ráo?
Bỗng nhiên bất chợt tôi có cảm giác Yelena hiện tại đã trở thành một cô gái có tư duy bình thường như bao người khác vậy.
Tôi lén quan sát Aiva và quả thật cô ấy cũng đang biểu lộ khuôn mặt không thể tin được nữa là, điều đó có nghĩa không chỉ tôi bất ngờ trước sự thay đổi này, đặc biệt khi Aiva có vẻ còn thuộc mối quan hệ thân thiết với Yelena hơn tôi rất nhiều.
Xét cho cùng thì họ đã đến đây cùng nhau, mối quan hệ giữa cả hai hẳn phải rất sâu đậm.
"Ư.."
"Để tôi giúp cậu ngồi dậy"
A, di chuyển có chút thôi cũng muốn khiến bản thân cạn kiệt khí lực.
"Cậu ngậm lấy "
10 phút sau.
"Được rồi "
Aiva cầm thanh nhiệt kế trên tay, khuôn mặt có phần trầm lại.
"39,5 độ... cậu sốt cao quá "
Tạm đặt chiếc nhiệt kế sang bên, Aiva bắt đầu đút ăn cho tôi.
Ngay khi vừa nếm phải muỗng đầu tiên tôi liền nhăn mặt, thực sự đắng lắm, rốt cuộc cô ấy đã bỏ thứ gì vào trong đây. Có lẽ thấy phản ứng của tôi nên Aiva lập tức giải thích rằng cô đã trộn lẫn cả thuốc hạ sốt vào bên trong.
Mỗi muỗng ăn đều như sự t·ra t·ấn vị giác, chỉ là khi nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Aiva, tôi lại mềm lòng không thể nào không nuốt cho được.
"Aiva này, cậu thực sự không cần bận tâm đến thế đâu. Tôi sẽ ổn thôi, có lẽ ngay mai tôi sẽ khỏe lại như mọi ngày... "
Tôi mở miệng ngậm lấy thìa thức ăn được đưa đến.
Aiva đặt đồ ăn xuống, khuôn mặt cau mày nhắm mắt lại cùng cái thở dài.
"Này Mika, sau thời gian ít nhiều tiếp xúc với nhau, tôi nhận ra rằng cậu không chỉ đơn thuần là một tên ngốc nhát gan đầy tốt bụng, mà có vẻ như cậu còn là một tên đại ngốc đến mức khiến người khác khó chịu. "
Cô ấy khoanh tay nhìn tôi, cái nhìn sắc lẹm nhưng lại rất sâu xa.
"Đừng có hạ thấp bản thân như thế, trước khi đến đây tôi đã gặp mặt biết bao loại người trên thế giới. Ích kỉ, tàn bạo, độc đoán, tham lam... tôi đã gặp đủ cả, nhưng mà kiểu người sẵn sàng giúp đỡ người khác và cho đi tất cả như Mika thì quả thật là tôi thấy lần đầu..."
Nghe thấy cách nói chuyện của Aiva có gì đó cứ lạ lẫm không đúng lắm, có vẻ vì bình thường Aiva cũng không nói nhiều lắm nên tôi mới không nhận ra sao?
"Ê này Aiva, tuy tôi biết mình không nên hỏi nhưng cậu bao nhiêu tuổi vậy...?"
Bầu không khí trở nên im lặng.
Cho đến khi Aiva mím môi trả lời.
"22"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.