Tận Thế : Kí Ức Lãng Quên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Nổ s·ú·n·g
Mở hé cánh cửa rồi mở ra hoàn toàn, tôi im lặng trước bộ xương khô đang quay mặt ngược lại mình, bị treo trên không bằng sợi dây thắt quanh cổ.
Tôi cần cẩn thận đánh giá thực tế đối tượng trước khi mạo hiểm tiếp xúc trực tiếp.
Tôi cần trở về ngay lập tức! Dù rằng bản thân cầu mong rằng những kẻ đó không đến vì Aiva hay Yelena, nhưng cuộc sống thường lắm chữ ngờ. Ít nhất dù đúng hay sai tôi đều phải mang thông tin này trở về trước.
Giọng nói đầy bực tức.
"Tốt nhất chúng ta nên nhanh chân lên, nghe bảo không chỉ có chúng ta truy đuổi mà phía đối diện, các huyết nhãn cũng có hành động đặc biệt, điều này là do vật thí nghiệm mà ả ta mang khỏi phòng nghiên cứu cực kì quan trọng đối với cả hai bên" (đọc tại Qidian-VP.com)
Thông qua khe hở dưới cánh cửa quan sát vào bên trong, tôi thấy một cái bóng người đàn ông trưởng thành soi rọi xuống mặt đất. Chính vì điều này mà tim tôi suýt chút nữa rơi ra ngoài đấy?
"...Trên người nó...có mùi của mục tiêu..."
Suy nghĩ mới nổi lên chưa bao lâu liền rút về. Trong không gian tĩnh lặng, hai người bốn mắt nhìn nhau không ai cử động.
"Điều đó có nghĩa gì?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đó con gái đó thực sự đáng phải mạo hiểm đến vậy sao?"
Tôi nên làm gì bây giờ?
Có tiếng thở dài.
"Còn một nửa đoàn đội đã là quá may mắn rồi, mày mong đợi điều gì khi tiến vào khu vực đỏ cơ chứ? Mà có khi mục tiêu đ·ã c·hết rồi cũng nên?"
"Ở tạm đây đi, máy dò cho thấy trong căn nhà này không có zombie tồn tại"
"Cạch!"
Không có gì đáng ngạc nhiên khi người này t·ự s·át. Có một sự thật đau lòng rằng trong quá trình thám hiểm thu thập vật tư, tôi bắt gặp không ít những người t·ự s·át kiểu như vậy.
Đến ngã rẽ quen thuộc, ánh mắt tôi xuyên qua lớp mặt nạ nhìn con đường quen thuộc dẫn về nhà, về mái nhà mà tôi xây dựng cực khổ nên trong suốt hơn 2 năm qua, chân đạp bước, hướng ngược về con đường khác...
Một người khác bước vào, tuổi có vẻ trẻ hơn nhưng lại xưng hô không chút nể nang nào.
Tốt xấu không rõ nhưng trong lòng tôi đã xếp đám người này thiên về xấu.
"Bốp!"
"Khỉ thật, chưa gì đ·ã c·hết tận 5 đứa!"
Ha... chẳng phải bọn chúng đến tìm Aiva và Yelena sao? Hà cớ gì tôi lại phải chịu sự săn đuổi chứ? Chẳng phải cứ để cho bọn chúng tìm thấy hai người bọn họ thì tôi rồi sẽ an toàn sao, trở về cuộc sống...thường ngày...như lúc chưa gặp.
Đúng rồi...tôi vừa nghĩ gì cơ chứ? Nhanh chóng trở về nhà? Trong tình trạng bị truy đuổi và mang theo những kẻ săn người?
Họ là những người như thế nào vẫn hoàn toàn không biết. Tôi nên tỏ ra thân thiện hay nên tỏ ra dè trừng với họ?
Cũng may, bọn chúng đi...
Người nhiễm bệnh mọc cánh sao? Tất nhiên là không rồi.
