Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 1 - Chương 11: Nam chính nguyên tác: Đây là? ? ?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1 - Chương 11: Nam chính nguyên tác: Đây là? ? ?


“Vâng, bệ hạ.”

Thế này làm cho nàng cảm thấy khẩn trương cùng với lo âu.

Liêu Đình Nhạn gần giữa trưa mới tỉnh lại, nàng vừa nghĩ mình có phải có hội chứng Stockholmkhông, thế nhưng ngủ ở trong lòng ngực Tư Mã Tiêu say đến như vậy, liền nhìn thấy Tư Mã Tiêu bước vào.

Tác giả có lời muốnnói: A Kiều:rõràngcôngọt như vậy, các ngươi lại chỉ chú ý nam chính nguyên tác.

Chính là trong lòng có việc, buổi tối hôm nay làm thế nào cũngkhôngngủ được, qua lại nghĩ mãi chuyện này, tới hơn nửa đêm vẫnkhônghề buồn ngủ, so với xưa nay nàngđivào giấc ngủ thời gian muộn hơn rất nhiều. Bên cạnh Tư Mã Tiêukhôngcó động tĩnh, Liêu Đình Nhạnkhôngdám sảo đến vị đại gia khó ngủ này, cố nén nằm ở kia bất động.

Tư Mã Tiêu đương nhiênsẽkhônggiải thích, chỉ hừ cườimộttiếng, “Mã ngự sử, Mã miệng rộng,hắnhá mồm lòng thamkhôngđáy, nuốtkhôngđược nước sông tràn lan, nhưngthậtra có thể nuốt sạch khoản cứu tế.hắncòn tính là có chút bản lĩnh, chỉ là càng thêm quá phận, ta ngày thườngkhôngmuốn quảnhắn, nhưng lần này nếu ta muốn xen vào,sẽkhôngdùnghắn, trực tiếp bỏhắncho ta.”

khôngchỉ như thế, đến sang năm, cònsẽbùng nổ nạn hạn hán cùng với ôn dịch, quả thực dậu đổ bìm leo, xác c·h·ế·t trôi vạn dặm, xác c·h·ế·t đói khắp nơi,khôngbiết bao nhiêu người sốngkhôngnổi, lúc này tầng lớp bình dân mới dần dần khởi nghĩa, vài cổ thế lực nhanh chóng quật khởi —— nam chủ Trần Uẩn đúng lúc ấy là thế lực quật khởi đầu tiên. Bởi vìhắnđược congáiduy nhất của Tần Nam Vương nhìn trúng, cưới vị quận chúa kia, cũng chính là nữ xứng nguyên tác, được đến Tần Nam Vương hỗ trợ, cho nên cuối cùng thuận lợi hợp nhất các thế lực khởi nghĩa còn lại,mộtđường đánh tới Lạc Kinh, lửa đốt chân thành, g**t ch*t Tư Mã Tiêu.

Giải quyết cái gì? Liêu Đình Nhạn cònkhôngnghĩ ra nguyên cớ,đãcảm thấy mình bị Tư Mã Tiêu kéo sang ôm vào trong lòng ngực, đầu cũng bịhắnấn lên trước ngực.

Nàngnóixong câu đó, bỗng nhiên nghe thấy hình như là Tư Mã Tiêu thở dài, đâythậtlà ít thấy.

“Mau ngủđi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tư Mã Tiêu tuyệt đối là cái loại chính mình sắp c·h·ế·t, cũngsẽkéo nàng c·h·ế·t cùng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cho nên Tư Mã Tiêunóilời này rồi, Liêu Đình Nhạn căn bảnkhôngquá để trong lòng. Nàng cũng thấy được, Tư Mã Tiêu hoàng đế này ngày thường mặc kệ mọi việc,nóiphái người giải quyết,hắncó thể phái người nào,hắnlung tung phái những thần tử đó,nóikhôngchừng là tham quan, sao có thểthậtsựgiải quyết loại vấn đề khó khăn này.

“Lần này ít nhiều sứ giả Đô Thủy trị thủy kịp thời, nếukhôngcóhắnngăn cơn sóng dữ, nhanh chóng dẫn dòng tiêu nước, mưa to liên tiếp tất nhiênsẽlàm suy sụp càng nhiều bờ đê, dẫn phát tai nạn lớn hơn nữa.hiệngiờ nạn dân hai bờ sông gặp tai hoạđãtạm thời an trí tốt, chờ cho hồng thủy thối lui, bọn họ liền có thể trở về nhà.”

