Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 28: Vắng bóng một người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: Vắng bóng một người


Nói bằng giọng giận dữ, hắn đưa tay vả vào mặt tên đàn ông trung niên.

"Ít nhất cũng có đứa hữu dụng"

Chúng đều là những tên từ biển máu bước ra, tự tin mù quáng trước khả năng phản ứng của bản thân.

"Máu nó hướng về phía này" (đọc tại Qidian-VP.com)

Quay lại câu chuyện nào, tôi dường như thật sự hiểu ra tại sao bản thân mình lại trống rỗng đến vậy rồi. Nó tương tự một trò chơi, nơi mà người chơi sẽ điều khiển nhân vật của mình và hoàn thành tất cả các nhiệm vụ được giao và phá đảo trò chơi đó.

Gã đàn ông trung niên không nói gì, lặng lẽ cúi đầu. Những tên còn lại khuôn mặt thờ ơ vì không liên quan gì đến mình, dù sao khi ấy chúng cũng không ở trực tiếp tại ấy, chỉ khi nghe thấy tiếng s·ú·n·g mới lục tục chạy vội đến.

Tôi dường như đã mất đi mục đích sống của, vật vờ chẳng khác nào xác c·hết.

Hơi thở yếu ớt đến tận cùng, tôi cảm thấy nó đã đến...

Nhưng đây cũng chẳng phải cơ hội để tôi chứng minh bản thân mình ư? Chẳng phải tôi bảo rằng mình hèn nhát sợ hãi c·ái c·hết ư? Giờ tôi c·hết cho chính bản thân tôi xem đây, sợ hãi gì cơ chứ!?

"Đừng lo, cậu ta sẽ quay lại sớm thôi. Tôi đã chừa phần lại rồi, đừng lo rằng chúng ta sẽ ăn hết phần của cậu ấy."

À, cô nhận ra Yelena có lẽ đã quen với cảnh ba người ngồi ăn cùng nhau. Do đó cô liền cười mỉm vuốt tóc Yelena.

Đúng vậy...chẳng có gì đặc biệt...chẳng có mạch máu hay gì cả.

Trong suốt quãng thời gian cô đơn giữa thành phố, điều duy nhất tôi mong muốn...chỉ là có người để chuyện trò...

Ra là vậy...

Chỉ mới tỏ ra ngầu được một chút để rồi lại tiếp tục lộ bản chất thật.

Nghe tiếng gọi của tên thủ lĩnh, cả bọn nhanh chóng đi tới.

Thật đúng là một tên ngốc tốt bụng giữa thời đại này.

Như chớp nhoáng với tốc độ không tưởng, một xúc tu từ máu thịt kết cấu thành dùng thời gian tính bằng mili giây quấn lấy quanh eo và kéo gã vào trong, cánh cửa cũng từ đó đóng lại.

Căn hộ đó rất an toàn... có điện...có nước...có cây trồng thực phẩm...có kho báu kì diệu chứa đủ thứ trên đời mà tôi tìm về...

Nhưng rồi sao?

"? "

Coi như niềm an ủi cuối cùng, ít nhất sẽ không ai thấy được khuôn mặt đầy khó coi sau chiếc mặt nạ.

"..."

Tại căn phòng cuối cùng, một người mặc trang phục mùa đông kín người và đeo mặt nạ phòng độc nằm dựa lưng vào tường, máu tươi nhiễm đỏ thành vũng nước đọng.

Năm tên lính đánh thuê hội họp về cùng một nơi, gã trẻ nhất trong nhóm và cũng là thủ lĩnh để con cún của mình đánh hơi mùi máu. Nó kêu lên rồi vẫy đuôi hướng đầu về phía trước trong con hẻm nhỏ.

Tôi trước kia từng thổ lộ với Yelena rằng bản thân sợ hãi c·ái c·hết như nào như kia. Nhưng giờ đây, khi bản thân gần c·ái c·hết hơn bao giờ hết, tôi lại trở nên trống rỗng.