"Nếu nó c·hết thật thì còn đỡ, yêu cầu từ phía trên bắt buộc phải xác nhận chính xác mục tiêu, sống thấy người, c·hết thấy xác. Nếu bắt sống được thì tốt nhất, chẳng may nó c·hết rồi thì vậy có nghĩa mày tạm biệt phân nửa tiền thù lao đi"
Có tiếng mỉa mai.
Và đúng thật vậy, ngay sau đó hai kẻ bọn chúng cùng lúc rút khẩu s·ú·n·g lục bên hông bắn về phía tôi. Cả hai khẩu lục đều có nòng giảm thanh nên nghe được âm thanh xé gió đặc trưng vụt đến người.
Con cún lực lưỡng mà gã đàn ông vào sau dắt theo lên tiếng sủa, vì điều đó mà người đàn ông trung niên quay đầu hỏi.
Nấp trong phòng ngủ cứ thế đợi thời gian trôi qua, một khoảng sau khi không còn nghe thấy bất kì âm thanh động tĩnh gì, khi đó tôi mới lặng lẽ nhẹ nhàng xuống tầng dưới.
Đáng ghét! Con cún đó, nó đánh hơi được mùi của tôi!
Khi tuyệt vọng và bị dồn đến đường cùng, người ta dễ dàng buông suôi cuộc sống. Ngạc nhiên gì cơ chứ, chính tôi cũng là người như vậy, suýt chút nữa đã gia nhập cùng bọn họ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảm giác khá kì lạ, rõ ràng những người vừa tiến vào ngôi nhà này đều cũng là người sống sót tương tự như Aiva và Yelena, nhưng không hiểu sao tôi lại không có được sự thiện cảm như cách mà tôi đối xử với hai cô gái.
Chương 27: Nổ s·ú·n·g
Trừ thức ăn là nguồn tiêu thụ lớn nhất thì những thứ còn lại tôi đều khá dư giả. Tôi thậm chí còn có cả một vali nhét đầy tiền mặt mà tôi tìm thấy nữa cơ mà? Tôi không biết tiền có còn hữu dụng hay không nhưng tốt nhất cứ tích trữ để đó.
Mất một giây để nhận ra điều gì, a...tôi vừa vả chính mặt mình... (đọc tại Qidian-VP.com)
Theo như những gì tôi nhận thấy thì chủ nhân của ngôi nhà này là một người đàn ông sống độc thân. Bởi lẽ tôi không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào cho thấy có phụ nữ hay trẻ nhỏ cả, cũng không có tranh ảnh hay phổ biến.
Trực giác của kẻ trên chiến trường.
Bước chân vào con đường quen thuộc, tôi nên trở về ngay lập tức!
Ở trên phòng ngủ, tôi nghe được tiếng vọng lại từ phía dưới. Vậy có ai đó vừa tiến vào sao? Mọi người? Vậy số lượng không chỉ có một?
Có điều gì đó bất thường, bởi lẽ cái bóng này đứng im một cách tuyệt đối, điều mà ngay cả người nhiễm bệnh cũng không làm được. Ngoài ra cái bóng phản chiếu góc độ khá kì lạ, cứ như chủ thể đang ở trên không vậy.
Giữa sự im lặng, tôi bất ngờ đá chậu cây nhỏ bên dưới đất bay về phía bọn chúng khi tôi nhận thấy cử động tay bất thường.
Lăn người ra phía sau khung cửa, tôi biết mình đã rơi vào tình trạng nguy cấp nhất. Bởi lẽ từ lúc gặp nhau đến giờ, đối phương không hề có chút ý định thân thiện nào, luôn tỏa ra một bầu sát khí u ám.
Trước tình huống bất ngờ, cả tôi lẫn người đối diện đều tạm thời rơi vào trầm mặc.
Có lẽ nào...
"Này, mày làm gì mà đứng đơ ra đấy thế? Lấy cái túi rồi đi nhanh lên"
Ừm...
Cách nói chuyện và hành xử của đám người phía dưới thông qua giọng nói cho tôi biết họ không phải kiểu người bình thường. Đặc biệt khi nghe họ nhắc về c·ái c·hết của phân nửa đoàn đội mà giọng không chút thương tiếc hay buồn bã nào.