Ban đầu chỉ cómộtít khu vực xuấthiệnlũ lụt, nhưng mưa tokhôngngừng, Mật Hà liên tục vỡ đê, thực nhanh tất cả châu huyện phụ cận chịu tai ương, vô số thảm cảnh nhà đổ người c·h·ế·t, thời khắc đều phát sinh. Mà triều đình tranh đấu gay gắt, hoàng đế Tư Mã Tiêu lạikhônglàm gì, cũngkhôngquản chuyện xa ở ngoài ngàn dặm kia, làm cho tình huống nghiêm trọng từng ngày.

Liêu Đình Nhạnkhôngthểkhôngkhẩn trương, ai bảo nàng bây giờtrêncơ bản cột vào cùng Tư Mã Tiêu. Nguyên bản trước kia khi nàng còn chưa tiến cungđãtính toán tới hậu cung của Tư Mã Tiêu khiêm tốn làmmộtphi tử nhonhỏ, vạn nhất về sau nam chủ nguyên tácthậtsựđánh tới đây g·i·ế·t Tư Mã Tiêu, nàng liền tìm cơ hội chạyđi, nếu vận khí tốtnóikhôngchừng có còn thể thuận lợi về Hà Hạđitìm phụ thân. Nhưng ai biết lại phát triển trở thành như vậy, trực tiếp biến thành ‘sủng phi’ của Tư Mã Tiêu, cứ như vậy, về sau Tư Mã Tiêu nếu c·h·ế·t ở chỗ này, nàng rất có thể cũng phải c·h·ế·t theo ở đây.

Tư Mã Tiêu nhìn thấy nàng cái dạng này, mi cũng chậm rãi nhăn lại.hắnduỗi tay xoa ấn đường Liêu Đình Nhạn, dùng sức xoa mày giãn ra. “Sao lại có biểu tình như vậy, ai chọc tức nàng?”

Editor: Chữ Tiêu đồngâmvới chữ Kiều nên tác giả gọi bạn Tiêu là A Kiều, còn bạn Nhạn thỉnh thoảng gọi bạn ý là Tư Mã làm nũng (Kiều = làm nũng), nghe cưng quáđi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tư Mã Tiêu thấy nàngkhôngnóilời nào,đãhiểukhôngsai biệt lắm chính là nguyên nhân này, nhưnghắnnghĩkhôngrõ, “Bất quámộttrận lũ lụt nhonhỏmà thôi,khôngđến được Lạc Kinh, cách Hà Hạ cũng còn xa, nàng vì sao biểuhiệnnhư thế?”

Nàng rũ đầu, ngồi ở trong chăn moi ngón taykhôngnóichuyện.

Liêu Đình Nhạn cảm giác ấn đường bịhắnấn phát đau, nhưng trong lòngkhôngcó tâm tư mắnghắn, cường đánh tinh thần cườinói: “khôngcó.”

“Bệ hạ! lũ lụt Mật Hà, hẳn nên mau chóng phái quan viên đến trị! Việc nàykhôngthể kéo dài a!”

“nóicho Thẩm Thạch, nếu việc nàyhắnlàmkhôngxong, cũngkhôngcần trở lại, trực tiếp lấy thân lấp sông, nếukhônghắnsẽchết càng thảm hại hơn.”

Cho dù nàng làm nữ chủ, thay đổi cốt truyện của mình, nhưng nàng cũngkhôngnghĩ chính mình có thể thay đổi Tư Mã Tiêu người này cùng với tương laikhôngtốt kia. Suy nghĩmộtchút còn cảm thấy quá buồn cười, ởmộtthế giới khác, là người thường tự nuôi sống mình còn cảm thấy vạn phần vất vả, chẳng lẽ đổi thế giới, là có thể cứu vớt thế giới sao?

Bữa tối ănkhôngra mùi vị, Liêu Đình Nhạn theo thường lệđitẩm điện của Tư Mã Tiêu nghỉ ngơi. Tư Mã Tiêu cũng thực nhanhđãpháthiệnnàngkhôngthích hợp, nàng quá trầm mặc, giữa mày u buồn đều giấukhôngđược,khônggiống như nàng ngày thường.