Không biết khi này...hai người bọn họ đang...làm gì nhỉ? Nếu là Aiva, cô ấy chắc hẳn đang rất...phấn khích vì được nấu ăn khi tôi vắng nhà. Còn Yelena? Hẳn cô ấy đang đùa nghịch cùng...món đồ chơi xếp hình chạy bằng pin.

Tay ôm lấy bụng một màu đỏ thẫm, hơi thở dù cực kì khó khăn vẫn cố nén từng bước tiến vào trong.

Phải...cái ngày tôi gặp được Aiva, ngay trước căn phòng khám này. Một ngọn lửa nhỏ nhoi đã bừng cháy lên trong tôi.

"Sao thế? " Aiva nhận ra Yelena vẫn chưa hề động đũa, mắt hướng về phía cánh cửa.

Cả năm tên đều không gấp gáp, bởi lẽ chúng biết được mục tiêu mình đã b·ị t·hương. Không đời nào có thể di chuyển được xa sau khi ăn vài phát đ·ạ·n vào người.

Đôi mắt nhắm dần, bản thân hòa cùng bóng tối. (đọc tại Qidian-VP.com)

"? "

Tên thủ lĩnh nghe vậy cười khẩy.

"Cái quái...gì!?"

Cơn đau quặn trên bụng càng lúc càng trở nên tồi tệ, ánh mắt hình ảnh đã bắt đầu lờ đờ vì thiếu máu. Bất quá dù tất cả tình trạng đó có thế nào đi chăng nữa thì tâm trí tôi lúc này bình yên đến lạ thường.

"Giờ sao?"

Đến trước cửa phòng, hắn cau mày vì bên trong tối đen một màu nên bèn đưa tay bật công tắc đèn pin.

Dù rằng hiện tại tôi đang đón nhận khoảnh khắc cuối cùng thì ít nhất được chút nào thì hay chút đó chứ?

"Này"

"Kéttttt... "

Với một cái liếc mắt, tên trung niên gật đầu cầm s·ú·n·g tiến lên.

Chỉ tiếc rằng...không mang được đống băng vải...về cho cô ấy...

Bất ngờ vấp ngã, tôi lăn lộn trên đất với vẻ mặt xanh xao tím tái. Vẻ mặt đó được tạo nên từ việc thiếu dưỡng khí nghiêm trọng vì quá trình hoạt động lâu dài, đồng thời cũng là vì...

Giờ quay lại chủ đề chính, tại sao tôi lại cảm thấy trống rỗng nhỉ?

"Khục khục....ha...ha... "

"Tên đó c·hết rồi!"

Lời nói ra chỉ toàn dối trá... Tôi mỉm cười tự diễu bản thân.

Tôi nôn ra máu tươi, xem ra bản thân thật sự b·ị b·ắn trúng sau lưng. Bảo sao lại cảm thấy đau nhói khi dựa lưng vào tường, phổi bên trong hẳn bị thủng mất rồi.

Đứng trước căn phòng khám, bọn chúng nhìn nhau rồi đồng loạt rút s·ú·n·g đi thẳng vào trong. Ánh đèn pin soi rọi mọi thứ trong tầm mắt, chỉ là một cái hành lang bình thường chẳng có gì đặc biệt.

Đối với tôi, nhiệm vụ cuối cùng mà bản thân mình đặt ra chính là...có người để sẻ chia.

Những ngày tháng ngắn ngủi sống cạnh nhau, còn chưa được một tháng ấy nhỉ?

...

Aiva nếm thức ăn do mình nấu, cảm nhận thấy vị cũng không tệ lắm? Vậy mà Mika lại tỏ vẻ như thể nó khủng kh·iếp lắm vậy.

Hành lang cứ thế trở về sự yên ắng của lúc ban đầu, như thể mọi thứ chỉ là trí tưởng tượng khắc họa ra... (đọc tại Qidian-VP.com)

...

"Ai bảo mày nhắm vào người nó! Giờ nó c·hết rồi thì manh mối vừa có được cũng coi như chấm dứt!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Còn chưa kịp phản ứng, các căn phòng cả trước cả sau bọn chúng đồng loạt mở cửa, các xúc tu dùng tốc độ không tưởng quấn và kéo tất cả vào trong căn phòng tối tăm vô tận.