Những kẻ này sẵn sàng bắn về phía tôi, sẵn sàng g·iết người!
"Gâu gâu!"
Phía đối diện kẻ vừa mở cửa chính bước vào là một người đàn ông trung niên lớn tuổi, khuôn mặt đầy bụi bặm theo kiểu đáng sợ. Mặc trên mình trang phục màu comado, lưng vác s·ú·n·g trường, hông đeo dây băng đ·ạ·n chứa dao găm lẫn.
Tim đập loạn xạ khi mà lần đầu tiên trong cuộc đời tôi bắn s·ú·n·g về phía một ai đó và đồng thời cũng là lần đầu bản thân đối mặt với những kẻ muốn g·iết mình. Ngoài ra sự nghi vấn trong thâm tâm tôi đã được giải đáp, mục tiêu chúng đang tìm kiếm chính là Aiva và Yelena.
Tôi đang nghe điều gì thế này?
...
Cùng lắm thì lấy làm giấy nhóm lửa cũng được...
Tôi...không thể.
Khác với s·ú·n·g của bọn chúng, s·ú·n·g của tôi không có giảm thanh. Âm thanh đặc biệt lớn lan ra cả khu phố.
?...Cái gì thế.
Hơn hết, tôi nghi ngờ họ có v·ũ k·hí nóng, kiểu dạng lính đánh thuê...
Phía trên? Truy đuổi? Sống c·hết? Khu vực đỏ? Huyết nhãn? Vật thí nghiệm?
Đáng lẽ tôi nên vui mừng khi có người sống sót giống mình với phải? Như cái cách tôi vui mừng khi nhìn thấy Aiva và Yelena lần đầu tiên thông qua máy bay trinh sát?
Hình ảnh ba người chúng tôi chợt hiện ra trong căn hộ quen thuộc, Yelena vẻ mặt hạnh phúc ăn uống vụng về, trong khi đó Aiva đầy sự không hài lòng khi bản thân bị cấm vào bếp...
Rút khẩu s·ú·n·g giấu bên hông, tôi bóp cò ngược về phía chúng, đ·ạ·n có vẻ bay lạc loạn xạ vì tôi chẳng thể nhắm cho tử tế, có điều chỉ cần có vậy để khiến chúng dừng bước phải ẩn nấp và tôi có cơ hội chạy đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù rằng trên tay tôi có hỏa lực nhưng hai tên bọn chúng bám đuôi không rời, có lẽ vì chúng biết được tôi không giỏi mấy thứ này sau chỉ mới vài phát bắn.
Bọn họ theo cuộc trò chuyện cũng tương đối gấp gáp, chỉ ghé tạm qua nơi đây làm chỗ nghĩ ngơi nhất thời trước khi tiếp tục lên đường truy bắt...ai đó.
Ngoài ra họ nói rằng c·hết năm người tương đương với phân nửa đoàn đội, điều đó cũng tương đương với còn ít nhất năm người thế nữa.
Kiểm tra từng căn phòng trước tiên, tất cả đều an toàn cho đến khi tôi đến căn phòng cuối cùng là phòng ngủ trên lầu 2.
Người này bước vào, đồng thời cũng nhìn thấy tôi.
Lần nữa bầu không khí rơi vào trầm mặc.
Đi ngược xuôi, tôi không tìm thấy thứ gì hữu dụng trong ngôi nhà này. Mà thực ra không hẳn là không có thứ gì hữu dụng, chỉ là trong căn hộ của tôi thực sự quá đầy đủ mà thôi.
...
Nếu không đi tôi sẽ c·hết! Chúng còn ba tên nữa!
Tuy không biết người mà đám người này ám chỉ là ai, nhưng sau khi xâu chuỗi các sự kiện khởi đầu từ sự máy bay tư nhân phá vỡ cuộc sống nhàm chán thường ngày thì tôi bất chợt nghĩ ngay đến Aiva và Yelena.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.