“Lũ lụt Mật Hàđãđược trị rồi?” Trần Uẩn cắn răng, “cốt truyện nữ chủ lệch khỏi quỹ đạo còn chưa tính,hiệngiờ thủy tai ở Mật Hà, cốt truyện quan trọng như vậy cũngkhôngcó, ta đây còn làm thế nào thuận lý thành chương mà khởi nghĩa?!”

Liêu Đình Nhạn nhớrõ, ở trong nguyên tác, quốc gia nàyđitới diệt vong, đúng là bắt đầu từ trận lũ lụt này. Đúng vậy, cho dù Tư Mã Tiêu là bạo quân thích g·i·ế·t người, nhưnghắngiết đều là giai tầng có thể tiếp xúc vớihắn, cho nên những người dân bình thường sống còn tốt. Quốc gia diệt vong bắt đầu từ trận thiên tai này, lũ lụt Mật Hà.

Vậy, vậy cốt truyện phía sau đâu? Nạn dân khởi nghĩa bùng phát lửa lớnđãkhôngcòn?

Cao thái bảo hơi nghĩ nghĩ, lộ ra thán phục thần sắc, “Bệ hạ thánh minh, có hai người này cùngđi, khống chế nhau lại giúp đỡ nhau, nhất định có thể làm ít công to.” Vẫn cho rằng bệ hạkhôngđể ý tới chínhsự, ai biếthắnkỳthậtđối vớitrêntriều đình hết thảy biếtrõtrong lòng. Ai có thể dùng, aikhôngthể dùng, người nào nên dùng như thế nào,hắnđềurõràng, chỉ tiếc bệ hạ căn bảnkhôngmuốn quản những việc này, lạnh nhạt như vậy cũngđãlộ ra manh mốirtất sớm từ lúchắnvài tuổi năm ấy tận mắt nhìn thấy lửa lớn thiêu hủy Thái Cực Điện,.

“Lại cho Tạ Thập Tam của Tạ gia và Lệnh tướng quân cùngđi.” Tư Mã Tiêu lại nhàn nhạt phân phómộtcâu.

Cảm giác như vậy, hạ triều trở lại Phù Dung Điện, làm cho nàng mặt ủ mày chau. Ngày xưa Liêu Đình Nhạn đều là ăn được uống tốt ngủ ngon, cho dù Tư Mã Tiêu lăn lộn nàng, nàng cũng có thể tự mình điều chỉnh, tâm thái có thểnóilà tuyệt đỉnh, lo lắng sốt ruột giống như vậy còn là lần đầu. Quế Diệpkhôngbiết nàng gặp phải cái gì, cẩn thận hầu hạ, còn cố ý trình lên đồ ăn ngày thường nàngyêuthích, cũngkhôngthể làm cho Liêu Đình Nhạn hớn hở.

Tư Mã Tiêu vốnđãnghỉ ngơikhôngtốt, lúc ngủ dễ dàng bừng tỉnh, Liêu Đình Nhạn luôn luôn ngủ say mà tối nay lại ngủkhôngđược,hắnliền càng thêm khó ngủ, ởmộtbên lẳng lặng quan sát Liêu Đình Nhạn hồi lâu, nhìn nàng nhíu mày suy tư sầu lo trằn trọc. Nhìn nhìn,hắncũng cảm thấy bực bội, nhịnkhôngđược duỗi tay che khuất đôi mắt ưu sầu của Liêu Đình Nhạn.

Tư Mã Tiêu nhăn mi, lại chậm rãi buông ra, ôm ngườiđãngủ trong lòng ngực chặt hơn chút nữa.

Cao thái bảoâmthầm suy nghĩ trong lòng,hắnlàm sao biết, Tư Mã Tiêu sở dĩ muốn hỏi riêng việc này, là bởi vì tối hôm qua Liêu Quý Phi sầu lo đến hơn nửa đêm vẫnkhôngngủ được.

Liêu Đình Nhạn: Ha hả, ngươi cho rằng ngươi là ai,nóigiải quyết là có thể giải quyết sao, ngươi coi nguyên tác là mây bay?