...Có lẽ...vì tôi không còn luyến tiếc gì chăng?

Mở cánh cửa phòng kho nằm cuối đối diện hành lang, tôi ngồi bệt xuống đất, người dựa lưng vào tường nhìn thẳng từ trong ra ngoài, cửa còn chẳng thèm đóng.

Trước âm thanh bất chợt phát ra, cả năm tên hành động gần như tức thì với động tác rút s·ú·n·g thành thục cùng hướng về phía âm thanh. Hướng về một cánh cửa phòng khám đột nhiên mở ra...

Tôi cúi đầu mở to miệng thở hồng hộc, đã yếu đến mức còn chẳng thở được bình thường qua mũi. Tôi dám chắc rằng nếu bản thân mình mà thở như bình thường thì sẽ bị sặc máu mà c·hết ngay tức thì luôn mất.

Thật vô nghĩa.

Nhìn theo v·ết m·áu nhỏ giọt trên sàn, chúng từng bước cảnh giác tiến đến. Tuy đối phương có thể phục kích bọn chúng từ trong bóng tối, nhưng kì lạ là cả năm người ở đâu không ai sợ hãi.

Chương 28: Vắng bóng một người

Chạy trong sự vô định, tôi bất giác hướng về con đường dẫn đến phòng khám nhỏ.

Tiến vào căn hành lang tối tăm đầy tơ máu bám đầy hai vách tường, trái lạ lúc này tâm trí tôi cứ như trống rỗng không chút sợ hãi, thậm chí di chuyển bình thường bước tới chứ chẳng phải bò lăn bò lết như bình thường.

Hai hàm răng nghiến chặt với nhau để không khóc ra tiếng, tầm nhìn vốn đã mờ ảo vì thiếu máu lên não nay còn khó nhìn hơn bởi nước mắt dâng trào.

Tuy vậy đúng thật Aiva cũng có chút không quen khi trong bàn ăn không có cậu ta. Suy cho cùng cậu ta vẫn là chủ nhà, người đã cho hai người mọi thứ mình có. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nào, chúng ta ăn thôi"

"Ngoài ra khi đến đây tao có nhìn thấy một số cái xác c·hết zombie bị g·iết c·hết, kĩ thuật của người ra đòn rất thành thạo, có khi là mục tiêu làm " Tên mái tóc nhuộm vàng nhếch mép nói.

Yelena nghe gọi liền bỏ đống đồ chơi lấy từ kho báu thú vị xuống bàn và đến bên cạnh Aiva. Aiva vẻ mặt dịu dàng khi đối xử với Yelena, dắt tay cô đến bàn ăn.

Vậy đây là cảm giác của một người đến gần c·ái c·hết đây sao...

Ha...họ sẽ ổn thôi...đúng vậy, họ sẽ ổn thôi.

"Ọc"

Theo như cảm nhận thì tôi đã chúng ít nhất từ ba đến bốn phát đ·ạ·n, một số nơi trên cơ thể thực sự đang rất đau, không rõ do đ·ạ·n bắn hay do hoạt động quá sức? Hệ thống thần kinh cảm nhận có vẻ đang không hoạt động tốt lắm.

Bỗng nhiên Aiva chợt cảm thấy khá hụt hẫng, nhưng rồi lắc đầu. Cô lo lắng gì cơ chứ? Mika đã sống ở thành phố địa ngục này kể từ khi cuộc t·ấn c·ông sinh hóa bắt đầu, làm sao lại cần mình lo lắng cho chứ?

Sớm từ lâu tôi đã chẳng còn luyến tiếc gì với cuộc sống này, tôi đã sớm buông bỏ, vì sợ hãi c·ái c·hết và không thể tự mình kết thúc nên vẫn sống đến nay.

"Chắc hẳn hai đứa mục tiêu chỉ ở gần đây thôi. Dù sao chỉ có khu vực này kì dị không có zombie mới có thể sống được, còn các khu vực khác bọn chúng tập trung dày đặc, việc tồn tại bên trong là điều không thể"

Nếu vậy, nếu vậy...tại sao tôi lại khóc thế này.

"Yelena, cậu lại đây nào!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: Vắng bóng một người