Trận lũ lụt nàythậtgiống nhưmộtđường dẫn, đối với Liêu Đình Nhạn mànói, đây cũng là thời khắc quan trọng, tựa như lúc nàng và nam chủ tương ngộ, liền biết cốt truyện chính thức bắt đầu rồi. Nghe bốn chữ ‘lũ lụt Mật Hà’ này, liền biết cốt truyện phát triển về sauđãđến gần.

hắnvẫn cảm thấy, chuyện nơi đókhôngcó gì nên sầu lo, nên giống ngày thường tươi tỉnh tự tại mới đúng.

Liêu Đình Nhạn bịhắnlàm hoảng sợ, lông mi cọ cọ lên bàn tayhắn, “Bệ hạ cũngkhôngngủ sao?”

Liêu Đình Nhạn ngửi thấymộtcổ mùi hương thoang thoảng,khôngbiết là hương gì, thực mỏng manh cũng thực đặc thù. Khoảng cách quá thân cận, cứ như vậy bị bắt dựa vào trong ngực Tư Mã Tiêu,mộtlát sau, Liêu Đình Nhạn dần dần cảm thấy được nhiệt độ cơ thể của thân hình áp vào nàng kia. Nàng lạikhôngthể động, trước khi ngủ nhịnkhôngđược nghĩ, hóa ra Tư Mã Tiêu người này ôm lâu cũng có độ ấm.

Cao thái bảo thế này càng kinh ngạc. Thẩm Thạch hai năm trướcđãđắc tội bệ hạ bị nhốt lại, bởi vì thân phận, bệ hạ cũngkhôngg**t ch*thắn, chỉ chuẩn bị nhốthắncả đời,khôngthể ngờ được bây giờ thế nhưng nguyện ý thảhắnra. Bất quá Thẩm Thạch kia xácthậtam hiểu mọi việc thuỷ lợi, làm người lại liêm chính, còn có bối cảnh gia tộc, đểhắnđilàm việc này,thậtra thích hợp.

Tư Mã Tiêu cẩn thận đánh giá nàng, híp mắt suy nghĩmộtlúc lâu, bỗng nhiênnói: “Tựa hồ từ sau đại triều hội nàng liềnkhôngcó gì tinh thần, hẳn là từ lúc…… bắt đầu thương thảo lũ lụt Mật Hà là có chút khác thường.”

Duỗi tay cầm mặt nàng, Tư Mã Tiêunói: “khôngđược vẻ mặt đau khổ nữa, việc lũ lụt tađãphái ngườiđigiải quyết.”

Còn Tư Mã Tiêu, Liêu Đình Nhạn tuy rằng ngủ ở bênhắnđượcmộtthời gian, nhưng đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau ngủ. Khác với Liêu Đình Nhạn,hắnôm người trong ngựckhôngbao lâu, liền cảm giác được nhiệt khítrênngười nàng truyền tới từng đợt, vào ban đêm cuối mùa thu giống như cái lò sưởi mềm ấm, cònthậtthơm.

Liêu Đình Nhạn cũngkhôngthể giải thíchnóita xem qua nguyên tác ngươi là bởi vì cái ‘ lũ lụt nhonhỏ’ này mà bắt đầu mất nước, chỉ có thể tùy tiện qua loa lấy lệ vài câu.

Liêu Đình Nhạn ởtrênđại triều hội nghe thấy lời này, đương trường trợn tròn mắt.

Tư Mã Tiêu dừngmộtchút,nói: “Cho người thả Thẩm Thạch bị nhốt hai năm ra, thănghắnlàm sứ giả Đô Thủy tứ phẩm, đểhắntoàn quyền phụ trách việc này.”

“khôngcần nàng sầu lo, nhanh ngủ di, chuyện này ngày mai tasẽgiải quyết.” Tư Mã Tiêunói.

Trong điệnmộttiếng kêu này đánh thức Liêu Đình Nhạnđangphát ngốc, nghe thấy bốn chữ lũ lụt Mật Hà, nàng thậm chí so với Tư Mã Tiêu phản ứng lại càng nhanh, chợt nhìn về phía thần tửđangnóikia.

khôngchỉ Liêu Đình Nhạn, giờ phút này xa ở Hà Hạ, vẫn làmmộtthợ săn bình thường, nam chủ Trần Uẩn trong nguyên tác, cũng phát ra nghi vấn giống nàng.

Cái gì, lũ lụt Mật Hà còn chưa mở rộng ảnh hưởngđãđược giải quyết?? (đọc tại Qidian-VP.com)

Tư Mã Tiêu bóp bóp trán, biểu tìnhkhôngquá sung sướng, “Vẫn phải mau chóng giải quyết việc này.” Nếukhông, cònkhôngbiết Liêu Đình Nhạn sầu lo bao lâu,thậtlà phiền toái.

Y giả từ trước chiếu cốhắnnói, độ ấm thân thể người đến từ máu, Liêu Đình Nhạn ấm như vậy, máu trong thân thể nàng nhất định cũng nóng ấm,khônggiốnghắn,mộtthân máu lạnh dơ bẩn, làm thế nào cũngkhôngấm nổi.

Mởmộtquyển lụa gấm, Tư Mã Tiêu đề bút viết, sau đó đóng ấn lên.

Nàng cơ hồ có thể dự kiến tử vong của mình, thế này làm cho nàngkhôngthể vui vẻ được. Giống như là biết mìnhsẽchết, nhưng còn chưa tới trước mắt, cho nên vẫn chỉ có thể quamộtngày tínhmộtngày, nhưngmộtkhi biếtrõthời gian tử vong,thậtgiống nhưtrênđầu treomộtthanh lợi kiếm, làm người ta chịukhôngnổi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Liêu Đình Nhạn ngồi ở bên cạnh Tư Mã Tiêu, nghe đại thần phía dưới cãi nhau người tới tađi, cảm thấy Tư Mã Tiêu lúc trướcnóicâu kia thế nhưng cũngkhôngsai, xácthậthắnchính là tới xem náo nhiệt. Đến hoàng đế còn tới xem náo nhiệt, nàng vật trang sức hình người này đương nhiên chỉ ngồi ở đây phát ngốc, nàng lại nghekhônghiểu những người này vòng tới vòng lui cái gì sửa chữa chế độ khảo hạch quan viên cùng với ngoại tộc ở Vân Châu Huệ Châu đòi độc lập.

Nghehắnnóimấy câu xong, Cao thái bảo kinh ngạcnói: “Bệ hạ triệu nô tới thương thảo, đó là chuyện lũ lụt Mật Hà? Việc nàykhôngnghiêm trọng lắm, khu vực gặp tai hoạkhôngcoi là rộng, hôm quađãcó Mã ngự sử lĩnh việc này……”nóinhư vậy,đãcho ngườiđixử lý, bệ hạsẽkhônghỏi đến nữa.không, bệ hạ có rất nhiều việc đềusẽkhônghỏi đến, đặc biệt là loại việc này,hắnluôn luôn mặc kệ, lần này lại đột nhiên coi trọng, chẳng lẽ trong đó còn có bíẩngì sao?

Bởi vì ngủ muộn, Liêu Đình Nhạn hôm nay tỉnh cũng muộn, Tư Mã Tiêuthậtra dậy sớm hơn,hắnđivào đông đường Thái Cực Điện, đầu tiên gọi Cao thái bảo tới.

Đột nhiên, trong bóng tốimộtbàn tay duỗi đến che đôi mắt nàngđangmở, ngay sau đó thanhâmTư Mã Tiêu thanh tỉnh màkhônghề buồn ngủ truyền tới, “thậtsựsầu lo như thế, cho nên còn ngủkhôngyên?”

Cao thái bảo khom người hỏi: “Vậykhôngbiết bệ hạ lần này chuẩn bị phái ai đến trị thủy?”

Người nọ cònđangkểrõviệc Mật Hà lũ lụt, khí sắc lo lắng bộc lộ ra ngoài. Toàn bộ dòng chảy Mật Hà cực dài, chảy qua mười mấy châu. Ngay cả Liêu Đình Nhạn lúc trước ở Hà Hạ, phụ cận cũng có nhánh sông Mật Hà. Nhưng mà làm Liêu Đình Nhạn phản ứng lớn như thế, cũngkhôngphải vì lũ lụt, mà là tín hiệu truyền đạt tới.

Quyển 1 - Chương 11: Nam chính nguyên tác: Đây là? ? ?

Kết quảkhônglâu sau truyền đến tin tức, lũ lụt Mật Hàđãbình ổn.

Liêu Đình Nhạn: Ngươikhôngphải vẫn luôn đều nhưđangphát ngốcđivào cõi thần tiên sao, sao lại chú ý tới chi tiết như vậy!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1 - Chương 11: Nam chính nguyên tác: Đây là? ? ?